Giang Từ Vô không giải thích, một chân đạp lên lưng nó, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất: “Đi thôi.”
“Đi số 883.”
Yến Triều Nhất không nói gì, Trần Thiên Nhạn vội vàng nói: “Tiểu Giang, chờ một chút.”
Bà không có mắt Âm Dương, đầu trâu mặt ngựa giả lại không hiện hình, thế cho nên vừa rồi bà chỉ nhìn thấy giấy trát tiểu nhân phiêu động.
Trần Thiên Nhạn cũng không nghe thấy đầu trâu giả nói gì, chỉ có thể suy đoán rằng Giang Từ Vô chuẩn bị đến hang ổ của lệ quỷ.
Bà hỏi: “Hai người các con chuẩn bị đi tìm lệ quỷ sao?”
Giang Từ Vô gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Quang ngủ như chết trên sô pha, còn tưởng rằng Trần Thiên Nhạn đang lo lắng an toàn của hai mẹ con.
Cậu lấy ra một chồng giấy trát tiểu nhân, đưa cho Trần Thiên Nhạn: “Lệ quỷ theo dõi Tiểu Trần hẳn là không có khả năng quay lại.”
“Nhưng mà thân thể cậu ấy đang hư dương khí nhược, dễ dàng trêu chọc tà ám,” Giang Từ Vô dừng một chút, tiếp tục nói, “Nếu cảm thấy trong phòng có gì khác thường thì ném một tờ thử xem, chúng nó sẽ động thủ.”
Trần Thiên Nhạn khẽ nhíu mày, lo lắng nói: “Dì không phải lo lắng cái này.”
“Hai người các con đến địa bàn của ‘người ta’, có quá nguy hiểm rồi không?”
Nói rồi, bà nhìn thân thể rắn chắc của Yến Triều Nhất, lại nhìn bộ dáng yếu ớt của Giang Từ Vô, mày càng nhăn chặt : “Nhã Vân nói với dì thân thể con từ nhỏ đã không tốt, trưởng thành rồi mới tốt lên được chút.”
“Tiểu Trần đã xảy ra chuyện rồi, con cũng không thể lại xảy ra chuyện.”
Giang Từ Vô nao nao lòng, giương mắt nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Thiên Nhạn.
Không nghĩ tới bà lại lo lắng cho an toàn của họ.
Trần Thiên Nhạn do dự một lát, vẫn không dám để cho con của bạn mình mạo hiểm, đề nghị nói: “Bằng không dì đi mời mấy đạo sĩ đi cùng, nghe nói Linh An Quan cũng rất linh, dì cũng thường mời họ, nếu con muốn đi thì mai mời họ cùng đi, cũng dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau.”
Giang Từ Vô chớp mắt, mời đạo sĩ?
Này không phải đoạt mối làm ăn à.
Cậu lập tức nói với Trần Thiên Nhạn: “Dì à, con sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trần Thiên Nhạn đương nhiên sẽ không yên tâm vì mỗi câu này.
Giang Từ Vô rũ mắt nhìn đầu trâu giả dưới chân, suy tư một lát, dùng sức dẫm: “Hiện hình.”
Đầu trâu giả không dám cãi lời cậu, sợ bản thân không cẩn thận liền hồn phi phách tán, đành phải thành thật mà hiện hình.
Trần Thiên Nhạn kinh ngạc, bà biết Giang Từ Vô chế phục quỷ, nhưng không biết nó bị dẫm lên như thế.
“Đây, đây là……”
“Đầu trâu.” Giang Từ Vô nói xong, dùng một chân khác đá đá mũ của nó, ý bảo Trần Thiên Nhạn xem chữ trên đấy.
Trần Thiên Nhạn thấy được hai chữ đầu trâu trên mũ, bà lại nhìn gương mặt trắng xanh của nó, ngốc lăng một hồi lâu: “Tiểu Giang, đầu trâu sao lại có mặt như người thường?”
Còn nhân mô nhân dạng, ngũ quan kiện toàn.
Giang Từ Vô: “Bởi vì nó là giả.”
Cậu tiếp tục nói với Trần Thiên Nhạn: “Dì, đối phó với tiểu quỷ loại này, không cần tìm ai giúp đỡ cả.”
“So với thỉnh đạo sĩ, không bằng đem tiền đó đưa cho con.”
Trần Thiên Nhạn đắm chìm trong sự hoảng hốt khi nhìn thấy quỷ, không nghe thấy lời cậu nói.
Giang Từ Vô cho rằng bà vẫn không tin mình, suy tư một lát, khom lưng bắt lấy tóc của đầu trâu giả, dùng sức túm lên.
Giây tiếp theo, đầu trâu giả đột nhiên bị dài ra, giống dây thun co dãn, đầu và thân thể xa nhau.
Trần Thiên Nhạn: “???”
Giang Từ Vô nhíu mày, một chân dẫm lên cổ nó, xoay đầu nó 360 độ, buộc thành cái nơ, rồi đóng xuống sàn.
Giả đầu trâu: “???”
Trần Thiên Nhạn: “???”
Đầu trâu giả mờ mịt nhìn thân thể mình nằm trên mặt đất, quỷ không có thân thể thật sự, nhưng nó cũng sẽ đau nha!
Vì sao lại có người bắt quỷ như vậy?!
Cực kỳ tàn ác!!
Nó há miệng thở dốc, muốn kêu thảm thiết.
Giang Từ Vô đoán trước hành vi của nó, nhét tóc nó vào miệng nó, lấp kín thanh âm.
Cậu nghiêng đầu nói với Trần Thiên Nhạn: “Dì thấy sao?”
“Con rất mạnh.”
Trần Thiên Nhạn hốt hoảng mà nhìn cậu, gật đầu phụ họa: “Mạnh, mạnh……”
“Tiểu Giang, con đúng là cao thủ.”
Thấy bà đã đánh mất ý niệm mời thêm đạo sĩ, Giang Từ Vô vừa lòng gật đầu.
Cậu xách theo đầu của đầu trâu giả, lại dẫm dẫm thân thể bên chân.
Hai ba cái dẫm đã dẫm tan âm khí, thân thể đầu trâu giả cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại một cái đầu.
Đầu trâu giả sợ cái đầu cuối cũng giữ không nổi, bặm chặt miệng, không dám lên tiếng.
Giang Từ Vô nhấc chân đi ra ngoài, nói với Trần Thiên Nhạn còn đang hoảng hốt: “Dì và Tiểu Trần nghỉ ngơi cho tốt, chúng con đi trước.”
…………
Số 883 đường Linh An, cũng đối diện nghiêng với cửa hàng tiện lợi.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Giang Từ Vô thấy Vương Bàng Bàng ghé trên quầy hô hô ngủ, không kêu hắn, bước theo hướng cầu thang số 883.
“Là nơi này sao?”
Đầu trâu giả xoay chuyển tròng mắt, nhìn khung cảnh quen thuộc, ngoan ngoãn đáp: “Chính là nơi này.”
Đi lên cầu thang, Giang Từ Vô nhanh chóng cảm nhận được sự không thích hợp.
Âm khí trong tòa nhà này rất dày, âm khí đen kịt từ trên lầu lan tràn đến cuối cầu thang, loáng thoáng có thể nghe được trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
“Có người tới sao.”
“Ăn ngon không?”
“Đợi lát là biết ngon không.”
“Vậy đợi.”
…………
Rất nhiều thanh âm, trong tòa nhà có không ít quỷ.
Từ âm khí chung quanh có thể nhận ra ở đây đều là lệ quỷ.
Giang Từ Vô nheo mắt, liếc nhìn Yến Triều Nhất: “Có rất nhiều quỷ.”
Yến Triều Nhất ừ một tiếng, tính cả mặt ngựa giả và Diêm Vương giả kia, trong tòa nhà này tổng cộng có hai mươi con quỷ.
Nhưng hắn không nói ra con số chính xác, mà chỉ nói: “Có mười mấy con.”
Giang Từ Vô giơ đầu của đầu trâu giả lên, nâng mí mắt: “Sao lại thế này?”
Đối mắt với tròng mắt đen như mực của cậu, đầu trâu giả sợ tới mức gương mặt đều run rẩy, vội vàng nói: “Đại sư, tôi thật sự không biết mà.”
“Nửa giờ trước, lúc tôi cùng mặt ngựa xuất phát thì không có nhiều quỷ như này đâu.”
“Tôi cũng không biết vì sao lại có nhiều lệ quỷ tụ tập nhanh như vậy.”
Giang Từ Vô rũ mắt tự hỏi, chẳng lẽ từ nơi khác chạy tới……
Đầu trâu giả thấy cậu không nói lời nào, còn tưởng rằng Giang Từ Vô không tin, tiếp tục vì bản thân mà biện giải: “Đại sư, tôi không lừa ngài, tôi thật sự không biết.”
“Nhưng mà tòa nhà này là phong thủy bảo địa, rất thích hợp để âm hồn tu luyện, có quỷ đến đây cũng rất bình thường, cũng không biết vì sao Diêm đại nhân lại cho phép chúng đến đây.……”
Giang Từ Vô nhướng mày, nhớ tới Tiểu Dạ nói có quỷ phi pháp tụ tập.
Chẳng lẽ là đàn quỷ này?
Đầu trâu giả tiếp tục nói: “Đại sư, tôi chỉ còn lại một cái đầu, nếu tôi dám nói dối nửa lời thì sẽ ngay lập tức hồn phi phách tán!”
“Đã biết,” Giang Từ Vô có lệ mà đáp, nhìn về phía Yến Triều Nhất, “Anh sẽ bày trận pháp?”
Mí mắt Yến Triều Nhất giật giật, đây là lời vừa rồi hắn đã nói, không thể sửa miệng, đành phải gật đầu đáp lại.
Giang Từ Vô kéo khóe môi, cười tủm tỉm nói: “Vậy bày trận pháp vây khốn quỷ trong tòa này đi.”
“Vây đàn quỷ lại, là chuyện tốt.”
Yến Triều Nhất nhấp môi nói: “Có rất nhiều trận pháp vây quỷ.”
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, nói với hắn: “Loại trận quỷ đi vào mà không ra được.”
“Không cần làm gì bọn chúng, chỉ cần vây chúng trong tòa nhà này là ổn rồi.”
Yến Triều Nhất: “Khóa hồn trận?”
“Gọi là khóa hồn trận sao?” Giang Từ Vô chớp hạ mắt, nói, “Vậy thì bày khóa hồn trận đi.”
Yến Triều Nhất thấy cậu không hiểu trận pháp, có chút nghi hoặc: “Cậu không học qua trận pháp?”
“Không nha,” Giang Từ Vô thản nhiên thừa nhận, hỏi ngược lại, “Tôi vì sao lại học mấy cái này?”
Yến Triều Nhất khẽ nhíu mày: “Giang Thành Đạo không dạy cậu?”
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, lặp lại nói: “Tôi vì sao lại học mấy cái này?”
“Tôi chỉ mở cửa hàng nhang đèn, không phải đạo sĩ.”
Yến Triều Nhất: “……”
Có đạo lý.
Hắn lấy chu sa ra, dùng ngón tay chấm trực tiếp rồi vẽ trận pháp trên tường.
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn vẽ trận pháp.
Khi còn nhỏ, kỳ thật cậu cũng có học vẽ bùa, niệm thần chú, nhưng bởi vì thể chất đặc thù, bùa chú vẽ không ra gì, niệm thần chú cũng vô dụng.
Trận pháp cũng cần linh khí, cậu không có cách nào trích dẫn linh khí mà bày trận.
Tên Yến Triều Nhất này, rõ ràng đã nhìn ra được vấn đề thể chất của cậu, vì sao còn hỏi?
Chẳng lẽ môn phái khác vẽ trận không cần linh khí?
Hay là Giang lão đầu có chuyện gạt cậu?
Giang Từ Vô khép hờ mắt, nhìn Yến Triều Nhất vẽ một nét cuối cùng.
Trận pháp vẽ trên tường cũng không lớn, so với đầu của đầu trâu giả còn nhỏ hơn.
Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: “Nhỏ như vậy, phạm vi tác dụng có ổn không?”
“Vừa vặn với toàn nhà,” Yến Triều Nhất rũ mắt nhìn lòng bàn tay còn sót lại chu sa, nhíu nhíu mày.
Hắn không có mang khăn tay.
Dư quang thoáng nhìn cái mũ gần trong gang tấc, hắn tùy tay dùng mũ trắng của đầu trâu giả mà lau.
“……”
Đầu trâu giả trề môi không dám hé răng.
Sau khi lau sạch sẽ, Yến Triều Nhất nói với Giang Từ Vô: “Khóa hồn trận không liên quan tới hình vẽ lớn hay nhỏ.”
Giang Từ Vô nhướng đôi lông mày, theo lời hắn mà hỏi: “Cho nên nó có liên quan tới năng lực người thi pháp, đúng không?”
Yến Triều Nhất trầm mặc.
Giây tiếp theo, Giang Từ Vô vỗ vỗ vai hắn, đôi mắt mang ý cười, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Xem ra anh rất mạnh.”
Mí mắt Yến Triều Nhất giật giật: “Không mạnh.”
“Không cần khiêm tốn.” Giang Từ Vô cười cười, nhanh hướng lên lầu.
Đi tới lầu hai, là một hành lang nối thông mấy tầng lầu, cùng loại với kiểu khách sạn thường thấy, một tầng mười phòng, hai bên hành lang đều là phòng, mỗi phòng đều treo số.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn âm khí ở cuối hành lang, quanh quẩn trên cửa sổ, bởi vì có khóa hồn trận, âm khí không thể tràn ra ngoài, bị nhốt kín trong tòa nhà.
Cậu cúi đầu hỏi đầu trâu giả: “Lão đại của các ngươi ở lầu mấy?”
Đầu trâu giả ăn ngay nói thật: “Lầu hai.”
“Trước kia ở phòng 210.”
Giang Từ Vô quét mắt nhìn số phòng, bước đến phòng 210.
Phòng 210 là phòng đầu tiên, đi đến trước cửa, một chân cậu đá văng cửa phòng.
Bên trong cánh cửa không phải là phòng ở bình thường, mà là một đại điện âm trầm.
Trên đỉnh treo bảng hiệu viết bốn chữ “Điện Diêm La Vương” bằng vàng, bốn phía vốn là vách tường biến thành đóm u lam quỷ, ánh lửa u ám chiếu sáng toàn bộ đại điện, âm u lành lạnh.
Giang Từ Vô đi đến chỗ ma trơi ven tường, không cảm nhận được lạnh hay ấm.
Cậu chớp chớp mắt, bỏ đầu tên đầu trâu giả vào ngọn lửa.
Đầu trâu giả chết lặng nhìn cậu: “Đại sư, đây là ảo thuật của Diêm đại nhân.”
Giang Từ Vô a một tiếng có lệ, tiếp tục đi vào trong.
Đầu trâu giả nhỏ giọng nói: “Diêm đại nhân thông vài gian phòng với nhau, cho nên điện khá lớn.”
Giang Từ Vô đi một lát, nhìn thấy phía trước có hai quỷ ảnh một đen một đỏ, hai quỷ bay gần bọn họ nhưng tựa hồ không phát hiện ra họ đang ở đây, tự nhiên nói chuyện.
Tên quỷ mặc quan bào đỏ rực, đỉnh đầu đội mũ cánh chuồn, hiển nhiên là lão Diêm Vương trong lời kể của Trần Quang.
Gã ngồi trên ghế, dò hỏi tên mặt ngựa giả: “Ngươi nói lá bùa của tên kia rất kì lạ?”
Mặt ngựa giả gật đầu: “Đúng vậy, có tay có chân, hơn nữa giống như không cần tiền, ném rồi là ném cả đống, đầu trâu còn chưa kịp chạy đã bị tên đó bắt được.”
Diêm Vương giả lạnh lùng nói: “Chắc là tên đó tu hành kiểu đường ngang ngõ tắt, không phải đạo sĩ Linh An Quan, không đáng sợ hãi.”
Nghe được những lời này, Giang Từ Vô nhướng mày, tò mò hỏi: “Đạo sĩ Linh An Quan rất lợi hại sao?”
Mặt ngựa giả theo bản năng mà trả lời: “Đó là đương ——”
Giọng nói đột nhiên im bặt, hắn ta quay đầu đã thấy Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất, sợ tới mức lập tức trốn sau lưng Diêm Vương giả: “Đại nhân! Chính là hai người bọn họ!”
Giang Từ Vô đi lên phía trước, thấy được gương mặt thật của Diêm Vương giả.
Một gương mặt xanh đen xấu xí, râu đen dài tới cổ, rất giống với tượng thần Diêm La Vương trong quan miếu.
Diêm Vương giả nhìn chằm chằm cậu, âm trầm nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự vào.”
“Ngươi đây tà môn ma đạo, có biết nơi này là địa phương nào không?!”
Giang Từ Vô: “Nơi này là nhà ta.”
“Làm, làm càn!” Mặt ngựa giả tránh phía sau Diêm Vương giả, lấy hết can đảm, nói với Giang Từ Vô, “Đây là Diêm La Vương, chớ có vô lễ!”
Giang Từ Vô à một tiếng, bình tĩnh mà nói: “Ừm, ta cũng là Diêm Vương.”
Diêm Vương giả sửng sốt, đánh giá trên dưới cậu, thấy trên người cậu không có âm khí cũng không có dương khí, nhìn không ra người hay quỷ.
Minh giới có mười đại điện Diêm Vương, mỗi một điện đều có một điện chủ với danh hiệu của Diêm Vương, nhưng điện Diêm La Vương chỉ có một.
Thấy biểu tình Giang Từ Vô bình tĩnh, thản nhiên như thật, Diêm Vương giả có vài phần hoài nghi người này thật sự có quan hệ với Minh giới.
Gã hồ nghi hỏi: “Ngươi ở điện nào?”
Giang Từ Vô nhẹ nhàng mà phun ra bốn chữ: “Điện Diêm Vương sống.”
Diêm Vương giả: “……”
Yến Triều Nhất: “……”