Hàn Trang hốt hoảng ngồi xuống, sau một lúc lâu, cũng chưa nói ra thành lời.
Qua một hồi lâu, hắn mới coi như bình tĩnh lại, lắp bắp nói lời cảm tạ với Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, đều nhờ cả vào cậu.”
Giang Từ Vô thản nhiên tiếp thu khích lệ: “Đương nhiên rồi, vì nhân dân phục vụ.”
“WeChat hay Alipay?”
Yến Triều Nhất: “……”
“Alipay đi, tôi quét cho cậu.” Hàn Trang lấy điện thoại, quét mã trả tiền.
Trả tiền xong, hắn buông di động, thấy trên bàn ngay cả ly nước lọc cũng không có, vội vàng rót nước cho Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất: “Ngượng ngùng, bởi vì chuyện ban nãy, cũng chưa mời nước hai người.”
Vừa rồi tuy Giang Từ Vô không quá chủ động đối phó quỷ, nhưng nói cũng không ít, quả thật có chút khát.
Hàn Trang nhìn cậu, mở miệng hỏi: “Ông chủ Giang, tôi muốn hỏi chuyện âm khí trong phòng chút.”
“Trong phòng có âm khí có phải không tốt cho thân thể không? Tốt nhất là cần bao lâu mới có thể vào ở?”
Giang Từ Vô nâng mí mắt, nhìn quét một vòng phòng khách, âm khí bám vào tường đã tiêu tán gần hết, ảnh hướng tới con người không nhiều.
Cậu nói với Hàn Trang: “Bản thể lệ quỷ đã hồn phi phách tán, âm khí sẽ không còn nữa, nếu anh cảm thấy không thoải mái, mở cửa sổ thông gió, phơi nắng nhiều chút là được.”
“Tốt quá.” Hàn Trang nhẹ nhàng thở ra, nhìn quanh căn phòng, phát hiện phòng khách đã biến hóa không ít.
Phòng khách vốn tối tăm nay đã sáng lên, độ ấm cũng cao lên, không lạnh băng như vừa nãy, ngồi trên sô pha vậy mà có chút nóng.
Ông chủ Giang thật có bản lĩnh!
Hàn Trang không nhịn được mà khen Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang siêu độ sạch sẽ như vậy, về sau tôi không cần sợ nó chạy khỏi địa phủ đến báo thù.”
Giang Từ Vô ừ một tiếng, lễ phép khen công nghiệp lẫn nhau: “Chủ yếu là anh có thiên phú, trảo quỷ rất tốt.”
Hàn Trang ngây ngẩn cả người.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn giấy trát tiểu nhân còn dư lại, Hàn Trang dùng gần hết chỉ còn lại hai tờ, cậu cũng không keo kiệt bủn xỉn, đưa toàn bộ cho Hàn Trang.
Hàn Trang nhéo giấy trát tiểu nhân, hiểu được.
Quả thật…… Giống như…… Giống như mới nãy hắn vừa la hét vừa trảo quỷ?
Giang Từ Vô lại nói: “Tuy rằng mắt Âm Dương của anh tương đối thấp cấp, nhưng phương diện trảo quỷ, cũng có chút thiên phú.”
Hàn Trang được khen có chút lâng lâng, hoàn toàn xem nhẹ biểu hiện hét chói tai vừa rồi của mình, tò mò hỏi: “Ông chủ Giang, cậu xem tôi có thiên phú ở phương diện nào nữa hay không?”
“Về sau có phải sẽ tiến bộ hơn chút?”
Giang Từ Vô: “Anh câu dẫn khá tốt.”
Hàn Trang: “……”
Yến Triều Nhất: “……”
Giang Từ Vô nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm.
Cậu biếng nhác đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, thấy được Nhạc Thực Uyển ở bên đường đối diện, hơi dừng bước chân.
Cậu liếc mắt nhìn Yến Triều Nhất, lại nói với Hàn Trang: “Đồ ăn mà anh đã nói, đóng gói lại đi.”
“Trong cửa hàng còn có hai nhân viên, cùng nhau ăn.”
“Được rồi.” Hàn Trang gật gật đầu, gọi điện thoại cho nhà hàng, báo lại địa chỉ của cửa hàng nhang đèn.
Hắn tự mình đưa Yến Triều Nhất và Giang Từ Vô về cửa hàng, thuận tiện mua thêm giấy trát người và nguyên bảo, thắng lợi trở về.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng nhang đèn, Hàn Trang nhận được điện thoại của bạn gái: “Chiều nay anh làm gì thế? Sao lại không trả lời tin nhắn của em?”
Hàn Trang vội vàng giải thích: “Phòng kia của anh không phải có chút vấn đề sao, cho nên anh mời hai vị đại sư trảo quỷ, vẫn chưa nhìn điện thoại, đang muốn trở về nói với em.”
Bạn gái nửa tin nửa ngờ hỏi: “Đại sư gì? Linh An Quan sao?”
“Không phải, là cửa hàng nhang đèn,” Hàn Trang dừng một chút, lại nói, “Hai vị đại sư kia siêu cấp lợi hại, một văn một võ……”
Hắn kể hết từ đầu tới đuôi chuyện đã phát sinh cả buổi chiều, tỉ mỉ miêu tả lại.
Bạn gái nghe xong, khó tin nói: “Anh dùng nến thơm của em trảo quỷ?”
Hàn Trang: “Không phải, ngọn nến chỉ dùng để dẫn đường.”
“Chủ yếu là dựa vào giấy trát tiểu nhân của ông chủ Giang.”
Bạn gái trầm mặc một lát, lại hỏi: “Anh thắp nến, anh đốt hương, anh ném bùa tiểu nhân.”
“Đúng vậy.” Hàn Trang gật đầu, không hề cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Bạn gái: “…… Vậy thì hai vị đại sư kia làm gì?”
Hàn Trang nghĩ nghĩ: “Đại sư ngồi trên sô pha chỉ huy anh.”
Bạn gái: “???”
Bộ anh không thấy lạ hả?
…………
Bên kia, trong cửa hàng nhang đèn.
Vương Bàng Bàng vừa mở đồ ăn đóng hộp, vừa tò mò hỏi chuyện trảo quỷ: “Ông chủ Giang, hai người đối phó với mặt quỷ kia sao vậy?”
“Sao không mang nó về?”
“Như vậy còn có thể quăng vào Nhà ma.”
Giang Từ Vô ăn ngay nói thật: “Khách hàng muốn nó hồn phi phách tán.”
Yến Triều Nhất hơi dừng đũa, sửa lại nói: “Hắn muốn siêu độ.”
Giang Từ Vô chống cằm, chậm rì rì hỏi: “Khác chỗ nào?”
Yến Triều Nhất nhấp môi giải thích: “Dương gian siêu độ là vì người sống phục vụ, đưa lệ quỷ u hồn vào địa phủ.”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Âm phủ làm gì?”
Yến Triều Nhất trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Thông qua các thủ đoạn làm khổ âm hồn siêu thoát, bình ổn oán khí, đầu thai lần nữa.”
Giang Từ Vô lại hỏi: “Vậy nếu oán khí không thể bình ổn thì sao?”
Yến Triều Nhất bình tĩnh nói: “Sẽ hồn phi phách tán trong Luyện Ngục.”
Nghe được đáp án mà mình muốn, Giang Từ Vô cười cười, cong đôi mắt: “Vậy không giống sao.”
“Mặt quỷ kia không có đầu óc, không có khả năng bình ổn oán khí.”
Yến Triều Nhất lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì.
Hắn biết mặt quỷ kia không có khả năng bình ổn oán khí, chính xác mà nói, đa phần các lệ quỷ đi vào địa ngục, đều rất khó bình ổn oán khí để đầu thai lần nữa, cơ hồ đều phải hồn phi phách tán ở Cửu U.
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, lại nói với hắn: “Nói như vậy, tôi còn giúp âm phủ bớt chút áp lực.”
Cậu tấm tắc nói: “Tích đại đức.”
Yến Triều Nhất: “……”
Vương Bàng Bàng gật đầu vỗ tay: “Đúng vậy, ông chủ Giang thật là tâm địa Bồ Tát!”
Yến Triều Nhất: “……”
Dạ Du tuần sử: “……”
Dạ Du tuần sử yên lặng mà gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào chén của mình, hút □□ khí, không dám trực tiếp ăn trong chén, sợ chọc Giang Từ Vô không vui, cũng đối xử kiểu “tâm địa Bồ Tát” với mình.
Giang Từ Vô không động đũa, lười nhác dựa ra ghế, mở miệng nói: “Các người ăn đi.”
“Tôi không ăn.”
Trong khoảng thời gian ở chung này, Vương Bàng Bàng cũng nhìn ra cậu không thích ăn uống, không nói gì thêm, cùng Dạ Du tuần sử mở to mồm ăn cơm.
Giang Từ Vô cầm di động, rũ mắt lướt lướt, bất động thanh sắc mà liếc mắt nhìn Yến Triều Nhất.
So với lần trước ăn ở phòng nhỏ Nhạc Thực Uyển, Yến Triều Nhất cũng không quá thích ý ăn uống, không phải không thích, mà là có chút bắt bẻ.
Giang Từ Vô liếc nhìn mắt món mà hắn không động vào, đồ ăn đã lạnh, hương vị đại khái cũng chênh lệch ít nhiều.
Thoạt nhìn không giống người thích ăn cơm hộp.
Lúc trước hắn không có nói dối.
Giang Từ Vô rũ mắt, trong tiềm thức vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Đang nghĩ ngợi, di động bắn ra một cái tin tức.
【 Một cặp đôi trẻ tuổi gặp tai nạn xe ở khu Linh An, song song bỏ mình, theo như lời cha mẹ người đã khuất, họ đang trên đường đến Cục Dân Chính lãnh chứng, hai tháng sau chính là hôn lễ……】
Bên dưới còn có hình ảnh hiện trường tai nạn, không có máu, chỉ có một chiếc xe bị cháy đến chỉ còn lại khung xe.
Bộ dáng đen thui, không khác mấy với tòa nhà màu đen xa xa trong hình.
Đầu ngón tay Giang Từ Vô hơi dừng lại, nheo mắt, phóng đại hình ảnh ra nhìn nhìn, tòa nhà màu đen kia là cao ốc Chấn Ngân.
Cậu tìm kiếm các sự cố giao thông ở thành phố Lăng An, phát hiện bắt đầu từ tháng trước, sự cố xảy ra ngày càng nhiều.
Giang Từ Vô mở miệng hỏi: “Tiểu Dạ, gần đây thành phố Lăng An có rất nhiều người chết sao?”
Dạ Du tuần sử sửng sốt, suy tư một lát, lắc đầu: “Không có, không nghe quỷ khác nói gì cả.”
“Nhưng cũng nghe nói qua, gần đây thành phố Hoa Hưng có thủy tai*, đã chết không ít người, thành phố Lăng An còn rất bình thường.” (*tai nạn liên quan tới nước)
“Ông chủ Giang, làm sao vậy?”
Giang Từ Vô: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Lời này của Giang Từ Vô, lúc hắn mới nhậm chức chắc sẽ tin, nhưng giờ Dạ Du tuần sử đã khác.
Tinh khí thức ăn trong miệng đột nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị, hắn cân nhắc một lát, kinh hồn táng đảm hỏi: “Ông, ông chủ Giang, ngươi sẽ không ra tay với người khác chứ?”
“Loại, loại chuyện này có thể giấu diếm được cảnh sát dương gian, nhưng lại không thể gạt được viện tra sát, bọn họ sẽ tra rõ ràng, là ta thì cũng không có nhiều thời gian bóp méo……”
Giang Từ Vô: “……”
“Ta tuân thủ kỷ pháp công dân tốt.”
Vương Bàng Bàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Dạ ngươi không cần lo lắng, nếu ông chủ Giang muốn làm, chắc chắn có thể hoàn mỹ lẩn tránh điều khoản pháp luật, là người hay quỷ đều tra không ra đâu.”
Giang Từ Vô: “……” Lão Vương, anh có hiểu lầm rất nghiêm trọng với tôi đó.
Yến Triều Nhất: “……” Lão Vương, cực kỳ hiểu biết Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô trầm mặc một lát, thay đổi phương pháp hỏi Dạ Du tuần sử: “Gần đây ở thành phố Lăng An có nhiều lệ quỷ không?”
Dạ Du tuần sử nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Lúc trước ta nhận được tin tức có quỷ phi pháp tụ tập, lúc tra, lại không phát hiện có chuyện gì bất thường.”
“Nếu ông chủ Giang muốn biết, tối nay ta đến chỗ Thành Hoàng bản địa hỏi một chút.”
Giang Từ Vô gật đầu: “Ngươi đi hỏi đi.”
Dạ Du tuần sử do dự một lát, hỏi: “Ông chủ Giang, ta có thể hỏi nguyên nhân không?”
Giang Từ Vô không gạt hắn: “Chỉ cảm thấy gần đây lệ quỷ ở thành phố Lăng An có chút nhiều.”
Nhiều đến hung hăng ngang ngược.
Cậu sống hơn hai mươi năm, trước 20 tuổi nhìn thấy lệ quỷ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng nửa tháng nay, đã thấy nhiều hơn gấp 20 lần.
Nghe được lời này, Dạ Du tuần sử gật gật đầu, gương mặt xanh trắng cứng đờ hiện ra một mạt nghiêm túc, chuyện lệ quỷ nháo nhào không phải việc nhỏ.
“Ông chủ Giang ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đi hỏi Thành Hoàng thật tốt.”
Yến Triều Nhất nhàn nhạt nhìn hắn, bất mãn đối với hắn cũng bớt đi một ít.
Lúc này, Dạ Du tuần sử vẫn phụ trách tốt công tác.
“Tu tu tu ——”
Đột nhiên, di động rung lên, vang lên âm thanh tin nhắn WeChat.
Giang Từ Vô nhìn, là Trần Quang.
【 Trần Quang: Anh Giang, tôi đang ở yến hội sinh nhật của Lý tổng công ty khoa học kĩ thuật Hoài An. 】
【 Trần Quang: Tuyên đại sư lúc trước chúng ta gặp cũng ở đây! 】
【 Trần Quang: Nhưng mà lần này gã đi một mình, Lâm Diễn Thiên không đi cùng. 】
【 Giang Từ Vô: Gã đang làm gì? 】
【 Trần Quang: Gã và Lý tổng đã lên lầu hai, không mang theo những người khác, thoạt nhìn muốn nói chuyện phiếm. 】
【 Trần Quang: Cần tôi làm gì không? 】
【 Giang Từ Vô: Ăn uống. 】
【 Trần Quang: A? 】
Giây tiếp theo, Trần Quang đã gọi điện thoại sang.
Giang Từ Vô mơ hồ có thể nghe được bên kia có tạp âm.
Không đợi Trần Quang nói chuyện, cậu mở miệng hỏi: “Đúng rồi, người lần trước đưa vòng tay tới, cậu điều tra được gì rồi?”
Trần Quang ăn ngay nói thật: “Không gì cả.”
“Hắn không phải nhân viên chuyển phát nhanh, hẳn là thuê quần áo, còn đi vào chỗ đông người, không theo dõi được hướng đi, không tìm thấy tung tích.”
“Thám tử tư và cảnh sát cũng chưa điều tra ra được.”
Giang Từ Vô thấy kết quả này cũng không quá ngoài ý muốn: “Tôi ngắt đây.”
“Chờ đã,” Trần Quang vội vàng nói, hạ giọng hỏi, “Anh Giang, tôi muốn hỏi chuyện Tuyên đại sư và Lý tổng, thật sự không cần tôi đi nghe lén chút hả?”
Giang Từ Vô chớp hạ mắt: “Cậu có đam mê như vậy thì đi nghe đi.”
Trần Quang: “…… Tôi không có.”
“Vậy không cần phải xen vào bọn họ.” Giang Từ Vô nói xong, cúp điện thoại, bắt đầu chơi game.
Cơm nước xong, Vương Bàng Bàng phụ trách dọn dẹp, đi ra ngoài ném rác.
Hắn đi ra ngoài một mình, lúc trở về, theo sau đã nhiều hơn hai người.
Giang Từ Vô cúi đầu chơi game, nghe thấy một giọng nam quen thuộc: “Giang đại thiếu.”
Đầu ngón tay cậu hơi dừng lại, nâng mắt, thấy một tên đầu vàng.
Là Lâm Diễn Thiên, mắt đối phương nhìn chằm chằm cậu, biểu tình hung ác nham hiểm vạn năm bất biến.
Phía sau gã còn có Lư Khoa, hai người đứng một trước một sau.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn bộ dáng Lư Khoa, nháy mắt hiểu được hắn có chút quan hệ với Lâm Diễn Thiên.
Đơn giản chính là quan hệ chó săn và phú nhị đại.
Lâm Diễn Thiên đi vào cửa hàng nhang đèn, nhìn quét một vòng hoàn cảnh trang hoàng bên trong, lại nhìn về phía quầy, liếc mắt một cái đã chú ý tới người đàn ông ngồi cạnh Giang Từ Vô.
Trước kia chưa từng gặp qua, không phải người trong vòng ở thành phố Lăng An.
Gã nhấc chân đi đến trước quầy, nhìn chằm chằm mặt mày điệt lệ của Giang Từ Vô, chậm rãi mở miệng: “Giang đại thiếu, sao cậu lại ở cái góc xó xỉnh này của khu Linh An mà mở cửa hàng? Trách không được nghe nói chú Giang đang nâng đỡ người mới tiếp nhận công tác của ông ấy.”
Giang Từ Vô buông di động, giương mắt nhìn gã: “Lâm Diễn Thiên, anh có phải muốn thu hút sự chú ý của tôi không?”
Lâm Diễn Thiên sửng sốt.
Giang Từ Vô nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Tôi không có cái khẩu vị này, anh hết hy vọng đi.”
Lâm Diễn Thiên giật giật khóe miệng, đang muốn nói chuyện, Lư Khoa đã bước đến trước một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, anh Lâm không thích con trai.”
“Ông chủ Giang, đây là tiền tôi thiếu cậu, chúng ta xóa bỏ toàn bộ!”
Giang Từ Vô nhận thẻ, đánh giá trên dưới Lư Khoa, thấy hắn thật sự không biết gì, cười nhạo nói: “Lâm đại thiếu không kỵ nam nữ, cậu không biết à?”
Lư Khoa ngây ngẩn cả người, hắn cúi đầu nhìn mình, lại quay đầu nhìn Lâm Diễn Thiên.
Nghĩ đến Lâm Diễn Thiên không để ý gì mà lại cho mình tiền, còn cho mình mượn xe, sắc mặt khẽ biến: “Lâm, anh Lâm, anh còn thích con trai à?”
Lâm Diễn Thiên nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, khóe mắt run rẩy, âm trầm nói: “Tao mẹ nó coi trọng quỷ cũng không thèm mày.”
Lư Khoa thoáng có chút an tâm.
Dạ Du tuần sử lặng lẽ ẩn hình trong một góc, ra một cái thủ thế với Giang Từ Vô, vội vàng bay ra khỏi cửa hàng, nghĩ thầm, con người bây giờ thật biếи ŧɦái.
Lâm Diễn Thiên không muốn tiếp tục cái đề tài này, đi thẳng vào vấn đề nói với Giang Từ Vô: “Nghe nói cậu mới mở cái Nhà ma, muốn đến đây cổ vũ nhẹ cho cậu.”
Giang Từ Vô ồ một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Phải hẹn trước hai ngày.”
Lâm Diễn Thiên liếc mắt nhìn tòa nhà đối diện, không có bất luận thanh âm gì, càng không có người ra vào.
Thấy thế, Vương Bàng Bàng lập tức nói: “Vị tiên sinh này, buổi tối chúng tôi không buôn bán.”
“Không buôn bán?” Lâm Diễn Thiên nhìn Giang Từ Vô, nhếch khóe miệng, “Tối là thời điểm tốt nhất mà lại không buôn bán.”
“Ông chủ Giang, Nhà ma này của cậu, có thứ gì không cho người khác nhìn sao?”
Giang Từ Vô bình tĩnh nói: “Vốn dĩ không có, anh vào rồi sẽ có.”
Lâm Diễn Thiên: “……”
Gã trầm mặc, nặng nề nhìn Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn gã, chậm rãi nói: “Buổi tối cũng không hẳn là không thể mở.”
Lâm Diễn Thiên cười lạnh: “Giang đại thiếu muốn gì?”
Đầu ngón tay Giang Từ Vô gõ nhẹ lên tấm thẻ trên bàn, đương nhiên mà nói: “Thêm tiền.”
Lâm Diễn Thiên: “???”
Gã đánh giá trên dưới Giang Từ Vô, nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng sắc mặt lại càng tái nhợt hơn chút, đã vậy còn gầy hơn?
Lâm Diễn Thiên nheo mắt: “Giang đại thiếu, cậu rất thiếu tiền?”
Giang Từ Vô thản nhiên gật đầu: “Là có chút thiếu.”
Lâm Diễn Thiên trực tiếp lấy điện thoại ra, muốn chuyển cho cậu mười vạn, suy tư một lát, lại chỉ chuyển năm vạn.
Gã châm chọc nói “Đủ chưa?”
Giang Từ Vô thấy có thông báo, có lệ mà nói một câu: “Lâm thiếu thật rộng lượng.”
Mí mắt cũng không thèm nâng lên, trực tiếp bắt đầu chơi game, hoàn toàn không để gã vào mắt.
Lâm Diễn Thiên không nhìn được biểu tình mà mình muốn, con ngươi càng thêm âm trầm.
Lư Khoa cảm nhận được gã tức giận, vội vàng thò lại gần nói: “Anh Lâm, ông chủ Giang chính là loại người này.”
“Rất có lệ, không đáng tức giận với cậu ta, làm vậy chỉ khiến mình càng giận thôi.”
Lâm Diễn Thiên đá văng hắn, mắng: “Mày còn mẹ nó lắm miệng nhỉ?”
Lư Khoa bị đá văng, không dám nói nữa, đứng một bên xoa chân.
Giang Từ Vô chơi game, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Hai người đi qua kia, cửa cầu thang cũng chưa khóa đâu, hai giờ.”
“Không thiếu quỷ cho anh đánh.”
Lâm Diễn Thiên: “……”
Giang Từ Vô: “Đạo cụ trảo quỷ trên kệ hàng.”
Lâm Diễn Thiên vừa bước ra cửa thì dừng chân, nghiêng đầu nhìn kệ để hàng, chú ý giấy vàng tiểu nhân bên trên, gã nhìn về phía Lư Khoa.
Lư Khoa vội vàng tiến lên, thấp giọng nói: “Anh Lâm, chính là cái này.”
Lâm Diễn Thiên: “Cầm theo.”
Nghe được lời này, đầu ngón tay Giang Từ Vô dừng một chút: “Xem mặt mũi Lâm thiếu, một vạn một tờ.”
Lư Khoa: “???”
Hắn lập tức mở miệng: “Ông chủ Giang, lúc trước có mắc tới vậy đâu!”
Giang Từ Vô mặt không đổi sắc mà nói: “Đây là đại sư vừa mới khai quang, tương đối quý.”
“Đối với Lâm thiếu mà nói, không phải chỉ là chút cỏn con thôi sao.”
Ngữ khi cậu thật nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười châm chọc như có như không.
Làm người nghe giận đầy một bụng, Lâm Diễn Thiên biết Giang Từ Vô đang cố ý kích gã, nhưng gã không nhịn được, lấy ra một cái thẻ, ném lên trên quầy: “Bên trong có 50 vạn.”
Giang Từ Vô ồ một tiếng, lấy thẻ, nhìn về phía Lư Khoa: “Đếm.”
Lâm Diễn Thiên: “???”
Lư Khoa: “???”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của Lâm đại thiếu, nếu có thiếu thì bổ sung.”
Lâm Diễn Thiên lại đạp chân Lư Khoa: “Thất thần cái gì?”
“Đếm ngay!”
Lư Khoa cúi đầu thành thật bắt đầu đếm: “1, 2, 3, 4……”
“50, 51, 52, 53.”
“Không thiếu à,” Giang Từ Vô cười tủm tỉm mà nói, “Lâm thiếu còn phải đưa tôi thêm 3 vạn.”
Lâm Diễn Thiên: “……”
Tên này chắc chắn biết trong này không chỉ có 50 tờ?!
Gã chuyển qua Wechat Giang Từ Vô 3 vạn, nhấc chân đi ra cửa hàng nhang đèn.
Đi đến ngõ nhỏ, Lâm Diễn Thiên dừng lại, trầm giọng hỏi Lư Khoa: “Lúc trước mày tới mua, cái thứ này bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Lư Khoa hơi đổi, khẩn trương nói: “100 tệ.”
“Nhưng mà về sau cậu ấy tăng giá lên thành 500 tệ một tờ.”
Hắn cẩn thận mà nhìn về phía Lâm Diễn Thiên, sợ bản thân thành nơi trút giận.
Vừa ngẩn đầu, lại phát hiện Lâm Diễn Thiên không chỉ không giận, ngược lại còn cười cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Lư Khoa khó có thể tin: “???”
“Anh Lâm, anh, anh không sao chứ?”
Lâm Diễn Thiên liếc hắn một cái, nhếch miệng: “Mày biết Giang gia có bao nhiêu tiền không?”
Lư Khoa lắc đầu: “Không biết.”
“Phế vật,” Lâm Diễn Thiên tức giận mắng, cười lạnh nói, “Tài sản trên danh nghĩa của cáo già Giang Tu Minh kia đông đảo, tuy ông ta không vào bảng xếp hạng Forbes, nhưng trừ gia đình ông ta ra, không ai biết Giang gia rốt cuộc có bao nhiêu của cải.”
Lư Khoa sợ ngây người, lắp bắp hỏi: “Giang, Giang Tu Minh? Là nhà giàu số một thành phố Lăng An, Giang Tu Minh sao?”
Lâm Diễn Thiên: “Bằng không thì sao?”
Sắc mặt Lư Khoa ngày càng kém, cha của ông chủ Giang thế mà lại là nhà giàu số một Lăng An? Còn lợi hại hơn so với Lâm gia?
Vậy chẳng phải hắn đã chọc sai người?!
Trước mắt Lư Khoa từng đợt biến thành màu đen.
Lâm Diễn Thiên không quan tâm hắn suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: “Giang gia căn bản không thiếu tiền, chút 50 vạn này, cũng không đủ để cậu ta tiêu vặt một tuần.”
Lư Khoa: “???”
Hắn không thể hiểu nổi sinh hoạt của kẻ có tiền.
Lâm Diễn Thiên cong môi, quay đầu hỏi hắn: “Cái này chứng minh cái gì?”
Lư Khoa mờ mịt: “Chứng minh gì?”
Mặt Lâm Diễn Thiên trầm xuống: “Tao mẹ nó đang hỏi mày!”
Lư Khoa vội vàng lấy lại tinh thần, lắp bắp mà nói: “Chứng minh, chứng minh…… Cậu ta thích tiền?”
“Ngu ngốc,” Lâm Diễn Thiên bước đến tòa nhà đối diện, lạnh giọng nói, “Chứng minh cậu ta đã nháo nhào với cha cậu ta, nên mới không có tiền.”
Nghe được lời này, Lư Khoa nhẹ nhàng thở ra, nháo sao cũng được, hắn tạm thời vẫn an toàn, nhà giàu số một hẳn là không đến mức tìm hắn tính sổ.
Hắn đuổi kịp Lâm Diễn Thiên, nghĩ thầm đáp án của mình cũng đâu có vấn đề gì.
Đi đến cửa cầu thang, còn chưa lên lầu, đã có thể cảm nhận được một cổ hơi thở âm lãnh.
Lâm Diễn Thiên hơi dừng bước chân, lấy nước mắt trâu Tuyên đại sư cho gã, nhỏ vào trong mắt, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn xem.
Trên cầu thang thoạt nhìn không có người, nhưng bên trên có bóng trắng mơ hồ thổi qua, không thể xác định là người hay quỷ.
Gã nhìn giấy vàng trong tay Lư Khoa, hỏi: “Mày xác định lúc chiêu quỷ, Giang Từ Vô dùng cái thứ này đánh quỷ?”
Lư Khoa gật đầu: “Xác định, nhất định và khẳng định.”
Lâm Diễn Thiên lại hỏi: “Mấy ngày nay Nhà ma với cửa hàng nhang đèn có phát sinh chuyện gì khác không?”
Từ khi yến hội từ thiện kết thúc, cha Lâm Diễn Thiên Lâm Đức Dung liền về nước, nghe chuyện của gã và Giang gia, đã rất tức giận, mắng gã thành con ma ốm, lại muốn chỉ trích phương diện công tác của gã vấn đề.
Làm hại gã thức cả đêm chỉnh sửa tài liệu, đêm nay mới chạy ra được mà tìm Giang Từ Vô.
Lư Khoa nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu nói: “Không có, em có hỏi qua bạn học, nói rằng ông chủ Giang gần đây đều ở chỗ Nhà ma bận việc.”
“Bạn học còn nói, cái Nhà ma này không có máy theo dõi, mấy phương tiện tiện ích gì đó cũng không có, nhưng quỷ hình như là thật.”
Vừa nói xong, một trận âm phong bay xuống từ trên cầu thang, hắn không nhịn được mà giật mình, khẩn trương hỏi: “Lâm, Lâm thiếu, chẳng lẽ ông chủ Giang dùng chiêu quỷ thuật để gọi quỷ, sau đó đưa đến đây mở Nhà ma?”
Lâm Diễn Thiên cười lạnh: “Sao lại không thể.”
“Tên kia hiện tại đã cùng đường, đương nhiên sẽ dùng hết thảy biện pháp để kiếm tiền.”
“Nhưng mà trước kia chưa từng nghe nói cậu ta trảo quỷ.” Gã rút một tờ giấy vàng tiểu nhân trên tay Lư Khoa, nhìn thật kỹ.
Khác biệt so với lôi phù của Tuyên đại sư, trên giấy vàng không có dấu vết của chu sa.
Thoạt nhìn con mẹ nó là TỜ GIẤY.
Sau lưng Giang Từ Vô có cao nhân? Hay là trước giờ cậu ta luôn giấu?
Lâm Diễn Thiên trầm tư một lát, nhớ tới người đàn ông vừa rồi ngồi cạnh Giang Từ Vô, hỏi: “Mày đã gặp qua cái người xăm mình kia chưa?”
Lư Khoa gật đầu.
Lâm Diễn Thiên: “Hắn là ai?”
Lư Khoa nghĩ nghĩ, nhớ lại cảnh tượng ngày đó: “Hắn họ Yến, rất hiểu biết mấy cái chuyện linh tinh quỷ quái, nhưng mà hôm ấy trảo quỷ không động thủ, nhìn qua cũng không quá thân với Giang Từ Vô.”
Lâm Diễn Thiên nhíu nhíu mày, nhấc chân đi lên cầu thang.
Lư Khoa chậm rì rì đi theo sau gã, khẩn trương đến tim đập thình thịch, phải biết rằng trước đó hắn vì gặp quỷ mà nằm viện.
“Anh Lâm, thật sự phải vào sao?”
Lâm Diễn Thiên: “Vô nghĩa.”
Lư Khoa nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: “Vậy chúng ta không làm cái kia sao?”
Lâm Diễn Thiên nhìn hắn: “Làm cái gì?”
Lư Khoa cúi đầu nhìn giấy trát tiểu nhân, thử nói: “Tỷ như nói chúng ta mua phải người giấy giả, sau đó phát video lên mạng nói họ làm ăn không tốt, còn gạt tiền.”
“Lại tỷ như nói bị dọa gần chết ở nhà ma? Bị thương? Nói nhà ma này không đảm bảo an toàn?”
Lâm Diễn Thiên hừ lạnh một tiếng: “Loại chuyện mất giá này tao không làm.”
Lư Khoa gật gật đầu: “Được rồi.”
Lâm Diễn Thiên tức giận đến đá vào mông hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ý tao là mày làm.”
Lư Khoa: “……”
Hắn theo bản năng giơ tay muốn xoa mông, nghĩ đến đam mê kia của Lâm Diễn Thiên, lại vội vàng buông tay.
-------------------
Đối diện nghiêng bên kia.
Giang Từ Vô lười biếng tựa vào lưng ghế, nhìn Lâm Diễn Thiên và Lư Khoa đi vào tòa nhà, biến mất ngay trên cầu thang.
Đầu ngón tay cậu gõ nhẹ mặt bàn, chậm rãi mở miệng: “Tên Lâm Diễn Thiên này lại vô duyên vô cớ cho tôi tiền.”
“Còn muốn vào nhà ma, hẳn là có ám chiêu.”
Vương Bàng Bàng sửng sốt: “A? Ông chủ Giang, tên tiểu tử kia không phải hồ bằng cẩu hữu của cậu sao?”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Đương nhiên không phải.”
“Tôi không thân với gã.”
“Nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ cùng thành phố.”
Nghe vậy, Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Hai người có thù oán?”
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, bản thân hình như cũng không chọc gì Lâm Diễn Thiên.
Cậu lắc đầu, mở miệng nói: “Không có.”
Yến Triều Nhất đánh giá trên dưới cậu, không nói gì, nhưng biểu tình chói lọi như đang hỏi “Vậy sao gã lại nhắm vào cậu?”.
Giang Từ Vô không chút để ý mà nói “Đại khái là bởi vì tôi quá ưu tú.”
“Người ưu tú luôn dễ dàng chọc người ta đố kỵ.”
Yến Triều Nhất: “……”
Vương Bàng Bàng sốt ruột gãi gãi tóc, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Tôi thấy cái tên đầu vàng đó không có gì tốt.”
“Chúng ta thật vất vả mới nổi tiếng trên mạng, có khách, ĐM, bọn họ không lẽ định làm cái gì trong Nhà ma, sau đó hắc chúng ta chứ?!”
“Ông chủ Giang, bây giờ chúng ta phải làm sao? Tôi đi tìm người hiểu biết nghiên cứu chút?”
Giang Từ Vô: “Không cần.”
Vương Bàng Bàng vội vàng hỏi: “Ông chủ Giang, cậu đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi hả?”
“Không có.” Giang Từ Vô lắc đầu.
Vương Bàng Bàng mộng bức: “Vậy nên làm gì đây?”
Giang Từ Vô nâng khóe môi, kéo âm cuối thong thả ung dung mà nói: “Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường.”