Gã đàn ông đầu trọc cầm vòng cổ, dẫn mọi người tiếp tục tìm kiếm chỗ ẩn nấp tốt.
Chơi trốn tìm là biện pháp cuối cùng của chuột, phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Cao Tân cũng không để ý đến gã ta, nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ mười hai phút.
Bị trễ nãi vài phút vì nhóm của gã đầu trọc và Mỹ Mỹ, Cao Tân nhếch miệng, vội vàng dẫn theo Tô Lặc kiểm tra các phòng.
"Tầng ba cũng có bếp nè."
"Mọi người nhìn xem, trong tủ lạnh còn có thức ăn."
"Thơm quá, có gà quay nữa."
Tô Lặc chảy nước miếng, lấy ra đủ loại thức ăn từ trong tủ lạnh, trên bàn còn có gà quay, pizza, trái cây, cùng đủ loại thịt và rau củ đông lạnh.
Cao Tân cũng tìm thấy một ít bánh mì sandwich trong tủ, mở ra ngửi thử, không có vấn đề gì, liền ăn ngay.
Kể từ khi bị xét xử và lưu đày, anh ăn rất ít.
Tâm tình như thế sao mà ăn nổi, chỉ nghĩ đến việc tìm cách kêu oan.
Đến đảo Tội Ngục, càng không ăn uống gì.
Lúc này vừa đói vừa khát, thấy thức ăn không có vấn đề gì, liền ăn no uống đủ trước đã.
“Phải ăn nhiều vào, sau này không biết bọn Nhật kia có cho ăn không.” Tô Lặc nói, thậm chí còn gói một ít thức ăn, nhét vào túi.
Cao Tân thấy vậy liền ngăn lại: “Đừng mang theo.”
Tô Lặc ngạc nhiên: “Hả? Chẳng lẽ không được mang thức ăn ở đây ra ngoài?”
“Không, chúng ta còn phải trốn, không nên mang theo thứ quá bốc mùi.” Cao Tân nghiêm túc nói.
Lúc này Mỹ Mỹ đi vào, cầm lấy trái cây ăn: “Anh nghĩ chu đáo quá.”
Thấy cô ấy vẫn đi theo mình, Cao Tân cũng không nói gì thêm.
Tô Lặc thì lấy thức ăn ra, gói lại riêng, đặt trên bàn: “Hiểu rồi, vậy khi nào đi sẽ quay lại lấy.”
Cao Tân ăn qua loa một chút, liền rời đi, đi lên tầng bốn.
Nhưng, cuối cầu thang lên tầng bốn lại là một cánh cửa.
Tầng bốn là một gác xép, không có hành lang, và cửa này khóa, không thể vào được.
“Đây là cửa an toàn, xung quanh cũng bố trí rất chắc chắn, không thể phá được.” Tô Lặc kiểm tra và nói.
Cao Tân trầm ngâm: “Cậu nghĩ người phóng xạ có thể phá cửa không?”
Tô Lặc suy nghĩ rồi nói: “Sasaki thì chắc chắn có thể, anh cũng từng thấy tên đấy đánh đấm ra sao rồi, cánh cửa này chắc không cản nổi tên đấy.”
“Nhưng bốn người ngoài kia thì không chắc, cảm giác sức chiến đấu của họ kém Sasaki một bậc, có khi cửa này cản được họ.”
Cao Tân gật đầu: “Mau tìm chìa khóa!”
Hai người liền quay lại, thấy Mỹ Mỹ chặn ở cầu thang, khoanh tay cười với họ.
Tô Lặc khó hiểu: “Nếu muốn đi theo thì đi theo, đừng chắn đường, người đẹp.”
Mỹ Mỹ cười, đưa tay ra, cầm một chùm chìa khóa: “Chính các anh chặn đường tôi mới đúng…”
Cao Tân ngạc nhiên, sau đó tránh ra.
Mỹ Mỹ tiến lên, nhanh chóng mở cửa an toàn…
Ba người lần lượt vào, Mỹ Mỹ lại khóa cửa an toàn từ bên trong.
Tô Lặc vui mừng: “Sao cô lại có chìa khóa gác xép?”
Mỹ Mỹ trừng mắt: “Tất nhiên là tìm được, ở tủ đầu giường phòng ngủ chính tầng hai, tôi mở ngăn kéo ra là thấy chìa khóa này.”
“Sau khi tách khỏi các anh, tôi đi tìm nơi có thể mở bằng chìa khóa này, đến tầng bốn phát hiện ra, liền quay lại tìm các anh.”
“Sao? Giờ còn muốn tôi đi cùng không?”
Cao Tân đã kiểm tra gác xép, không có gì, chỉ chất đầy các loại tạp vật và hộp chứa.
Anh không có thời gian lục lọi hộp, ngay lập tức đến cửa sổ gác xép, quan sát, thử tầm nhìn.
Không thể không nói, tầm nhìn rất tốt, bốn phía gác xép đều có cửa sổ, có thể nhìn toàn cảnh căn biệt thự.
Mọi người tụ tập trước cửa sổ phía trước, có thể nhìn toàn bộ sân trước, kể cả khu vực ngoài tường rào.
Thấy rõ bốn người phóng xạ đang đánh nhau ngoài cổng!
Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc nhóm Cao Tân tìm chỗ trốn, có lẽ nhóm người phóng xạ hiểu ra chó với mèo là tử địch, nên ba người bàn bạc tấn công thanh niên đeo găng tay bạc.
Lúc này tên găng tay bạc không thể đứng ngoài được nữa, bị đánh rất thảm.
“Tên đó đáng đời, mọi người xem, bị chém bao nhiêu nhát rồi.” Tô Lặc cười nói.
Cao Tân gật đầu, thanh niên đeo găng tay bạc đối đầu một chọi ba, rất thảm, bị thương khắp người, có vẻ sắp bại trận.
Chỉ cần mọi người hiểu rõ tình hình trò chơi này, thì kết quả này rất bình thường.
Đối với mèo già, thời gian không vào được sân là lúc khó khăn nhất, có thể nói là chín phần chết một phần sống.
Dù sao phần thưởng cho mèo quá lớn, cái giá nó phải chịu cũng cần tương xứng.
Đây cũng là lý do nhất định phải đợi đến phút cuối mới đàm phán với mèo, vì rất có khả năng tên găng tay bạc không thể sống sót tiến vào…
Khoảng thời gian hai mươi phút đầu cấm [những ai không phải chuột] vào là để những cường giả tranh giành vai trò mèo già.
“Đợi đi, tìm xem có dây thừng không, hoặc chế tạo dây thừng.” Cao Tân nói.
Mọi người hiểu, gác xép này thông suốt bốn phía, ngoài cửa an toàn ra, họ còn có thể trèo xuống từ bất kỳ cửa sổ nào, rất tiện lợi.
Nên chắc chắn phải chuẩn bị dây thừng sẵn, phòng khi cần.
Nhanh chóng, Tô Lặc tìm thấy một số lều gấp, trên đó có dây thừng, thậm chí có ròng rọc, liền tháo ra.
Rồi phàn nàn: “Gác xép này cái gì cũng tốt, chỉ thiếu đồng hồ.”
“Ừ.” Cao Tân nhìn quanh không thấy đồng hồ, không biết bây giờ là mấy giờ.
Cảm giác đã lâu, chắc khoảng hai giờ hai mươi phút, nhưng chắc còn sớm, vì gã đầu trọc chưa đi đàm phán.
“Gác xép này bố trí chắc chắn, thông suốt bốn phía, rõ ràng là nơi ẩn náu tốt cho chuột, nhưng cũng không hẳn không có bẫy.”
“Ban tổ chức cố tình không đặt đồng hồ, còn đồng hồ các tầng khác thì rất lớn, không di chuyển được, và chỉ đặt ở nơi rất dễ thấy.”
“Đây là để khi chuột trốn quá kĩ, không biết thời gian, mà muốn biết thời gian thì phải liều lĩnh ra khỏi chỗ ẩn nấp, vào khu vực dễ bị thấy.”
Tô Lặc khó hiểu: “Điều này có ý nghĩa gì?”
Cao Tân nhún vai: “Con người thường không có cảm giác về thời gian, trong không gian kín, mất đi tham chiếu thời gian, lại căng thẳng cao độ, sẽ cảm thấy thời gian trôi rất chậm.”
“Chuột vì lo lắng về vấn đề thời gian nên rời khỏi chỗ ẩn nấp vào thời điểm sai lầm, bại lộ trong tầm mắt mèo, tăng nguy cơ bị săn.”
Mỹ Mỹ nhìn Cao Tân: “Đây là hiệu ứng đồng hồ chậm, do căng thẳng cao độ làm tim đập nhanh, huyết áp tăng, khiến người ta cảm thấy thời gian trôi chậm. Thêm nữa, căng thẳng cao độ làm sản sinh nhiều dopamine trong não, khiến người tập trung chú ý, cảm nhận môi trường xung quanh rõ hơn, làm thời gian chậm lại.”
“Anh chưa học qua mà sao biết những điều này?”
Cao Tân ngạc nhiên nhìn Mỹ Mỹ: “Cái này cần học sao? Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Nhưng nguyên lý thì tôi không rõ.”
Mỹ Mỹ gãi đầu: “Ờ… Coi như anh nói đúng đi…”
“Nhưng kế hoạch ‘đàm phán với mèo’ của anh, không phải ai cũng nghĩ ra được… Nếu không có lời nhắc của anh, tôi còn ngớ ngẩn đi đàm phán với chó.”
Cao Tân bình tĩnh nói: “Tôi không thông minh, chỉ là suy nghĩ mọi khả năng, đặt mình vào mọi tình huống, chung quy lại chỉ là hai chữ ‘chú tâm’ mà thôi.”
“Chú tâm?” Mỹ Mỹ cảm thấy câu trả lời này rất qua loa.
Cao Tân nghiêm túc: “Cô không biết sao? Thật ra chỉ cần chú tâm là được, theo tôi thấy, cô rất thông minh, đầu óc nhanh nhạy, chỉ là không chú tâm, có những vấn đề không nghĩ tới.”
“Còn tôi rất ngu, phải nghĩ nhiều mới hiểu rõ vấn đề.”
Mỹ Mỹ không biết đối phương đang khen hay chê mình.
“Sao? Tôi nói có thể hợp tác với mèo, cô không hiểu sao?” Cao Tân hỏi.
Mỹ Mỹ nói: “Không, nghe một cái là hiểu ngay.”
Cao Tân gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, cô thông minh lắm, chỉ là không chú tâm.”
“…” Mỹ Mỹ không biết nói gì.
Nghĩ một lúc rồi thở dài: “Định nghĩa thông minh của anh sao khác người vậy?”
Cao Tân nghe xong, đắng lòng nói: "Thực ra nhiều định nghĩa tôi nghĩ ra, đều khác với người khác."
"Từ nhỏ đến lớn, những kiến thức thông thường mà người khác có thể nói ra ngay lập tức, thường là những điều tôi phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được, thậm chí có những điều tôi chưa từng nghĩ tới..."
Thấy anh có chút buồn bã, Mỹ Mỹ hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Cao Tân thở dài: "Từ nhỏ, cha tôi, ngoài việc dạy tôi một số nhân gian chân tình và đạo lý nhân luân, không dạy tôi bất kỳ kiến thức nào, ngay cả những kiến thức thông thường mà ai cũng biết, cũng bắt tôi tự suy nghĩ."
"Sau đó, ông ấy thậm chí không nói cho tôi biết đúng hay sai, chỉ để tôi tiếp tục tự suy nghĩ, tự kiểm chứng."
"Nếu không nghĩ ra thì chú tâm, dùng chân tâm, tiếp tục nghĩ! Vì vậy đến bây giờ, tôi đã quen với việc lặng lẽ quan sát và xem xét mọi khả năng."
"Nhưng tôi thật sự rất ngu ngốc, làm sao tôi có thể nghĩ ra được mọi khả năng?"
"Vì vậy, khi tôi đi học ở cộng đồng, thành tích luôn đứng cuối, hoàn toàn không theo kịp những người khác. Thầy cô dạy rất nhanh, mỗi câu nói đều giống như một đống mật mã. Còn các bạn học khác đều hiểu, như thể họ sài chung một sách giải mã vậy."
"Còn tôi thì ngây ngốc, không hiểu, thường phải tốn gấp nhiều lần công sức, thậm chí gấp mười lần mới hiểu được thầy cô đang giảng gì."
Mỹ Mỹ ngạc nhiên, cảm thấy tội nghiệp.
Rất nhiều nhận thức của anh ta thật sự khác với số đông, từ nhỏ đến lớn đều thiếu những kiến thức thông thường mà mọi người hiểu. Người khác nói chuyện như trao đổi bằng mật mã, anh thì lại không có sách giải mã.
Cao Tân phải tốn rất nhiều công sức để theo kịp, đến giờ có thể nói chuyện như một người bình thường, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Sau đó, Mỹ Mỹ tức giận nói: "Cái loại cha gì thế này! Thật vô trách nhiệm, sinh ra nhưng không dạy dỗ đàng hoàng!"
"Trẻ con không hiểu gì, không phải đều nhờ người lớn dẫn dắt sao? Ông ấy làm gì mà ngay cả những kiến thức thông thường cũng không dạy, anh đi học làm sao mà theo kịp."
Cao Tân nói: "Ông ấy được gọi là Pháp sư Cyber, là người có nhiều kiến thức nhất trong cộng đồng."
"Gì cơ? Ông ấy là Pháp sư Cyber sao?" Mỹ Mỹ sững sờ.
Pháp sư Cyber là những người hiện vẫn kiên trì với hệ thống công nghệ của loài người, trước đây được gọi là các nhà khoa học.
Tất nhiên, AI Nhiên Đế đã phát minh ra nhiều sản phẩm mà con người cho là không thể tạo ra được, chứng minh rằng khoa học của loài người đã đi vào ngõ cụt, không còn tương lai.
Một ví dụ là công nghệ hạt nhân lạnh, một nhóm các nhà khoa học con người đã nghiên cứu hàng chục năm, nhưng không thể hiểu được chút nào.
Công nghệ của Nhiên như là những thứ không thể diễn tả, nguyên lý không thể dạy được, con người không thể hiểu.
Theo Nhiên, loài người đã đến giới hạn của mình, như người vượn cổ hai triệu năm trước không thể hiểu toán học cao cấp.
Sự thật này khiến nhiều nhà khoa học sụp đổ, không thể chấp nhận rằng việc khám phá chân lý của họ chỉ đến đó, không thể vượt qua.
Một số người chấp nhận, đồng ý rằng "con người không thể hiểu chân lý, chỉ cần biết cách sử dụng công nghệ, nguyên lý chỉ có Nhiên biết."
Nhưng vẫn còn một số người không từ bỏ, giống như các pháp sư cổ đại không chấp nhận bị thời đại bỏ rơi.
Họ dụ dỗ mọi người, hy vọng nhân loại không từ bỏ khoa học của chính mình.
Họ kiên trì với tinh thần khoa học, không ngừng cố gắng giải mã công nghệ AI, hy vọng tái tạo vinh quang của loài người.
Tất nhiên, đến nay vẫn chưa có thành tựu nào đáng kể.
Họ vẫn là những người thừa kế kiến thức và công nghệ của thời đại cũ, chỉ là người sử dụng sản phẩm công nghệ AI.
Mỹ Mỹ nhìn Cao Tân, không ngờ cha của anh lại là một Pháp sư Cyber.
Mặc dù bên ngoài coi thường kiến thức của Pháp sư Cyber, nhưng đó vẫn có giá trị nhất định, là hệ thống khoa học kỹ thuật mà loài người từng xây dựng, nhiều khi cũng rất hiệu quả, chỉ là không thể so sánh với công nghệ AI.
Hiện nay trên đảo này, chủ yếu là cuộc đấu tranh giữa con người với con người, kiến thức của Pháp sư Cyber cũng sẽ có tác dụng, có thể chỉ đứng sau những người phóng xạ.
Ngay lập tức, Mỹ Mỹ tò mò hỏi: "Vậy ông ấy có dạy anh không?"
Cao Tân lắc đầu: "Không, đến khi ông ấy bệnh chết, cũng không dạy tôi bất kỳ kỹ thuật Cyber nào."
"Cha anh thật vô lý! Anh chắc không phải con ruột của ông ấy chứ?" Mỹ Mỹ giận dữ nói, cảm thấy hành động của người cha này đối với Cao Tân như ngược đãi trẻ em.
Không ngờ mặt Cao Tân biến sắc, liếc cô một cái, hoàn toàn im lặng.
Mỹ Mỹ nhận ra mình đã nói sai, có lẽ đối phương thật sự không phải con ruột, lời này có thể chạm đến nỗi đau của Cao Tân, nên cô không nói gì thêm.
Ba người im lặng một lúc.
Tô Lặc cười, làm dịu bầu không khí: "Được rồi, chẳng phải chúng ta đang nói về đồng hồ sao? Dù sao chúng ta cũng chỉ cần ở lại đây một lúc lâu hơn, không phải cứ hết hai giờ là phải rời đi ngay, nếu nơi này thật sự an toàn, tôi có thể ở lại ba giờ!"
Mỹ Mỹ cười tiếp lời: "Có thể cậu nghĩ đã ba giờ, nhưng thực ra chỉ mới qua hơn một giờ."
"Ở đây không có mặt trời để tham chiếu, cũng không có đồng hồ, muốn xác định thời gian, chỉ có thể dựa vào đồng hồ ở tầng một, tầng hai và tầng ba."
"Tất nhiên, nếu chúng ta thực sự có thể trốn lâu hơn, thì không vấn đề gì."
"Thiết kế này chỉ để tăng căng thẳng tâm lý của chúng ta, để chúng ta ở lại lâu hơn, chịu nhiều khổ sở hơn."
Cao Tân lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Trốn chỉ là biện pháp sinh tồn cuối cùng của chuột!"
"Nếu chỉ dựa vào trốn, thì quá bị động. Đến lúc đó, sống chết không do mình, thật sự là tuyệt vọng."
Mỹ Mỹ cười gượng: "Và khi chuột không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng trốn trong góc tối, lắng nghe tiếng bước chân săn mồi của mèo, sự sợ hãi không biết khi nào mình sẽ chết, cũng không biết khi nào trò chơi kết thúc... có lẽ là điều mà những kẻ quyền quý thích thú."
Tô Lặc mắng: "Những kẻ quyền quý đó thật biếи ŧɦái."
Lúc này, ba người nhìn thấy có bóng người chạy về phía cổng sân, nhanh chóng đứng dậy nhìn.
"Đến rồi, bây giờ mới là hai giờ hai mươi sao? Không, chắc là còn hai ba phút nữa." Tô Lặc lẩm bẩm, cảm thấy đã lâu trôi qua, nhưng thực ra chỉ mới qua một chút thời gian.
Chỉ thấy người đi đàm phán là gã đầu trọc và Tào Dương.
Tên đầu trọc nói nhanh, vung tay múa chân, rõ ràng đang kể kế hoạch của chuột cho bốn người đang chiến đấu.
Mọi người trên gác xép không nghe rõ, nhưng thanh niên đeo găng tay bạc nhanh chóng nói: "Haha, tốt lắm, mèo và chuột đều thắng, ta còn đỡ việc."
"Nghĩ ra được kế này cũng khá đấy, không vấn đề gì, ta đồng ý, đảm bảo không bước vào biệt thự."
Thanh niên đeo găng tay bạc quyết định ngay, giọng nói to rõ, dường như cố ý hét để mọi người đều nghe thấy.
Điều này làm Cao Tân nhíu mày.
Nhưng Mỹ Mỹ và Tô Lặc rất vui mừng: "Tuyệt vời! Tên đó đồng ý rồi!"
Tên đầu trọc cũng vui mừng, gã ta và Tào Dương cực kỳ khiêm tốn, liên tục cảm ơn.
Nhưng điều này làm ba người phóng xạ khác tức giận, đặc biệt là hai người không có thân phận, có lẽ tức đến nổ phổi.
Họ không ngờ mạng sống của mình lại bị quyết định như thế! Và bởi một nhóm chuột!
Cho lũ chuột vào tìm vòng cổ, nhưng chuột không hợp tác với họ, ngược lại hợp tác với mèo? Làm sao không tức giận?
"Mày còn muốn vào? Tao gϊếŧ mày!" Người đàn ông cầm đao được gọi là Đông Xán càng tấn công mãnh liệt, hoàn toàn liều mạng.
"Tao cũng tức điên rồi!" Người lùn đeo mặt nạ cũng phát điên, ném phi tiêu không tiếc tay, ngoài việc phối hợp với Đông Xán, không để ý đến bất cứ điều gì.
Thậm chí có vài phi tiêu cố tình bắn vào cửa sân.
Nhưng tên đầu trọc và Tào Dương cũng rất tinh ý, họ đã đoán trước lũ chó sẽ phát điên, có thể trút giận lên họ, nên trốn ở vị trí rất tốt, là góc cửa sân, thuộc điểm mù của người bên ngoài.