Chương 11: Kế hoạch sinh tồn
“Đù má, chúng ta tham gia trò chơi này, hoàn toàn là để làm đồ chơi!” Tô Lặc khóc lóc nói.
Người yếu không có nhân quyền, không ai quan tâm đến sinh mạng của họ.
Ngay cả khi tham gia trò chơi cũng phải chịu thiệt thòi.
Mỹ Mỹ cắn móng tay nói: “Vì vậy, chúng ta thực sự chỉ có thể hợp tác với mèo thôi.”
Cao Tân gật đầu.
Tô Lặc lại không hiểu: “Chờ chút, tôi vẫn chưa nghe rõ, các người nói một đống, sao… sao lại dẫn tới kết luận ‘chỉ có thể hợp tác với mèo’?”
Cao Tân nhìn Tô Lặc với vẻ mặt kỳ lạ, anh ta tự nhận mình chỉ là người bình thường, nhưng cũng đã nghĩ ra được nhiều thứ.
Mỹ Mỹ cũng đã nghĩ rất nhiều, chỉ là có điểm mù trong tư duy, nên không nghĩ đến việc hợp tác với mèo thôi.
Sau khi được gợi ý, cô ấy lập tức hiểu ra.
Không ngờ, Tô Lặc vẫn chưa thông suốt.
Mỹ Mỹ giải thích: “Hợp tác với chó là dựa trên tình huống không thể thay đổi thân phận. Một khi chó có thể gϊếŧ mèo và trở thành mèo, thì thỏa thuận bảo vệ giữa chó và chuột sẽ trở thành vô nghĩa.”
“Nó đã trở thành mèo rồi, còn bảo vệ đám chuột chúng ta để làm gì? Còn phải chia điểm với chó? Gϊếŧ chúng ta luôn, lấy đủ một trăm điểm không phải tốt hơn sao?”
Tô Lặc nghiêng đầu nói: “Thì chúng ta cũng có thể đưa cho chó một trăm điểm, không để lại cho người Nhật…”
Nói đến đây, cậu ta tự ngẩn người.
Mỹ Mỹ liếc Tô Lặc một cái: “Chấn bé đù, phiếu chuộc tội chỉ có một trăm, nhưng chó lại có ba con.”
“Chẳng lẽ cậu bảo họ: Này, ba người tụi bây đi gϊếŧ mèo, ai cướp được vòng cổ của mèo và sống sót đến cuối game, thì đám chuột bọn tao sẽ giao cả trăm điểm cho người đó? Hai con chó còn lại thì chẳng được cái qq gì?”
“Đảm bảo lũ chó sẽ đập cậu chết tươi. Sao lại phải nghe theo lời chỉ huy của đám chuột chúng ta?”
“Coi như họ có lương tâm, muốn báo đáp ân tình của chúng ta, đồng ý thỏa thuận.”
“Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, chúng ta phải giao toàn bộ phiếu chuộc tội của mình cho người cuối cùng trở thành mèo… Nếu vậy, tại sao chúng ta không hợp tác với mèo hiện tại?”
“Còn phải nói chuyện với ba con chó, vòng vèo nhiều rủi ro làm gì?”
Tô Lặc bừng tỉnh, đúng vậy, dù sao chó cũng muốn trở thành mèo, sao không hợp tác trực tiếp với mèo?
Cậu ta bị cái vai trò “chó già” làm cho rối trí.
Mỹ Mỹ bĩu môi nói: “Chó già là vai trò vô dụng nhất, cuối cùng chẳng được gì, chẳng ai muốn làm chó!”
“Chó già phải tìm mọi cách để trở thành mèo già!”
“Vì vậy chúng ta nói chuyện với chó già, mới đúng là bảo hổ lột da!”
Tô Lặc gật đầu liên tục, kết hợp với những điều đã nói trước đó, cậu ta cuối cùng cũng hiểu ra.
“Đúng vậy, mèo gϊếŧ một con chuột được thưởng một trăm điểm chuộc tội, nhưng nếu tha cho một con chuột, cũng có thể nhận được một trăm điểm thì lợi ích vẫn như nhau.”
“Nó có thể không ra tay mà vẫn kiếm được cùng một số điểm, tại sao phải gϊếŧ người?”
“Hơn nữa, một con mèo, ba con chó, nó còn phải đối đầu một chọi ba, còn phải tìm chuột khắp nơi để săn, áp lực quá lớn.”
“Vì vậy, việc này hoàn toàn có thể bàn được, chỉ cần chuột hợp tác với mèo, mèo có thể rảnh tay đối phó với ba con chó!”
Mỹ Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, nên trong quy tắc, khi đề cập đến nhiệm vụ của mèo, có nói sống đến cuối trò chơi sẽ được 100 điểm chuộc tội.”
“Bây giờ nghĩ lại, thực ra mèo cũng đóng vai chạy trốn sinh tồn, nếu mèo sống sót thì cũng được phần thưởng.”
“Nó chỉ cần chấp nhận điều kiện của chuột, dùng toàn bộ thời gian vào việc tránh bị chó đuổi gϊếŧ, kéo dài đến khi kết thúc trò chơi, là có thể nhận được 100 điểm chuộc tội, thêm 2000 điểm chuộc tội từ hai mươi con chuột dâng tặng!”
Tô Lặc kinh ngạc: “Ôi trời, vai trò này thật là kiếm được quá nhiều.”
Mỹ Mỹ cảm thán: “Số tiền này cũng phải có thực lực mới lấy được, cậu còn thèm, huống hồ là chó già?”
“Quy tắc trò chơi tưởng chừng là mèo phải gϊếŧ chuột, giống như mèo và chuột là kẻ thù không đội trời chung.”
“Thực ra mèo và chó mới là kẻ thù không đội trời chung! Chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, mèo và chó chắc chắn sẽ đánh nhau!”
“Ngược lại, chuột có thể hợp tác với mèo, nói với mèo rằng Dưỡng Khấu Tự Trọng (*) là cách tốt nhất, chó mới là kẻ thù chân chính.”
(*) 养寇自重: là thành ngữ, có nghĩa là cố tình không đánh địch nhân, cố ý giữ lại thể lực đối nghịch hoặc phía đối lập, nhờ có địch tồn tại nên địa vị của mình trở nên trọng yếu.
“Thêm vào đó, chó gϊếŧ chuột không có lợi ích, mục tiêu đầu tiên phải là mèo, sau khi trở thành mèo mới tính đến việc gϊếŧ chuột.”
“Như vậy, mèo và chó đều không ưu tiên gϊếŧ chuột, cả hai đánh nhau sống chết, chuột có thể trốn trong bóng tối sống sót đến cuối cùng.”
“Đây chính là giải pháp sinh tồn tối ưu của chuột!”
Nói rồi, Mỹ Mỹ nhìn về phía Cao Tân, mắt sáng rực.
Bộ giải pháp sinh tồn này, nam thanh niên này lại nghĩ ra trong thời gian ngắn.
Cô cũng nhờ vào gợi ý của anh ta mới nhận ra rằng hợp tác với mèo là giải pháp tối ưu.
Không ngờ Cao Tân cũng nhìn cô với ánh mắt sáng rực, hỏi: “Cô cũng học trường dạy nghề à? Chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, câu này nói quá hay.”
Mỹ Mỹ ngại ngùng cười: “Không, trường dạy nghề đắt lắm, tôi làm giảng viên pháp luật, tự học trong thư viện cộng đồng.”
Cao Tân hiểu ra, nhớ lại lần trước ở trước mặt Phúc Xà, Mỹ Mỹ đã nói cô từng là giảng viên pháp luật cộng đồng.
Chắc là lợi dụng chức vụ, lấy danh nghĩa tra tài liệu, thường xuyên ra vào thư viện, từ đó tự học nhiều sách.
Mỹ Mỹ tiếp tục nói: “Câu này xuất phát từ ‘Luận Ngữ’, là lời của các hiền triết thời xưa từ hàng ngàn năm trước.”
“Khâu này nghe rằng người có nước có nhà, không lo ít người mà lo không đều; không lo nghèo mà lo chẳng yên. Hễ đều thì không nghèo, hoà thì không ít người; yên thì không nghiêng đổ…”
"Ý nghĩa là không nên lo lắng về việc dân số ít hay nhiều khi quản lý quốc gia hay gia đình, mà nên lo lắng về việc phân chia không đều. Không nên lo lắng về việc của cải ít, mà chỉ cần cảnh giác với sự bất an trong nước. Vì vậy, nếu của cải được phân chia đồng đều thì không có nghèo đói, người dân sống hòa thuận thì không cảm thấy dân số ít, và đất nước an lành ổn định thì không có nguy cơ lật đổ."
Cao Tân ngẩn người, suy nghĩ rất lâu mới nói: "Lời lẽ rất đúng, tôi đã học được không ít."
Mỹ Mỹ nhân cơ hội nói: "Vì anh đã nghĩ ra cách sinh tồn rồi, hãy làm theo cách anh nói đi, cái đó... Cao Tân... trong trò chơi này chúng ta hãy đi cùng nhau."
Cao Tân nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo tôi thì có ý nghĩa gì? Nếu đã đàm phán được thì chúng ta không cần phải trốn nữa."
"Nếu không đàm phán được, cuối cùng vẫn phải trốn, mà trốn thì phải trốn đơn độc mới bớt nguy hiểm."
Mỹ Mỹ khựng lại, mở miệng nhưng cũng không biết nói gì.
Cao Tân lại nói: "Thực ra tôi rất muốn học một số kiến thức văn hóa từ những người có học..."
Mỹ Mỹ vội nói: "Đúng vậy, tôi có thể dạy anh mà."
Cao Tân buồn bã nói: "Nhưng sau khi trò chơi này kết thúc, chúng ta khó mà sống cùng nhau được, tôi sẽ đi đâu để tìm cô đây?"
"Chẳng lẽ chỉ học trong trò chơi này một hai giờ thôi sao? Sắp tới là vấn đề sinh tử, hãy dành hết sức lực cho việc sinh tồn đi."
Mỹ Mỹ không biết nói gì, đúng là sau trò chơi này, họ có lẽ phải mỗi người một nơi, chẳng biết lũ người Nhật sẽ sắp xếp họ ra sao.
Còn việc học trong trò chơi, quả thực là quá vô tư lự rồi.
"Tô Lặc, chúng ta đi, đã mất nhiều thời gian rồi, phải nhanh chóng làm quen với tầng ba và tầng bốn." Cao Tân nói rồi chuẩn bị rời đi.
Mỹ Mỹ bỗng cảm thấy tủi thân: "Tại sao cậu ta có thể đi theo anh? Chỉ vì cậu ta là đàn ông? Sau này sống cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau? Còn tôi là phụ nữ, dù kết bạn cũng không có ích gì sao?"
"Phải, tôi cũng không biết, dù sống sót trong trò chơi này, sau này tôi sẽ đi đâu, sẽ có kết cục thế nào... Nhưng anh kết bạn cũng phải tính toán tỉ mỉ đến vậy sao?"