Giang Từ Vô trầm mặc nhìn Vương Bàng Bàng, tự hỏi hình tượng của cậu trong lòng Vương Bàng Bàng biến thành cái dạng gì rồi.
Chắc chắn là kiểu người không tốt lành.
Không khí trầm mặc lan tràn, ánh mắt Vương Bàng Bàng dần mơ hồ, trong đầu hiện lên các loại suy diễn linh tinh “Tai vách mạch rừng”, “Tiết lộ kế hoạch”.
Rồi xong, chẳng lẽ hắn làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ông chủ Giang rồi.
Vương Bàng Bàng càng khẩn trương, nuốt nước bọt, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy, hỏi: “Ông chủ Giang, có phải chuyện này cần giữ bí mật không?”
Hắn nhịn không được thì thầm: “Ai ui, lẽ ra tôi không nên hỏi, đều do tôi không giữ được miệng, nghĩ cái gì nói cái đó, xong rồi xong rồi, ông chủ Giang, phải làm sao bây giờ? Tôi còn có cơ hội hối cải không……”
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn khẩn trương đến mồ hôi đầy đầu, nói: “Không có việc gì.”
Vương Bàng Bàng im lặng một lúc, trông mong nhìn cậu: “Thật vậy hả?”
Giang Từ Vô có lệ mà gật đầu, lười nhác dựa ra ghế.
Dù sao thì cậu cũng không định làm mấy chuyện mà Vương Bàng Bàng nói.
Vương Bàng Bàng lặng im trong chốc lát, đi đến bên quầy, đứng trước mặt cậu, hạ giọng thần bí hỏi: “Vậy khi nào thì chúng ta……”
Nói rồi, hắn giơ tay lên cổ làm động tác gϊếŧ người diệt khẩu.
“Động thủ?”
Giang Từ Vô: “……”
“Tôi không định gϊếŧ quỷ diệt khẩu.”
Vương Bàng Bàng nghi hoặc: “Vì sao?”
Giang Từ Vô: “Nhìn tôi tàn bạo như vậy sao?”
Vương Bàng Bàng lắc đầu: “Không có, không có.”
Nhưng mà vẫn có một “xíu”.
Giang Từ Vô gõ nhẹ ngón tay lên tay vịnh, chậm rì rì mà nói: “Nghe nói chiêu quỷ thuật có thể nhờ quỷ giúp mình làm việc.”
Vương Bàng Bàng kinh ngạc: “ĐM, còn có chuyện như vậy!”
“Khoan đã,” hắn dừng một chút, nghi hoặc, “Ông chủ Giang, cậu có chuyện cần quỷ làm hả?”
Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, không trực tiếp trả lời vấn đề này, thuận miệng nói: “Việc mà con người không làm được.”
Vương Bàng Bàng suy tư một lát, giơ ngón tay cái lên: “Ông chủ Giang, cao tay nha.”
“Ép khô giá trị của bọn nó rồi gϊếŧ.”
Giang Từ Vô: “……”
Chấp niệm gϊếŧ quỷ của anh tràn ra rồi kìa.
Cậu xốc xốc mí mắt, nhìn chằm chằm Vương Bàng Bàng hỏi: “Tôi trông như rất muốn gϊếŧ quỷ hả?”
Vương Bàng Bàng cân nhắc vấn đề này một lát, chậm rì phản ứng lại: “Ông chủ Giang, cậu không định động thủ.”
Giang Từ Vô gật gật đầu: “Không ai thuê tôi làm, tại sao phải lãng phí giấy nguyên bảo.”
“Cũng đúng,” Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ, “Giấy trát tiểu nhân 100 tệ một tờ, đâu thể lãng phí.”
“Thế ông chủ Giang, cậu chuẩn bị mượn đao gϊếŧ người, à không, gϊếŧ quỷ?”
Giang Từ Vô nhìn hắn.
Vương Bàng Bàng cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non, cười ha hả mà nói: “Chiêu quỷ sau đó khiến cho quỷ tự sát, không đánh mà thắng!”
Giang Từ Vô: “……”
Cậu nhận sữa tươi trong tay Vương Bàng Bàng, nói lảng sang chuyện khác: “Anh không cần về trông cửa hàng sao?”
“Dù sao cũng không có khách.” Vương Bàng Bàng kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh quầy.
Giang Từ Vô cắn ống hút: “Nhỡ đâu có khách thì sao?”
Vương Bàng Bàng cười hắc hắc, nói: “Ông chủ Giang, cậu không cần lo lắng, tôi đã gắn thiết bị cảm ứng nhiệt độ ở cửa, có người đi vào sẽ kêu ra tiếng, hơn nữa trong hay ngoài cửa hàng đều trang bị máy theo dõi.”
Giang Từ Vô ừ, cúi đầu chơi game.
Vương Bàng Bàng ngồi nói chuyện phiếm ở cửa hàng nhang đèn, nói đến mức buồn ngủ mới đứng dậy đi về.
Đến đêm, ngõ nhỏ càng lúc càng tĩnh lặng, tiếng kêu của côn trùng phá lệ rõ ràng.
Giang Từ Vô chơi game cả đêm, đến khi di động báo hết pin thì mới tắt chuẩn bị đi ngủ.
Đang chuẩn bị đóng cửa hàng, di động rung lên, bắn ra mấy tin nhắn WeChat.
[ Chu Vũ San: Cậu ngủ rồi hả? Quên nói cho cậu, tôi nhìn thấy trò chơi này. ]
[ Chu Vũ San: (chuyển tiếp Weibo ). ]
[ Chu Vũ San: Weibo của Lăng An, trên siêu thoại cũng có không ít người chơi thuật pháp này. ]
[ Giang Từ Vô: Ồ. ]
Giang Từ Vô click mở chia sẻ Weibo mà cô gửi.
Là bài đăng một tháng trước trên Weibo.
[ Huyền môn tiểu sư đệ: Hôm nay nói một chút về một trò chơi tương đối truyền thống: Chiêu quỷ thuật, chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, nội dung cụ thể ở trong bài, đêm nay 8 giờ, không gặp không về. ]
Bình luận:
[ Phật không từ bi: Tôi ngồi xổm ở đây chờ kết quả! ]
[ Sunny: Ngày kia là ngày mười lăm, tôi sẽ đi thử! ]
[ Cố vấn làm bánh: Cảm ơn em trai chia sẻ thuật pháp! Quá hữu dụng QAQ! ]
[ Ai cũng là vợ tôi: Tôi đã thử qua! Cực kỳ linh nghiệm! Giải quyết vấn đề nhức nhối đã lâu. ]
[ Cả đời bình an: Một người làm thì sợ lắm, có tổ đội nào cùng nhau xuất phát không? ]
[ Người dùng 176538: Đã học được, cảm ơn đại sư. ]
[ Người dùng 1897385: Đã chậm rồi, chờ đêm trăng tròn tháng sau thử lại. ]
…………
Chỉ có năm sáu bình luận bình thường, những bình luận khác đều như thuỷ quân.
Giang Từ Vô tắt di động, tắt đèn khóa cửa.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn qua đồng hồ, kim giờ cùng kim phút đều chuyển tới con số mười hai.
Đêm khuya tới rồi.
Giang Từ Vô hơi nâng mắt, ngẩng đầu nhìn.
Một vầng trăng tròn cao cao treo trên trời đêm, ánh sáng sâu kín chiếu vào ngõ nhỏ đen sì, trên đường lát đá xuất hiện vài bóng ma sặc sỡ.
Từ cửa hàng đến tầng lầu của đơn nguyên có một khoảng cách, phải đi mấy chục bước.
Giang Từ Vô đi một bước về phía trước, chậm rãi mở miệng: “Giang Từ Vô.”
Đi một bước lại nói tên một lần.
Hai bước, ba bước…… Đi đến bước thứ mười hai, Giang Từ Vô cảm nhận rõ ràng biến hóa trong không gian.
Vốn dĩ là hẻm nhỏ âm trầm nay trở nên càng lạnh, lạnh như hầm băng, bốn phương tám hướng đều tản ra hàn khí âm lãnh, quẩn quanh thân mình.
Giống như nhà xác.
Mới vài phút trước có tiếng côn trùng kêu vang bây giờ lại mất hút, tiếng xe bên ngoài ngõ nhỏ cũng trở nên mơ hồ, phảng phất có một bức tường vô hình ngăn cách hẻm nhỏ cùng thế giới bên ngoài.
Giang Từ Vô nhìn cái bóng thon dài trên mặt đất đang vặn vẹo, nhấc chân đi bước cuối cùng.
“Giang Từ Vô.”
Giọng nói rơi xuống, Giang Từ Vô đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn bóng dáng bên chân.
Không có bất luận biến hóa gì.
Thất bại? Hay cái trò chiêu quỷ thuật này là giả?
Đang nghĩ ngợi, cậu nghe bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói âm lãnh không giống người sống: “Giang Từ Vô?”
Giang Từ Vô ngước mắt nhìn cái bóng, vẫn chỉ có duy nhất một cái, tiếp theo mới xoay người, đột nhiên đối mặt với một gương mặt màu xám trắng của người chết.
Đôi mắt hắn tối tăm không có ánh sáng, thẳng lăng lăng mà nhìn phía trước, thở ra hơi thở lạnh buốt, giống âm phong.
Giang Từ Vô lùi một bước, kéo ra một khoảng cách, lúc này mới thấy rõ tên quỷ này mặc một thân y phục cổ đại màu đen, bên hông quấn một sợi dây xích bạc, đầu đội mũ cao màu đen.
Thoạt nhìn không giống u hồn lệ quỷ bình thường.
Quỷ xoay chuyển tròng mắt, đánh giá trên dưới Giang Từ Vô: “Giang Từ Vô?”
Giang Từ Vô bình tĩnh cùng hắn đối mặt, hỏi ngược lại: “Hắc Vô Thường?”
“Ta là tuần sứ giả Dạ Du,” Dạ Du tuần sử gắt gao nhìn chằm chằm cậu, giọng nói lạnh băng, “Là ngươi báo với âm sai nơi đây có quỷ phi pháp tụ tập sao?”
Giang Từ Vô giật mình, nhướng mày nói: “Không phải, ngươi tìm lầm người.”
Cậu nhìn bộ dáng quỷ trước mắt, hỏi: “Dạ Du tuần sử?”
“Ngươi phụ trách tuần tra sao?”
“Đúng vậy,” Dạ Du tuần sử nheo đôi mắt, chậm rãi kéo khóe miệng, đại khái là thật lâu rồi không biểu cảm, vẻ mặt của hắn cứng đờ đến quỷ dị, “Ngươi dùng thuật pháp ngưng lại thời gian, hơn nữa còn mạo phạm bổn sử, tội lại thêm tội, thuộc tội nhất đẳng!”
Vừa nói xong, Giang Từ Vô liền thấy dây xích trên eo hắn giật giật, bỗng chốc đánh thẳng vào ngực của cậu.
Giang Từ Vô nghiêng người tránh đi.
Dạ Du tuần sử ngẩn người: “Ngươi vậy mà có thể né tránh Câu Hồn Liên.”
Hắn cẩn thận mà nhìn chằm chằm Giang Từ Vô, phát giác tên quỷ này không chỉ không có dương khí, thậm chí là không có âm khí.
“Ngươi là lệ quỷ, nhưng cũng có vài phần đạo hạnh.”
Lệ quỷ?
Nghe hắn gọi như thế, động tác tránh né Câu Hồn Liên của Giang Từ Vô hơi dừng lại.
Dạ Du tuần sử không biết cậu là người, cho nên mới ra tay với cậu.
Thấy tốc độ tránh né của cậu chậm lại, Dạ Du tuần sử cười lạnh một tiếng, điều khiển Câu Hồn Liên đánh vào lưng Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô cảm nhận được âm khí đánh úp từ phía sau, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý để Câu Hồn Liên đánh vào mình.
Không đau, chỉ cảm thấy như bị vỗ cái nhẹ.
Dạ Du tuần sử hừ lạnh nói: “Lệ quỷ hèn——”
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên im bặt.
Hắn ngơ ngác mà nhìn huyền phù* ở trên không trung, lại nhìn nó rơi xuống đất □□, vẻ mặt cứng ngắt lộ ra chút khó tin: “Ngươi, ngươi còn sống?” (2 ô vuông là tác giả tự để, mình không thêm vào)
*Huyền phù: vũ khí hoặc bùa chú liên quan tới huyền học.
Giang Từ Vô chậm rãi gợi khóe môi, trả lời: “Đúng vậy.”
“Ta còn sống.”
Dạ Du tuần sử nắm chặt Câu Hồn Liên, biểu cảm trên mặt càng thêm cứng đờ: “Nhưng, trên người của ngươi không có chút dương khí nào.”
Giang Từ Vô nói với hắn: “Trên người ta cũng không có âm khí.”
Dạ Du tuần sử cãi lại: “Lệ quỷ tu luyện nhiều năm cũng có thể thu liễm âm khí.”
Giang Từ Vô không chút để ý mà nói: “Cho nên?”
“Cho nên, cho nên……” Sắc mặt Dạ Du tuần sử bắt đầu khó coi.
Hắn vốn định trảo đàn lệ quỷ lập công lớn, không nghĩ tới không gặp lệ quỷ, còn phạm phải sai lầm to đùng.
Câu hồn kỵ nhất là câu hồn người sống.
Dương hồn thoát ly □□, trăm hại mà không lợi. (ô vuông chỗ này cũng do tác giả)
Biểu cảm của hắn biến hóa chút xíu đã bị Giang Từ Vô nhìn thấy rõ ràng.
Giang Từ Vô nhướng mày, thuận miệng nói: “Ngươi phạm phải sai lầm lớn nhỉ?”
Dạ Du tuần sử buột miệng thốt ra: “Sao ngươi lại biết?”
Rõ ràng lúc nãy cậu không biết Dạ Du tuần sử là chức vị gì.
Ý cười của Giang Từ Vô càng sâu, cậu đương nhiên là không biết.
Do hắn ngốc thôi.
“Bây giờ thì ta đã biết.”
Mặt Dạ Du tuần sử như màu đất, gương mặt xám trắng hơi hơi vặn vẹo: “Ngươi, ngươi thế nhưng lừa gạt ta……”
“Thôi,” hắn cắn chặt răng, nhẹ nhàng đong đưa Câu Hồn Liên, “Bổn sử không truy cứu việc này, ngươi nhanh đi hồi hồn đi.”
Giang Từ Vô cảm nhận được Câu Hồn Liên đang quấn trên eo cậu chậm rãi buông ra.
Ở khoảnh khắc Câu Hồn Liên sắp thoát ly, cậu giơ tay bắt lấy dây xích: “Ngươi không truy cứu……”
Dạ Du tuần sử gật đầu, thúc giục nói: “Đúng vậy, ngươi nhanh trở lại thân thể.”
Giang Từ Vô chậm rì rì mà nói nửa câu sau: “Nhưng ta thì muốn truy cứu.”
Dạ Du tuần sử: “???”
Giang Từ Vô kéo Câu Hồn Liên, con ngươi hẹp dài hơi xoay chuyển, cậu kéo dài giọng, ngữ khí nhu hòa: “Tiểu Dạ à.”
“Ngươi hẳn là không muốn chuyện này bị người khác biết đâu ha?”
Dạ Du tuần sử: “???!!!”