Cao Tân gánh trọng trách nặng nề, mang theo hy vọng sống sót của mọi người, thực hiện một số sắp xếp rồi nhanh chóng trở lại chỗ ẩn nấp.
Không biết đã qua bao lâu, một âm thanh lớn phát ra từ tầng ba.
Gã râu rậm hoảng hốt hét lên: "Cái gì! Sức mạnh này... ngươi đã đột phá lên Á Lang rồi sao?"
Găng Tay Bạc gầm lên như một con thú dữ: "Tự đẩy chính mình vào ranh giới sinh tử, rồi leo ra từ trong địa ngục, đây chính là phương hướng tiến hóa của người phóng xạ."
Trận chiến càng trở nên ác liệt, đã đạt đến đỉnh điểm.
Cả hai bên đều khó phân thắng bại, chỉ có thể đấu đến chết.
Mọi người run rẩy, Găng Tay Bạc quá mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh lên trong lúc chiến đấu, có lẽ trận chiến sẽ sớm kết thúc.
"Không!"
Quả nhiên, không lâu sau, gã râu rậm hét lên thảm thiết, tiếng động của trận chiến dần lắng xuống.
Ngay sau đó, mọi người nghe thấy một tiếng "thịch", đó là cơ thể của gã râu rậm bị ném từ trên lầu xuống, rơi ầm xuống sân.
Rồi những tiếng bước chân của thần chết vang lên.
Cộp… cộp…
Từng bước một! Mỗi bước chân càng ngày càng gần!
Những "con chuột" trong đại sảnh run rẩy nhìn về phía tầng hai.
Găng Tay Bạc lắc lư bước xuống.
Tô Lặc kinh ngạc: "Tên này mạnh quá!"
"Hắn thực sự đã thắng ba người..."
Bao nhiêu người tận mắt chứng kiến sự hung hãn của hắn, một mình hắn thắng ba người phóng xạ, mà trận nào cũng đều là một chọi hai.
"Hu hu hu..." Trong đại sảnh vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Mỹ Mỹ nức nở: "Trời đất, mất nửa cơ thể rồi mà hắn vẫn không chết?"
Lúc này, Găng Tay Bạc trông rất kinh khủng, trước tiên là gầy gò như bộ xương, giống như trạng thái của Điền Xà trước đó.
Khắp cơ thể hắn đầy vết thương, máu me đầm đìa, nhiều vết thương sâu tới tận xương.
Quan trọng là hắn đã tàn phế, cánh tay phải hoàn toàn mất đi.
Thậm chí, một nửa cơ thể phía bên phải của hắn cũng bị cắt bỏ từ vai xuống.
Nhìn những nếp gấp máu thịt và xương bị vỡ nát, rõ ràng là do bị một chiếc rìu lớn chém xuống.
"Khụ... ha ha ha... khụ khụ..."
Găng Tay Bạc rõ ràng đang chịu đựng đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cười thoải mái, giọng cười tuy rất đuối sức nhưng vẫn ngạo mạn.
Hắn đã làm được, hắn đã tiêu diệt tất cả kẻ địch, bây giờ hắn là người phóng xạ duy nhất còn lại trong trò chơi này.
Cũng là kẻ mạnh nhất!
Không cần phải nghi ngờ, dù bị thương nặng như vậy, nhưng chỉ cần hắn còn có thể di chuyển, đám chuột ở đây vẫn không thể là đối thủ của hắn, đặc biệt là khi tất cả đều bị gãy chân, thậm chí cả tay.
Găng Tay Bạc cầm chiếc rìu máy khổng lồ như chiến lợi phẩm, nhìn xuống mọi người với ánh mắt khinh miệt, cơ thể hắn toát ra mùi máu tanh.
"Tốt lắm... chuột thông minh, mày thực sự... đã trốn đến cuối game rồi..."
"Này... này!"
"Ra đây ngay! Đừng để tao phải đi tìm mày!"
Giọng nói của Găng Tay Bạc vang vọng khắp đại sảnh, đủ lớn để cả tòa nhà nghe thấy.
Đó là lời nói với Cao Tân, chính là muốn Cao Tân tự mình bước ra và quyết đấu với hắn lần cuối.
"Hửm?"
Găng Tay Bạc đi đến giữa đại sảnh, đợi một lúc mà không thấy Cao Tân xuất hiện, hắn lập tức tỏ ra không hài lòng.
"Đồ chuột nhắt, không phải muốn đối đầu với tao sao? Hóa ra lại định trốn một mình để sống sót à..."
Theo lý mà nói, nếu Cao Tân tự tin trốn giỏi, anh có thể mặc kệ người khác mà trốn mãi đến cuối game.
Còn bản thân Găng Tay Bạc, sau khi đấu một chọi ba và bị thương nặng, phải đi tìm chuột khắp nơi, rõ ràng sẽ phiền phức hơn nhiều.
Găng Tay Bạc trước đó đã nghĩ đến điều này, nên đã có ý định gϊếŧ Cao Tân.
Cuối cùng, chính Cao Tân đã khıêυ khí©h hắn, khiến hắn thay đổi ý định.
Thấy Cao Tân thực sự không xuất hiện, Găng Tay Bạc khinh bỉ nói: "Thật ghê tởm, sao tao lại tin rằng một tên yếu đuối như mày có dũng khí đối mặt với tao."
Hắn nhìn quanh một vòng, cơ thể có chút lảo đảo: "Phiền phức thật, tao ghét nhất việc đi tìm chuột."
Những "con chuột" trong đại sảnh van xin: "Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đưa phần thưởng cho anh."
"Đúng vậy, anh bị thương nặng như vậy, nghỉ ngơi đi có được không?"
"Anh đã thắng rồi, thắng rồi, tất cả phần thưởng đều là của anh..."
Găng Tay Bạc hoàn toàn không để ý, thậm chí còn thấy phiền, hắn đá văng một người.
Sau đó, hắn dường như nhìn thấy Tô Lặc, liền bước tới và giẫm mạnh xuống, Tô Lặc hét lên thảm thiết.
"Mày là bạn của thằng đó đúng không? Trước đó nó đã bảo mày chạy đi, hình như rất quan tâm đến mày... Nếu nó không xuất hiện, tao sẽ đạp nát đầu mày."
Tô Lặc hét lên: "Đừng ra! Đừng lo cho tôi, hắn sẽ không gϊếŧ tôi đâu."
Cậu ta dường như vẫn tin chắc rằng chỉ cần Cao Tân không bị bắt, họ sẽ không bị gϊếŧ.
"Ha ha ha..."
Găng Tay Bạc cười lạnh, nâng chân lên: "Bị chuột coi thường à... thật bực mình!"
Hắn tràn đầy sát ý, rõ ràng có ý định bỏ qua phần thưởng và trực tiếp gϊếŧ chết Tô Lặc.
Tô Lặc cảm nhận được cái chết đang cận kề, hét lên: "Đừng, đừng! Tôi nói! Tôi nói!"
Chân của Găng Tay Bạc đạp mạnh xuống gần tai của Tô Lặc, người sau thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu do dự.
"Mau... lên!" Găng Tay Bạc thở hổn hển, rõ ràng hắn bị thương rất nặng, cũng không dễ chịu gì.
Hắn muốn dựa vào chút sức lực còn lại để nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
"Ảnh... ảnh trốn ngay tại đó... giả vờ làm xác chết, mày và gã râu rậm đã đi qua đó vài lần mà không phát hiện…"
Tô Lặc tỏ ra do dự, cuối cùng chỉ tay về phía bậc thang, tiết lộ vị trí của Cao Tân.
Găng Tay Bạc nhìn theo, có chút ngạc nhiên, rồi cười: "Hóa ra mày trốn ở đây..."
Hắn nhảy vọt về phía đó, vẫn còn đủ sức nhảy xa bốn mét, đáp xuống ngay trước bậc thang, nhìn xuống cái xác.
Với sức mạnh đó, không một người thủy tinh nào có thể chống lại hắn, một khi bị phát hiện thì chắc chắn phải chết, chạy cũng không thoát.
Nhưng Găng Tay Bạc cau mày, cảm thấy có điều không đúng.
Nếu trước đây, có lẽ hắn đã bỏ qua, nhưng bây giờ nhìn kỹ, hắn nhận ra đây chỉ là một cái xác.
Hắn đá mạnh một cú, tấm thảm che mặt bị hất tung ra, và đúng như dự đoán, đây chỉ là cái xác không đầu của một người nào đó mà hắn đã bóp nát đầu trước đó.
"Rầm!"
Ngay lúc đó, có tiếng động lạ từ trên đầu vang lên.
"Định ám sát ta sao?"
Găng Tay Bạc theo phản xạ ngẩng đầu lên, không tránh né, chỉ là một người thủy tinh thì làm sao có thể ám sát được hắn? Hắn định phản đòn.
Nhưng khi nhìn lên, hắn thấy một xô chất lỏng tạt thẳng vào người hắn từ trên cao, còn Cao Tân thì đứng sau lan can tầng hai, khoảng cách quá xa, chẳng thể nào phản đòn.
"Hả..." Găng Tay Bạc ngửi thấy mùi, cau mày.
Đó là... dầu hỏa?
"Vèo!" Một chiếc bật lửa được châm sáng, từ tay Cao Tân ném xuống.
Găng Tay Bạc cười khẩy, dễ dàng né được chiếc bật lửa đang bay tới bằng một cú nhảy nhẹ sang bên.
"Phừng!" Chiếc bật lửa làm bùng cháy một mảng dầu hỏa trên sàn, nhưng không chạm tới Găng Tay Bạc.
"Chuyện gì vậy?" Mọi người trong đại sảnh xôn xao.
"Không xong rồi!" Tô Lặc lo lắng vô cùng.
Thấy Găng Tay Bạc né được, mặt Cao Tân tái mét, vô cùng hoảng loạn.
"Hừ..." Găng Tay Bạc cười khẩy, không nói nhiều, lập tức cúi xuống rồi bật mạnh lên như một cây hành nhổ lên từ mặt đất, lao thẳng lên tầng hai.
"Chuột nhắt, thật nực cười... ơ?"
Giữa không trung, mặt Găng Tay Bạc biến sắc.
Cao Tân đứng sau lan can tầng hai, không chạy, mà còn giơ tay kia ra.
"Tách", một chiếc bật lửa sang trọng trong tay anh tóe lửa ra.
"Á đù..."
Găng Tay Bạc đang lao thẳng vào tầng hai, tuy bị trọng thương nhưng đầy quyết tâm, hắn vận dụng toàn bộ sức lực, gần như liều mạng xông pha để nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.
Nhưng giữa không trung, làm sao mà né được?