Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, vô cùng yên tĩnh.
Làm cho tiếng cười của tôi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Quách Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt dữ tợn ấy lóe lên một sự phẫn nộ tột cùng, sắc mặt hầm hầm như muốn nuốt chứng tôi vậy.
Nhưng ngay sau đó, hắn như nhớ ra điều gì đó, liền thong thả tựa lưng vào ghế, chỉ vào tôi mà nói:"Phục vụ viên, tôi cùng vị Trần đại công tử kia mỗi người sẽ chi trả một nửa hóa đơn, hãy qua thu tiền của cậu ta trước đi, cậu ta trả xong sau đó tôi lập tức trả phần còn lại."
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
Đám người Vương Bằng vội vàng hùa theo.
“Đúng đúng đúng, cứ để Trần Thiên Vị trả trước!”
“Ai cũng biết anh Dương đây nhiều tiền cỡ nào, chắc chắn có thể trả nổi, điều này hoàn toàn không cần hoài nghi đâu.”
“Cũng không biết Trần đại công tử kia thật sự có tiền trả hay không nữa.”
“Lúc nãy chính cậu ta nói muốn mở phòng vip Chí Tôn, không phải vừa thấy hóa đơn nhiều tiền như vậy, liền muốn quịt tiền không trả chứ hả?”
“Nghĩ cái gì vậy, tên nghèo kiết xác này chắc chắn đã không có ý định trả tiền ngay từ đầu rồi.”
Cạnh đó, Lưu Văn Bân vừa nghe thấy giá rượu vang đỏ liền xay xẩm mặt mày.
Tay vừa cầm ly rượu để nốc hết chút rượu còn lại, vừa lẩm bẩm nói: "Một ngụm là bằng một tháng sinh hoạt phí của tôi rồi."
Lúc này Lưu Văn Bân nghe được câu chuyện của mọi người, lập tức định thần lại, mặt mũi như đưa đám nói với tôi: "Con mẹ nó, làm sao bây giờ lão Trần! Hơn hai mươi vạn, đem hai chúng ta đi bán cũng không đủ tiền trả!"
“Đừng lo.” Tôi cười nói với Lưu Văn Bân, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ, "Tôi sẽ trả một nửa trong số đó."
Nghe tôi nói như vậy, đám người Vương Bằng lập tức phá lên một trận cười to.
“Không thể nào, đến bây giờ cậu còn giả bộ được sao?”
“Được rồi, Trần Thiên Vị, cả lớp ai mà không biết cậu là một tên gà mờ nghèo kiết xác, cứ khăng khăng giả tạo như vậy có gì hay chứ?”
“Tôi nghĩ là, hay là bây giờ cậu nhanh chóng quỳ xuống tát mình hai cái, sau đó dập đầu xin lỗi anh Dương, nói không chừng anh Dương mềm lòng và không cần cậu phải trả số tiền này.”
"Hahaha, không sai. Dù sao tất cả chúng ta đều là bạn học, chút thể diện này anh Dương vẫn sẽ chừa cho cậu."
Trong tiếng cười vang đó, khóe miệng Quách Dương nhếch lên và lộ ra một nụ cười tà ác, rất khinh thường mà nhìn tôi.
Nhân viên phục vụ nghe được lời nói của tôi, đi tới và mỉm cười nói: "Tiên sinh, vậy số tiền là hai mươi hai vạn tám ngàn đồng, xin hỏi ngài muốn thanh toán như thế nào?"
“Quẹt thẻ.” Tôi trực tiếp lấy thẻ ra, đưa cho nhân viên phục vụ.
“Vâng, thưa ngài.” Nhân viên phục vụ hai tay tiếp nhận thẻ, sau đó liền quẹt trên máy POS một cái, lại cung kính đưa máy cho tôi, "Xin ngài hãy nhập mật khẩu."
Lúc này tất cả mọi người đều không nói gì, cười lạnh nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ vui sướиɠ khi thấy tôi sắp gặp họa.
Hiển nhiên là bọn họ đang rất mong chờ cảnh tiếp theo xuất hiện, đó chính là tình cảnh quẹt thẻ thất bại.
Chỉ tiếc là, diễn biến tiếp theo chắc chắn sẽ khiến bọn họ thất vọng.
“Tích…”
Sau khi nhập mật khẩu xong, máy POS kêu lên một tiếng, một tờ biên lai chầm chậm chạy ra.
Sau khi âm thanh này vang lên, tất cả mọi người trong phòng vip đều trợn tròn đôi mắt, biểu cảm trên khuôn mặt đột ngột cứng đơ ra.
Đặc biệt là Quách Dương.
Con ngươi của hắn dường như sắp rớt ra ngoài, miệng há lớn đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
"Không… Không thể nào!"
Quách Dương thì thào, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn ta hận không thể đoạt lấy ngay máy POS và tờ biên lai đó để kiểm tra xem thật giả thế nào.
Lúc này người bình tĩnh nhất trong phòng, ngoại trừ tôi ra thì chỉ còn Đới Điềm Điềm mà thôi.
Sắc mặt của cô tay căn bản không biểu lộ một chút bất ngờ nào cả, ngược lại ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào tôi một cách hết sức ma mị, lộ ra ý nghĩ "Tôi đã sớm biết", còn nháy mắt với tôi nữa.
Chỉ là lúc này tôi cũng không có tâm tư để tâm đến cô ta.
Bởi vì Lưu Văn Bân ngồi bên cạnh đã sắp lay tôi đến rã rời rồi.
Cậu ấy nắm lấy bả vai của tôi lắc qua lắc lại, vừa khϊếp sợ vừa kích động mà gầm nhẹ, "Mẹ nó, mẹ nó, lão Trần! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Từ khi nào cậu trở nên giàu có như vậy hả?!”
“Bình tĩnh chút đi, tôi đã sớm nói là tôi có tiền mà, chỉ tại cậu không tin thôi.” Tôi giãy tay cậu ấy ra, cười mắng: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cha ngươi đây là một người đàn ông bình thường, không có hứng thú với nhà ngươi đâu."
"Tôi con mẹ nó… Làm tôi sợ muốn chết, hơn hai mươi vạn! Chỉ cần quẹt một cái nhẹ, liền quẹt thẻ thành công sao?!" Lưu Văn Bân đã hoàn toàn nói năng lộn xộn rồi.
Lúc này, mọi người trong phòng cũng dần định thần lại, dần thoát khỏi cảm giác nhất thời thất kinh.
Từng ánh mắt nhìn vào tôi mà biểu lộ một sự không dám tin, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, nhưng tuyệt nhiên không hề có thái độ châm chọc cười nhạo.
“Thưa ngài, xin hãy cất thẻ đi, cảm ơn ngài đã chi tiêu ở chổ chúng tôi.”
Nhân viên phục vụ cung kính trả lại thẻ cho tôi, sau đó đi về phía sau Quách Dương, nói: "Vị tiên sinh này, ngài muốn thanh toán như thế nào?"
“Tôi…” Quách Dương há miệng thở dốc, giọng nói có chút khô khốc.
Nụ cười tà ác lạnh nhạt vừa rồi, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt của hắn.
Tất cả sự việc xảy ra trong đêm nay, đều khiến tâm tình của hắn như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, biến đổi bất ngờ, quả thật là sự đả kích vô cùng lớn.
Hơn hai mươi vạn, hắn quả thật có thể chi trả được.
Nhưng đó lại nằm trong số tiền năm mươi vạn vốn khởi nghiệp mà gia đình đã cấp cho hắn.
Hắn vốn chỉ định bỏ ra tám chín vạn để ra oai trước mặt Đới Điềm Điềm, nói không chừng đêm nay có thể rủ được cô ta lên giường.
Nhưng lại không ngờ tới, một bữa cơm này lại tốn đến bốn mươi lăm vạn.
Hắn càng không ngờ tới chính là, tôi lại thật sự có năng lực để trả hơn hai mươi vạn.
Điều này làm cho dự định làm nhục tôi của hắn ta tan thành mây khói.
Giống như là bị một bàn tay vô hình tát vào mặt, vừa đau vừa tức.
Lúc nãy cười nhạo lăng mạ tôi đắc ý bao nhiêu, thì bây giờ lại mất mặt bấy nhiêu.
Điều quan trọng nhất chính là, kế hoạch ban đầu của hắn là ra oai với Đới Điềm Điềm, để tối nay có thể vui vẻ trăng hoa với nữ thần của hắn cũng đã phá sản.
Toàn bộ quá trình ăn tiệc, Đới Điềm Điềm chỉ luôn liếc mắt đưa tình với tôi.
Lúc này đây, tin tốt nhất đối với hắn có lẽ là hắn không cần phải trả toàn bộ, mà chỉ cần trả một nửa hóa đơn là được.
Nhưng số tiền đó cũng hơn hai mươi vạn, đã chiếm một nửa vốn khởi nghiệp, chỉ để ăn một bữa tiệc thôi sao?
Nếu bị gia đình biết chắc chắn hắn sẽ bị đánh cho gãy chân.
Quách Dương không ngừng thở hổn hển, sắc mặt rất căng thẳng và khó coi.
Hắn càng trầm mặc im lặng bao nhiêu, thì không khí trong phòng càng trở nên xấu hổ và nặng nề bấy nhiêu.
Thái độ của nhân viên phục vụ cũng bắt đầu có chút không tốt, "Tiên sinh, ngài sẽ không định ăn quịt ở Kim Đỉnh Yến chúng tôi chứ?"
"Ngươi nói xàm gì hả, chút tiền này chẳng lẽ tôi trả không nổi sao? Quẹt thẻ!"
Quách Dương nhảy dựng lên, cắn răng đưa thẻ ra, nhưng vẻ mặt đau lòng như mất cha mất mẹ, mọi người trong phòng ai đều có thể nhìn ra được.
Nhân viên phục vụ đã quẹt thẻ thành công, sau đó mỉm cười nói: "Vâng, thưa ngài. Xin hỏi những món ăn còn lại có cần đóng gói cho ngài không?"
"Không cần!" Quách Dương trầm mặt, quay đầu bước đi.
Những người còn lại trong phòng vip đều liếc nhìn nhau, mang theo vẻ mặt khó hiểu mà đi khỏi phòng.
Chỉ có Đới Điềm Điềm cố ý đi sau cùng.
Lưu Văn Bân thấy thế, lập tức làm ra bộ dạng ngầm hiểu, nháy mắt với tôi nói: "Khụ khụ, bụng tôi bỗng nhiên đau quá, hai người trò chuyện đi, tôi đi vệ sinh một chút."
Nói xong, hắn liền vọt vào hành lang.
“Hihi, Lưu Văn Bân quả thật rất hiểu ý bạn bè nha.” Đới Điềm cười nhỏ nhẹ, vừa đi về phía trước, vừa trực tiếp khoác lấy tay tôi.
Cặp ngực mềm mại của cô ấy, cách một lớp quần áo mà đè nặng lên cánh tay tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, cười hỏi: "Cô ôm tôi như vậy, không sợ bị Quách Dương nhìn thấy sao?"
“Tại sao phải sợ anh ấy nhìn thấy, anh ấy cũng không phải bạn trai tôi.” Đới Điềm Điềm bĩu môi nói: "Anh Thiên Vị, có phải anh hiểu lầm rồi không? Quách Dương tuy rằng luôn theo đuổi em, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng đáp ứng anh ấy cái gì cả, chẳng qua do anh ấy yêu đơn phương mà thôi."
“Thì ra là thế…” Tôi làm ra vẻ bất ngờ, tay phải liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, sau đó trượt xuống bờ mông căng tròn, hung hăng nhéo một cái.
“Á.” Đới Điềm Điềm bị đau kêu lên một tiếng, nhưng lại nhích gần vào tôi hơn, ánh mắt ma mị nói, "Anh Thiên Vị, người ta vừa rồi uống chưa có đã, hay là chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh…"
“Hôm nay không được rồi.” Tôi cười cự tuyệt, trực tiếp rút lại cánh tay từ eo cô ta.
Loại phụ nữ ham tiền này, mục đích rất thuần túy, đơn giản chính là vì tiền.
Vì vậy chỉ nên chơi đùa một chút thôi.
Làm bạn gái tôi thì đừng có mơ.
Phía trước hành lang còn rất nhiều bạn học cùng lớp, tôi cũng không muốn mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh tượng ân ái thân mật như thế, lại hiểu lầm mối quan hệ của tôi và cô ấy.
Hơn nữa, hôm nay tôi thật sự không muốn "giao lưu sâu sắc" với cô ấy nữa.
Dù sao tôi vừa mới xuất ra một lần, bây giờ đang trong trạng thái trong sáng và tịnh tâm, không hứng thú lắm với chuyện ấy.
Huống chi hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, tôi thật sự có chút mệt mỏi, chỉ muốn về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon.
Bị tôi cự tuyệt, ánh mắt Đới Điềm Điềm toát ra một tia thất vọng, chỉ là cô ta che giấu rất tốt, chỉ nhẹ nhàng cắn môi: "Được rồi, vậy lần sau, người ta chờ cuộc hẹn của anh đó nha."
“Được.” Tôi cười gật đầu.
Rất nhanh, tất cả chúng tôi đã đi xuống lầu và rời khỏi Kim Đỉnh Yến.
Lúc này tâm trạng của Quách Dương dường như đã bình ổn lại một chút, ít nhất sắc mặt không còn khó coi và âm trầm như lúc nãy.
Hắn thấy tôi cùng Đới Điềm sánh vai đi ra, nhịn không được mà hung hăng trừng mắt với tôi một cái, sau đó giơ chìa khóa xe lên trước mặt Đới Điềm Điềm, dịu dàng nói: "Điềm Điềm, để anh lái xe đưa em về."