Dạ Du tuần sử nắm chặt Câu Hồn Liên, giương mắt đánh giá tòa nhà trước mặt.
Dù đứng trong ngõ nhỏ, thế nhưng hắn cũng không phát hiện ra trong nhà này có lệ quỷ dù chỉ là một chút.
Không phải vì khóa hồn trận mà là có liên quan tới đạo hạnh của lệ quỷ bên trong.
Lệ quỷ có thể giấu giếm được hắn, ít nhất cũng mấy trăm năm đạo hạnh và đi thành bầy.
Lệ quỷ mấy trăm năm đạo hạnh lại còn đi thành đàn, đạo sĩ tầm thường đối phó sẽ phải ăn một đống hành, còn ông chủ Giang thì……
Chắc không đủ để cậu nhét kẽ răng.
Nghĩ đến đây, Dạ Du tuần sử quay đầu hỏi Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, ngài còn có phân phó gì khác không? Nếu không thì tôi dẫn đám này đi trước.”
Rỗng ruột quỷ đứng sau lưng hắn nhỏ giọng nói thầm: “Đi mau đi mau.”
Đầu trâu mặt ngựa giả: “Chúng ta mau đi thôi, âm sai đại nhân.”
Dạ Du tuần sử: “……”
“Từ từ.” Giang Từ Vô hô, nhấc chân đi đến chỗ rỗng ruột quỷ.
Thấy cậu đang tiến lại gần mình, rỗng ruột quỷ sợ tới mức liên tiếp kề sát người Dạ Du tuần sử, mặt ngựa giả cũng bị dọa thảm, hai chân nhũn ra ngồi quỳ trên mặt đất, chặt chẽ ôm lấy hai chân Dạ Du tuần sử.
Đầu trâu giả hình thể nhỏ nhất, chỉ là một cái đầu không thể di chuyển giữa ba con quỷ, tự tàng hình bản thân, nó nhắm nghiền hai mắt, trong miệng liên tục lặp lại: “A di đà phật Vô Lượng Thiên Tôn Diêm Vương gia phù hộ……”
Yến Triều Nhất: “……”
Giang Từ Vô còn đáng sợ hơn âm sai, đáng sợ hơn Diêm Vương sao?
Hắn xốc mí mắt, nhìn về phía Giang Từ Vô.
Ngũ quan Giang Từ Vô điệt lệ tinh xảo, mặt mày như tranh, biểu tình tản mạt trông bất cần đời.
Từ bề ngoài mà thấy, cũng không đáng sợ lắm, bề ngoài ốm yếu tái nhợt kết hợp với năng lực cường hãn, ngược lại mang đến một lực hấp dẫn đặc thù.
Giây tiếp theo, Giang Từ Vô liền nhận ra ánh mắt của hắn, quay đầu, thấy hắn nhìn mình.
“Nhìn gì?”
Yến Triều Nhất thu hồi tầm mắt, thuận miệng nói: “Vì sao lại không cho họ đi?”
Rỗng ruột quỷ nghe được lời này, cảm động đến rơi nước mắt mà nhìn về phía hắn, trên mặt quỷ đều viết “Ngươi là người tốt”.
Yến Triều Nhất: “……”
“Đột nhiên nhớ tới một việc, muốn hỏi một chút,” Giang Từ Vô đi đến trước mặt rỗng ruột quỷ, lười biếng hỏi, “Vừa rồi quên hỏi ngươi, trong tòa nhà kia sao lại có nhiều lệ quỷ như vậy?”
Rỗng ruột quỷ sợ tới mức rối loạn vấn đề, cho rằng ý tứ của Giang Từ Vô là gã cùng mấy lệ quỷ trong tòa nhà là đồng bọn, vội vàng giải thích: “Đại sư, ta không quen biết chúng.”
“Chỉ là đơn thuần muốn kéo chúng cùng xuống địa ngục mà thôi, ta chỉ không muốn nhìn quỷ sinh của chúng thoải mái.”
Nói xong, gã lại bổ sung một câu: “Hiện tại thì cảm thấy chúng ở lại cũng tốt.”
Giang Từ Vô: “……”
“Ý ta là vì sao chúng lại ở trong tòa nhà này.”
“À à.” Rỗng ruột quỷ phản ứng lại, giải thích nói, “Ta cũng không rõ lắm, nghe một tiểu quỷ nói là từ đường Nam Khê trốn đến đây, chỉ trốn hai ngày, chờ cảnh sát không quan tâm nữa thì trở về.”
“Ta định thu mấy tiểu quỷ vào dưới trướng, không từ chối bọn chúng.”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Cảnh sát?”
Rỗng ruột quỷ gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ bọn chúng ở cao ốc trùm mền, đột nhiên có cảnh sát tới, sợ quá nên chạy.”
Giang Từ Vô nghi hoặc: “Quỷ cũng sợ cảnh sát?”
Dạ Du tuần sử gật đầu, giải thích nói: “Cảnh sát là nhân viên công vụ cơ quan Hoa Quốc, gánh vác vận mệnh quốc gia, một thân chính khí, lệ quỷ bình thường không dám trêu chọc, tránh còn không kịp.”
Giang Từ Vô nghe hiểu, tò mò hỏi Tiểu Dạ: “Vậy ngươi sợ không?”
Dạ Du tuần sử cũng sợ, nhưng không thừa nhận trước mặt Giang Từ Vô, lập tức nói: “Ta đương nhiên không sợ.”
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Ta chính là âm quỷ sử trực thuộc tư phán quan, một trong mười đại quỷ sai, đặt ở dương gian, cũng coi như là cảnh sát tuyến đầu.”
Giang Từ Vô gật đầu: “Đúng vậy, ngươi là cảnh sát người âm.”
Dạ Du tuần sử: “……”
Yến Triều Nhất: “……”
Giang Từ Vô hơi rũ con ngươi, cân nhắc chuyện rỗng ruột quỷ nói.
Cảnh sát, đường Nam Khê, lệ quỷ, từng từ ngữ mấu chốt xâu chuỗi lại, là lệ quỷ cao ốc Chấn Ngân?
Còn có tên đạo sĩ giúp quỷ sống lại.
Xem ra có người đang gây chuyện ở thành phố Lăng An……
Giang Từ Vô nheo mắt, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Dạ Du tuần sử thấy biểu tình này của cậu, sống lưng phát lạnh, lập tức lùi một bước, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Giang, nếu không có gì khác, ta dẫn họ đi đây.”
Giang Từ Vô lấy lại tinh thần, ừ một tiếng: “Ngươi đi trước đi.”
Nghe vậy, Dạ Du tuần sử lập tức mang theo hai quỷ một đầu bỏ chạy.
Thấy bộ dáng Dạ Du tuần sử tuân lệnh với Giang Từ Vô, Yến Triều Nhất không khỏi mà nghi ngờ trên tay Giang Từ Vô có nhược điểm của Dạ Du tuần sử.
Hắn hỏi: “Vì sao âm sai lại nghe lời cậu nói?”
Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Bởi vì tôi nói chuyện rất có đạo lý, Tiểu Dạ là quỷ hiểu đạo lý.”
Yến Triều Nhất: “……”
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Muốn biết nguyên nhân, anh cũng có thể nghe tôi nói.”
“……”
Yến Triều Nhất mím môi, ý thức được lúc Giang Từ Vô nói chuyện, có thể làm người ta nghẹn lời, không nói nổi.
Giang Từ Vô không tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn, lấy di động, gọi video cho Trần Thiên Nhạn.
Vừa mới gọi, đối phương lập tức nhận.
Giang Từ Vô đơn giản thô bạo mà đi vào trọng điểm: “Dì, đã giải quyết xong mấy tên quỷ kia, dì có thể yên tâm.”
Trần Thiên Nhạn nhẹ nhàng thở ra, đánh giá Giang Từ Vô trong màn hình: “Con và Yến tiên sinh có ổn không?”
“Con rất ổn,” Giang Từ Vô nao nao, nhắm cameras ngay mặt Yến Triều Nhất, lại nói, “Anh ta cũng rất ổn.”
Trần Thiên Nhạn thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hai người các con không có việc gì thì tốt.”
Đột nhiên, bên kia di động truyền đến âm thanh sột soạt, tiếp theo là tiếng ‘phạch’ vang lên.
Trần Thiên Nhạn trên màn hình sửng sốt, vội vàng nói với Giang Từ Vô: “Tiểu Trần ngã khỏi sô pha rồi, chờ dì một chút.”
Nói rồi bà buông di động, màn hình đối diện với trần nhà.
Rất nhanh sau đó, bên kia màn hình truyền tới âm thanh nói chuyện của hai mẹ con.
“Tiểu Trần, con mau tỉnh, đừng ngủ trên đất.”
“Con muốn ngủ tiếp…… Buồn ngủ quá……”
“Đừng ngủ, quỷ đi rồi mà con còn ngủ.”
…………
Đầu ngón tay Giang Từ Vô chạm nhẹ lên điện thoại, giương mắt nhìn Yến Triều Nhất, khẽ cười nói: “Dì lo lắng cho tôi bởi vì chị Vân, không nghĩ tới dì còn lo lắng cho an nguy của anh.”
Yến Triều Nhất đang muốn nói gì đó, liền nghe thấy câu tiếp theo của cậu: “Chắc chắn là do lúc ở nhà hàng anh không làm gì cả, dì cảm thấy anh liên lụy tôi.”
Nửa câu đầu là sự thật, nửa câu sau là nói bừa.
Yến Triều Nhất trầm mặc một lát, mặt vô biểu tình nói: “Có một loại khả năng, bà ấy và chị của cậu có quan hệ rất tốt.”
“Yêu ai yêu cả đường đi, cho nên mới quan tâm tôi.”
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, tuy rằng cậu không thấy chị Vân có quan hệ quá thân mật với Trần Thiên Nhạn, Trần Thiên Nhạn chỉ đơn phương mà cho rằng quan hệ hai người rất tốt, nên mới như thế.
“Có đạo lý,” cậu dừng một chút, nói với Yến Triều Nhất, “Nhưng mà, chị Vân không phải chị của tôi.”
Yến Triều Nhất nhìn cậu, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc.
Giang Từ Vô bình tĩnh nói: “Chị Vân là mẹ tôi, mẹ kế.”
Yến Triều Nhất càng trầm mặc, vì sao lại gọi mẹ kế là chị?
Nghĩ đến Giang Từ Vô luôn trêu chọc cha mình, Giang ba ba lại không có chút tín nhiệm nào với con trai, nên bây giờ thấy kiểu xưng hô này cũng không có gì quá ghê gớm.
“Nhà cậu thật phức tạp.”
Giang Từ Vô cười: “Đó là do anh không có kiến thức.”
Yến Triều Nhất: “……”
Đột nhiên, di động truyền đến âm thanh mệt mỏi của Trần Quang: “Anh Giang, tôi tỉnh rồi.”
Giang Từ Vô cầm lấy di động, nhìn Trần Quang qua màn hình.
Thần sắc của hắn theo mắt thường có thể thấy tốt lên không ít, trên mặt toàn nước, như là bị ai đó tát nước cho tỉnh ngủ, còn có chút mơ mơ màng màng.
Giang Từ Vô không muốn nói chính sự với người không tỉnh táo, nói với hắn: “Để mẹ cậu tiếp điện thoại.”
Trần Thiên Nhạn lập tức tiến vào màn ảnh: “Tiểu Giang, dì ở đây.”
Giang Từ Vô: “Cháu đã hỏi rồi, mấy tên quỷ đó không thật sự nhằm vào Tiểu Trần, là do Tiểu Trần xui xẻo, bị bọn chúng chọn trúng từ trong một đám người.”
Trần Thiên Nhạn suy tư một lát, hỏi: “Vậy về sau không có chuyện gì nữa?”
Giang Từ Vô ừ một tiếng: “Không có việc gì nữa, tĩnh dưỡng cho tốt, dưỡng tinh khí trở về là được.”
“Vậy là tốt rồi,” Trần Thiên Nhạn cười cười, chạm tay lên màn hình, “Tiểu Giang, vậy cái kia phải làm gì bây giờ?”
Bản thể rỗng ruột quỷ đã xuống âm ty, tro cốt còn lại ở dương gian cũng thành cỏ rác, không có tác dụng gì.
Giang Từ Vô: “Ném là được, không yên tâm thì đưa đến cho cháu.”
Trần Thiên Nhạn không dám tùy tiện ném, nghĩ nghĩ, nói với cậu: “Vậy ngày mai dì cho người đem đến cho con.”
“Ừm,” Giang Từ Vô ứng thanh, “Cháu gửi địa chỉ cho dì, tạm biệt.”
Nói xong, cậu cúp điện thoại, chia sẻ vị trí cửa hàng nhang đèn cho Trần Thiên Nhạn.
Tính tiền thì không cần gấp, Trần Thiên Nhạn và Trần Quang đều không thiếu tiền.
Giang Từ Vô cất di động, bước đến cửa hàng tiện lợi.
Vừa vào cửa, tia hồng ngoại cảm ứng hình thú bông được treo ở cửa liền hô lên: “Hoan nghênh đại xá quang lâm ~~”
Âm thanh máy móc quanh quẩn trong cửa hàng, Vương Bàng Bàng đang ngủ say như chết đột nhiên ngẩng đầu: “Hoan nghênh quang lâm —— ông chủ Giang?”
Giang Từ Vô tùy tay cầm một hộp sữa tươi và một chai nước, ý bảo hắn quét mã, nhắc nhở nói: “Gần đây đừng đến tòa nhà đối diện.”
“Trước giờ tôi cũng chưa qua đó,” Vương Bàng Bàng rửa mặt, mờ mịt hỏi, “Tòa nhà đó xảy ra chuyện gì?”
Giang Từ Vô gật đầu, bình tĩnh nói: “Bên trong có không ít quỷ.”
Nghe thấy chữ ‘quỷ’, tia buồn ngủ cuối cùng của Vương Bàng Bàng nháy mắt biến mất, hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn nhìn Giang Từ Vô, lại nhìn Yến Triều Nhất, cảm nhận được trên người cả hai hơi lạnh lẽo, thử hỏi: “Các cậu vừa đi bắt quỷ sao?”
Giang Từ Vô gật đầu, nói với hắn: “Về sau Yến Triều Nhất là nhân viên của cửa hàng nhang đèn chúng ta.”
Vương Bàng Bàng vỗ tay, tỏ vẻ hoan nghênh, nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Không nhìn ra cái gì.
So với việc Yến Triều Nhất trở thành nhân viên cửa hàng nhang đèn, hắn càng tò mò chuyện quỷ trong tòa nhà đối diện.
Vương Bàng Bàng hỏi: “Ông chủ Giang, các cậu đã bắt được mấy con? Lần sau cho tôi đi cùng đi, hành thiện tích đức làm chuyện tốt đừng quên tôi chứ.”
Miệng mồm hắn nói câu nào cũng đều quan tâm Giang Từ Vô đã quất được mấy con quỷ.
Giang Từ Vô: “…… Không phải gϊếŧ quỷ.”
“Tôi chỉ nhận đơn hàng đánh quỷ, cùng Yến Triều Nhất bắt rỗng ruột quỷ, giao cho Tiểu Dạ.”
“À à,” Vương Bàng Bàng minh bạch, lại hỏi, “Vậy quỷ trong tòa nhà đó từ đâu mà tới? Trước đó đã có rồi hả?”
Giang Từ Vô lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Tự chúng chạy tới.”
Vương Bàng Bàng ngẩn người, giơ ngón tay cái lên, kinh hô: “Không hổ là ông chủ Giang, ngón tay cũng không cần động một chút, quỷ đã tự chạy tới nộp mạng.”
Yến Triều Nhất nhìn hắn vuốt mông ngựa: “……”
Vương Bàng Bàng mở sữa tươi, đưa cho Giang Từ Vô, thấy Yến Triều Nhất chưa lấy gì, vung tay lên: “Hôm nay ông chủ Giang gặp được chuyện tốt, tôi mời khách, cậu muốn ăn gì thì tự tiện lấy.”
Chuyện tốt = quỷ.
Yến Triều Nhất trầm mặc một lát, không khách khí, cầm lấy que kem bình tĩnh ăn.
“Đúng rồi, ông chủ Giang,” Vương Bàng Bàng quay đầu nhìn Giang Từ Vô, vội vàng hỏi, “Ông chủ Giang, quỷ trong tòa nhà đó có thể chạy ra không?”
Hắn chỉ đại giấy trát được giấu sau quầy, lại hỏi: “Tôi có nên mang đại giấy trát tới trước cửa trưng bày, uy hϊếp chúng nó?”
“Không cần,” Giang Từ Vô liếc mắt nhìn giấy trát người, nói, “Bọn chúng không ra được, đã vây lại rồi.”
Vương Bàng Bàng tò mò: “Làm sao mà vây được vậy?”
Giang Từ Vô cắn ống hút, khẽ nâng cằm, ý bảo hắn nhìn Yến Triều Nhất: “Anh ta biết lập trận pháp, anh ta vẽ trận.”
“Quỷ đi vào được nhưng không ra được.”
Nghe vậy, Vương Bàng Bàng không ngừng đánh giá Yến Triều Nhất, hắn biết Yến Triều Nhất khí độ bất phàm, không phải người thường.
Không nghĩ tới Yến Triều Nhất lại thiết lập trận pháp vây quỷ, khó trách lần trước chơi trò chiêu quỷ lại chủ động đi cùng.
Yến Triều Nhất khép hờ mắt, hờ hững nhìn Vương Bàng Bàng.
Vương Bàng Bàng giơ ngón tay cái lên với Yến Triều Nhất, chậm rãi dịch đến trước mặt Giang Từ Vô, tự tận đáy lòng mà khen ngợi: “Không hổ là ông chủ Giang, thật là biết cách dạy dỗ.”
Yến Triều Nhất: “???”
Đối với lời khen ngợi của Vương Bàng Bàng, Giang Từ Vô thản nhiên tiếp nhận: “Vì nhân dân phục vụ.”
Yến Triều Nhất: “……”
Mặt hắn vô biểu tình, tiếp tục bình tĩnh cắn miếng kem.
Giang Từ Vô uống hai ba hớp sữa tươi, tiện tay ném hộp rỗng vào thùng rác, xoay người đi ra ngoài: “Đi đây.”
“Được rồi, ngày mai gặp ông chủ Giang,” Vương Bàng Bàng vui tươi hớn hở phất tay với cậu, quay đầu thấy Yến Triều Nhất vẫn còn trong cửa hàng, nói với hắn, “Còn thất thần gì vậy? Đuổi kịp đi.”
Yến Triều Nhất xốc mí mắt, nặng nề nhìn Vương Bàng Bàng.
Ngũ quan hắn dáng hình lưu loát, mặt mày sắc bén, lúc nhìn chằm chằm người khác không có bất kỳ cảm xúc gì, phảng phất như đang nhìn một khối thi thể.
Vương Bàng Bàng bị hắn nhìn mà trái tim như đọng lại trong chớp mắt.
Trong cửa hàng tiện lợi yên tĩnh như nhà xác, độ ấm trong cửa hàng phảng phất hạ thấp, đông lạnh khiến người ta không thể phát ra âm thanh.
Vương Bàng Bàng chững lại, khẩn trương nuốt nước miếng, mới miễn cưỡng nói ra tiếng, hắn tôn kính mà gọi: “Yến, anh Yến.”
“Ông chủ Giang đang đợi anh đó.”
Yến Triều Nhất liếc nhìn ra ngoài, thấy Giang Từ Vô lười nhác dựa vào cửa kính, rất có hứng thú mà đánh giá bọn họ, khẽ nhíu mày.
Hắn không so đo việc Vương Bàng Bàng thất lễ, xoay người rời đi.
Giang Từ Vô lắc lắc đầu, đợi khi hắn đến gần, thuận miệng hỏi: “Sao anh lại hù dọa lão Vương?”
Yến Triều Nhất lạnh nhạt nói: “Không có.”
Giang Từ Vô: “Lão Vương bị dọa đến ngây người.”
“Phải không?” Yến Triều Nhất liếc mắt nhìn Vương Bàng Bàng, có lệ mà nói, “Hắn ta còn chưa tỉnh ngủ.”
Vương Bàng Bàng vừa muốn ngáp một cái, lại thấy Yến Triều Nhất nhìn qua.
Đôi con ngươi tối đen lành lạnh, lại lần nữa đông lạnh trái tim nhỏ mà hắn vất vả lắm mới làm ấm lên được.
Vương Bàng Bàng lắp bắp đáp: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi, tôi chưa tỉnh ngủ thôi.”
Giang Từ Vô nhướng mày, không so đo việc này, đi ra cửa hàng tiện lợi: “Đi đây.”
“Được.”
Vương Bàng Bàng đứng sau quầy, chờ hai người bọn họ đã đi xa, mới xoay người mở vòi nước, đôi tay hắn lạnh như băng, nước lạnh chảy ra từ vòi nước vậy mà lại ấm áp.
Rửa mặt, dừng một lát, Vương Bàng Bàng không hiểu nổi vì sao Yến Triều Nhất tức giận.
Vừa rồi hắn cũng chưa nói cái gì không nên nói mà.
Chẳng lẽ Yến Triều Nhất đang nhằm vào vị trí đệ nhất tiểu đệ của ông chủ Giang?
Mơ ước địa vị của hắn sao?
…………