Phòng vip không ngừng vang lên những tiếng cười cợt.
Ánh mắt của Quách Dương nhìn tôi càng ngày càng tràn ngập sự châm chọc và khıêυ khí©h.
Nhưng tôi cũng không thèm để ý những lời hắn nói.
Bởi vì động tác của Đới Điềm càng lúc càng nhanh, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ở dưới hạ bộ của tôi như ngọn sóng đánh dồn dập vào vách đá vậy, khiến tôi không thể không dùng toàn lực mà khống chế biểu cảm trên mặt, làm bộ như không có chuyện gì.
Lưu Văn Bân ngồi ở bên cạnh tôi thấy sắc mặt tôi không đúng lắm, còn tưởng rằng tôi đang tức giận do đám người Quách Dương đang ra sức nói móc và châm chọc.
Cậu ta giơ tay vỗ vỗ tôi, biểu hiện cùng chung mối thù mà nói: "Lão Trần, đừng để ý lời nói của đám chó săn đó."
“Được.” Tôi đang khống chế kɧoáı ©ảʍ nên không dám nói nhiều, chỉ mỉm cười và cố nặn ra một chữ lí nhí trong miệng.
Lưu Văn Bân căm tức nhìn về phía đám người Quách Dương, trầm giọng nói: "Quách Dương, các ngươi đủ rồi đó, không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao?!”
“Haha, ta đây cũng là vì muốn tốt cho hắn, để hắn sớm nhận thức rõ hiện thực mà thôi.”
Quách Dương lạnh lùng cười, thấy tôi một mực không lên tiếng, cho rằng tôi đã sợ, dương dương tự đắc mà ngồi xuống, vẻ mặt thư thái sung sướиɠ.
Cùng lúc đó, bởi vì động tác tay của Đới Điềm Điềm đã nhanh hơn rất nhiều, đến mức cánh tay và bả vai của cô ta bắt đầu có dấu hiệu lắc lư, dù là rất nhỏ.
Quách Dương ngồi ở bên kia khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Điềm Điềm, sao anh cảm giác em giống như đang run rẩy vậy?"
Đới Điềm Điềm sắc mặt rất bình thường nhìn hắn ta, ánh mắt biểu lộ sự ngây thơ vô tội, "Không có, chỉ là em có thói quen lắc lư mà thôi."
“À.” Quách Dương không suy nghĩ nhiều, gắp một đũa rau bỏ vào đĩa của Đới Điềm Điềm, dịu dàng nói: "Điềm Điềm, em nếm thử cái này đi."
“Dạ, em cảm ơn.”
Đới Điềm Điềm gật đầu một cách qua loa với hắn, sau đó tiếp tục quay lại nhìn tôi.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô ta lại tiếp tục nắm lấy cậu nhỏ của tôi mà kịch liệt vuốt lên vuốt xuống.
Cô gái này…
Cảm giác như cơn kɧoáı ©ảʍ sắp bùng nổ, khiến tôi không nhịn được lại hít ngược một hơi, thấp giọng nói với cô ta: "Đủ rồi, đừng tiếp tục nữa."
“Hihi, anh đã chịu không nổi rồi sao?” Đới Điềm Điềm nhìn tôi bằng đôi mắt ma mị, pha lẫn chút nghịch ngợm.
Tiếp theo, chỉ thấy cô ấy thu lại tay trái của mình một cách chậm rãi, và lỡ đυ.ng rớt đôi đũa trước mặt.
“Á, sao đôi đũa lại bị rớt rồi?” Đới Điềm Điềm khẽ nói một tiếng.
Quách Dương phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: "Để anh nhặt giúp em."
“Không cần, em tự nhặt được rồi.”
Đới Điềm Điềm từ chối hắn ta, rồi rút hai tờ khăn giấy.
Cứ như vậy ngồi ở trên ghế liền nằm sấp xuống, đầu chui vào dưới khăn trải bàn.
Lúc bấy giờ đầu cô ấy hướng về phía tôi, còn lưng thì quay về phía Quách Dương.
Quách Dương nhìn chằm chằm vào vòng eo mảnh khảnh và cặp mông tròn trịa của Đới Điềm Điềm.
Đột nhiên tôi giật mình và nắm chặt lấy đôi đũa trên bàn.
Bởi vì tôi cảm giác được cậu nhỏ của mình như đang tiến vào một chỗ ấm áp và ướŧ áŧ!
Cô gái này…
Bên trong phòng còn có hơn bốn mươi đôi mắt.
Thế nhưng cô ta lại mượn danh nghĩa nhặt đũa, chui vào dưới bàn, một phát nhét hết cậu nhỏ của tôi vào miệng và ngậm chặt lấy.
Còn mẹ nó kí©h thí©ɧ quá đi mà!
Bàn tay Đới Điềm Điềm vẫn cứ vuốt ve cậu nhỏ như trước, nhưng đồng thời cái miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ của cô ta lại ngậm chặt lấy cái đầu khấc của tôi, đầu lưỡi cứ liếʍ nhè nhẹ trên đỉnh đầu khấc.
Tôi vốn đã đến giới hạn sắp bùng nổ, lại bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt như thế này, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Bàn tay tôi luồn vào dưới khăn trải bàn, nắm lấy tóc Đới Điềm Điềm, một tay ấn mạnh cô ấy xuống dưới háng của tôi.
Cậu nhỏ của tôi cắm thật sâu vào trong khoang miệng của cô ấy, như đang cắm vào âʍ đa͙σ vậy.
Ngay sau đó, một tia chất lỏng nồng đậm phun ra, sự kɧoáı ©ảʍ tột cùng dâng lên trong lòng tôi.
“Hừm.” Tôi rõ ràng nghe được phía dưới bàn, Đới Điềm Điềm phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhẹ.
Chỉ là không gian trong phòng đang rất náo nhiệt, nên âm thanh này ngoại trừ tôi ra cũng không có người khác nghe được.
Từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế mà bắn vào trong miệng của Đới Điềm Điềm.
Rất nhanh sau đó, cơn kɧoáı ©ảʍ như thủy triều rút đi.
Tôi lấy tay vỗ nhẹ đầu Đới Điềm Điềm phía dưới bàn, sau đó buông tay ra.
Tôi có thể cảm giác được Đới Điềm Điềm đang giúp tôi lau sạch dịch thể còn dính lại trên cậu nhỏ, sau đó giúp tôi kéo quần lên.
Cô gái này lúc nãy vừa rút ra hai tờ khăn giấy, thì ra là vì lý do này.
Xem ra cô ta cũng rất chu đáo.
Tôi khẽ cười, nâng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang.
Đới Điềm Điềm từ dưới gầm bàn chui ra, ngồi thẳng người.
Chỉ có điều khuôn mặt cô ấy đỏ bừng đến mức có chút khác thường, hơn nữa hai mắt ngấn lệ như nước mắt sắp tuôn trào ra.
Chắc hẳn là vừa rồi bị tôi đâm sâu vào trong cổ họng nên bị sặc.
Quách Dương vẫn lưu luyến không rời tầm mắt khỏi cái eo và mông của Đới Điềm Điềm, chú ý tới sắc mặt của cô ta, vội vàng quan tâm hỏi: "Điềm Điềm, sao em lại khóc? Hơn nữa mặt còn đỏ như vậy, thấy chổ nào không khỏe sao?"
Đới Điềm mỉm cười và lắc đầu với hắn, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, không dám nói gì.
Bởi vì lúc này trong miệng cô ta đang ngậm đầy tinh hoa sinh mệnh của tôi, có thể duy trì được biểu cảm bình thường cũng không hề dễ dàng rồi.
Một khi mở miệng ra, sẽ có rất nhiều chất lỏng màu trắng theo khóe môi mà chảy ra.
Đương nhiên tôi rất rõ số lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi nhiều ra sao.
Bỗng nhiên, tôi có thù dai nên cao hứng chọc tức cô ta: "Đúng vậy, thân thể của cô không khỏe sao? Sao vẫn không nói gì vậy?"
Nhìn bộ dạng ra vẻ quan tâm của tôi, Quách Dương lập tức nhíu nhíu mày.
Đới Điềm Điềm vẫn trong tư thế mặt đối mặt với tôi, sau khi nghe vậy liền liếc tôi một cái đầy oán trách.
Sau đó, cô lại hơi ngửa đầu.
Chẳng lẽ cô ta muốn…
Dưới ánh mắt khϊếp sợ của tôi, cô ấy đã nuốt toàn bộ chất lỏng màu trắng vào bụng.
Sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi, cho tôi một ánh mắt đắc ý đầy vẻ khıêυ khí©h.
Lợi hại thật…
Tôi phục rồi.
Tôi giơ ngón tay cái lên biểu dương cô ta.
Cô ta rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó lại uống một ngụm rượu, lúc này mới cười dịu dàng mà nói: “Em không sao hết, chỉ là đột nhiên cảm thấy đã ăn no rồi."
Haha. Tôi cười gượng một cái và không lên tiếng.
Quách Dương vội vàng nói tiếp, "Vậy hay là anh cùng em đến sô pha nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta có thể hát một bài gì đó."
“Không cần đâu, em cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn trở nhà rồi.” Đới Điềm Điềm cười trả lời.
Ánh mắt của Quách Dương lập tức sáng lên, thăm dò mà nói: "Nếu mệt mỏi, hay là anh thuê cho em một phòng ở dưới lầu được không? Em cũng không cần trở về ký túc xá nữa."
“Haha.” Đới Điềm Điềm cười khẽ một tiếng, không trả lời, nhưng lộ rõ ý nghĩa từ chối.
Quách Dương lập tức xấu hổ và ngậm miệng lại, cảm giác như toàn bộ thể diện đều bị thổi bay hết, ánh mắt rất là tức giận, hướng về phía đám người Vương Bằng quát to: "Con mẹ nó còn ăn gì nữa, ăn như ma đói vậy hả? Nhanh đi gọi nhân viên phục vụ lại đây tính tiền, về thôi!"
"Hả? được được!" Vương Bằng miệng câm như hến, đột nhiên bị quát nên lộ rõ vẻ bối rối, sau đó nhanh chóng gật đầu.
Bầu không khí náo nhiệt trong phòng vip cũng theo đó mà yên tĩnh hẳn, những người còn lại cũng không rõ Quách Dương đang tức giận cái gì.
Nhưng nhìn bộ dạng Quách Dương tức giận mà không có chỗ phát tiết, bọn họ chỉ có thể yên lặng buông đũa, chuẩn bị ra về.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã đi vào trong phòng.
“Chào ngài, hóa đơn của buổi tiệc này tổng cộng là bốn mươi lăm vạn sáu ngàn một trăm đồng, xin hỏi ngài muốn thanh toán như thế nào?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười đứng ở bên cạnh Quách Dương, vừa dứt lời, thân thể Quách Dương run lên như vừa bị sét đánh.
"Bao… bao nhiêu? !" Quách Dương đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt như muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt không dám tin mà nói "Con mẹ nó ngươi có tính sai không? Chúng tôi chỉ có bốn bàn, làm sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy?!”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Một bữa tiệc hết bốn mươi lăm vạn.
Tất cả mọi người sợ đến mức ngây ra, vẻ mặt không dám tin.
“Tiên sinh, Kim Đỉnh Yến chúng tôi từ trước đến nay đều công khai niêm yết giá, không lừa già gạt trẻ.” Nhân viên phục vụ vẫn lễ phép cười như cũ, đem hóa đơn đưa cho Quách Dương, nói: "Bốn bàn các ngài tổng cộng là tám vạn một ngàn tệ, còn lại là tiền rượu. Vị mỹ nữ bên cạnh ngài gọi tám bình Romanian Conti, đơn giá là bốn vạn sáu ngàn tám trăm tám mươi tám tệ."
“Xuỵt!”
Nhân viên phục vụ còn chưa dứt lời, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi, nhao nhao nhìn về phía Đới Điềm Điềm.
"Hả? Tôi không biết đắt như vậy. Trước đây tôi đến nơi này ăn cơm, đều uống loại rượu này, cảm giác uống rất ngon, cho nên liền…" Đới Điềm Điềm vẻ mặt vô tội, chớp đôi mắt to mộng nước, yếu ớt nói: "Quách Dương, có phải em đã làm sai chuyện gì không?"
“……”
Sắc mặt Quách Dương trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng như sắp hộc máu đến nơi.
Nhưng nhìn bộ dạng vô tội đáng thương của Đới Điềm Điềm, hắn vẫn cắn chặt răng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: "Không có…, không có. Không phải chỉ là bốn mươi vạn thôi sao, chút tiền nhỏ này anh còn có thể bỏ ra được."
Tuy nói như thế, nhưng nụ cười khó coi như sắp khóc kia của hắn, không thể nghi ngờ hắn đang cảm thấy rất oan ức và khó chịu tột cùng.
Tôi nhịn không được liền phì cười.
Bộ dạng muốn ra vẻ trước mặt mỹ nữ này, rõ ràng trong lòng đang khó chịu muốn chết nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài.
Đúng là phải nuốt đầy một bụng oan ức mà.