Chương 2: Chờ ông chết, tôi sẽ nghe lời ông

Đại khái là bị lời nói của Giang Từ Vô làm cho khϊếp sợ, ngoài cửa lâm vào an tĩnh.

An tĩnh thật lâu.

Giang Từ Vô thao tác nhân vật xông lên một đánh năm, toàn quân bị diệt, nhân vật của cậu cũng chết theo.

Trong lúc chờ đợi nhân vật sống lại, cậu bớt chút thời gian nhìn màn hình máy tính.

Trên màn hình là hình ảnh theo dõi được từ bên ngoài. Trong ngõ nhỏ đen như mực, ánh đèn từ trong tiệm xuyên thấu qua kẹt cửa, chiếu sáng khu vực ngoài cửa. Tuy có chút mơ hồ nhưng có thể nhìn được rằng bên ngoài không có người. Hay nói đúng hơn là từ lúc nghe thấy tiếng la hét, ngoài cửa vốn không có bất cứ ai.

Không biết con quỷ nào không có mắt thế mà lại tìm tới trước cửa nhà cậu.

Giang Từ Vô đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa lại truyền đến một giọng nữ. Lúc này, thanh âm của “cô gái” bên ngoài mang theo sự nức nở, lại có chút giống như ra vẻ đáng thương: “Ca ca, anh cho tôi vào nhà ngồi chút được không, bên ngoài này thật sự quá tối, tôi rất sợ.…”

Thấy trên màn hình hiển thị Victory, Giang Từ Vô tắt game, lục lọi ngăn kéo nhưng không tìm được giấy trát tiểu nhân nữa. Mắt nhìn thấy giấy trát người cao cao trên quầy, Giang Từ Vô lựa chọn ngồi tại chỗ, rút giấy vàng ra tự mình cắt một cái khác chứ không muốn động chân.

Giang Từ Vô trời sinh thể chất đặc thù, không có âm khí, không có dương khí, từ khi sinh ra tinh khí đã không đầy đủ, không thể sử dụng thần chú Đạo giáo, không thể dùng pháp khí Phật môn, càng không thể vẽ bùa.

Phàm là có lợi tất có hại, cậu có thể chất âm dương chi gian, trời sinh là thợ làm trấy trát, không cần trúc hay gỗ để nặn khung xương, tùy tiện cắt một trang giấy cũng có thể khiến nó hóa hình.

Thế nhưng Giang Từ Vô đã có một đoạn thời gian dài không cắt giấy vàng, cảm thấy có chút mới lạ.

Qua năm sáu giây mới cắt ra được một tiểu nhân miễn cưỡng có đủ tay chân và đầu, nhìn qua rất sơ sài.

Cậu đứng dậy đi ra cửa, di động đột nhiên rung lên. Giang Từ Vô nhìn thông báo trên màn hình, là cha của cậu. Cậu nghe máy, lười biếng hỏi: “Lão Giang à, có chuyện gì?”

Bên kia điện thoại vang lên tiếng nói của một người đàn ông trung niên: “Mày đang ở đâu?”

Giang Từ Vô trả lời cho có lệ: “Cha nói xem tôi còn có thể ở chỗ nào?”

Nghe ngữ khí cà lơ phất phơ của cậu, Giang Tu Minh giận sôi máu, tức giận nói: “Mấy giáo viên phụ đạo đều điện thoại cho tao tìm mày. Họ nói mày không có ở trường học, hỏi mày có đang ở nhà không.”

Giang Từ Vô nói: “Tôi đang ở nhà.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, Giang Tu Minh chần chờ hỏi: “Mày đang ở nhà?”

Giang Từ Vô chậm rì rì nói: “Ở nhà, mà không ở nhà ông.”

Giang Tu Minh: “…..”

Có lẽ là nghe được bên trong cửa hàng có tiếng nói chuyện, nữ quỷ ngoài cửa lại gọi lần nữa: “Ca ca, hay là anh giúp tôi báo nguy đi, chờ cảnh sát đến thì tôi đi liền, tôi không dám đi đêm một mình hu hu hu…..”

Tiếng phụ nữ nức nở bị Giang Tu Minh nghe được, ông nổi trận lôi đình: “Mày dám cùng phụ nữ ở ngoài lêu lỏng? Giang Từ Vô! Mày chơi xe chơi bạc, bây giờ lại chơi thêm phụ nữ? Tao đã dạy mày thế nào hả, mày ----”

“Không phải.” Giang Từ Vô đánh gãy lời của ông.

Giang Tu Minh càng nóng giận: “Tao đã nghe thấy rồi, mày còn giảo biện?!”

Giang Từ Vô lười nhác nói: “Không phải phụ nữ. Là quỷ nữ.”

Quỷ nữ: “….”

Giang Tu Minh: “….”

Giang Từ Vô suy tư chốc lát rồi bổ sung một câu: “Cô ta mơ ước sắc đẹp của tôi, định lừa gạt tôi.”

Sau một lúc lâu, Giang Tu Minh thử hỏi: “Mày đang ở nhà ma?”

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ: “Gần giống vậy.” Ngõ nhỏ này bốn phía âm khí nặng nề, bốn bỏ lên năm coi như nhà ma.

Giang Tu Minh quát lớn: “Vậy thì nhanh lăn trở về đây. Ngày mai mày đi tảo mộ ông nội.”

Giang Từ Vô tính toán thử nhận ra mai là ngày 7x5 của ông nội Giang, sau khi chết được 35 ngày. Ngày 7x5 tảo mộ là bình thường nhưng để người theo chủ nghĩa duy vật như Giang Tu Minh nhắc đến thì lại không bình thường. Giang Từ Vô hé nhẹ cửa, nghi hoặc: “Không phải ông cho rằng mấy thứ này đều là tập tục mê tín xấu xa sao?”

Giang Tu Minh giải thích: “Dì Vân của mày đề nghị. Với lại đây là truyền thống, không coi là phong kiến mê tín được. Đừng có suốt ngày học theo ông nội mày, thần thần quỷ quỷ toàn mấy thứ vô dụng, chi bằng rảnh rỗi thì đến công ty thực tập…..”

Giang Từ Vô lười nghe ông nói lời vô nghĩa, cúp điện thoại, mở cửa lớn ra. Nữ quỷ ngoài cửa đã chạy mất, trong không khí còn sót lại từng đợt âm khí nhè nhẹ, cùng với ngõ nhỏ âm trầm này như hòa làm một thể.

Giang Từ Vô nhìn trái nhìn phải, trong ngõ không có quỷ ảnh nào, chỉ có ánh đèn của cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Cậu xoay người tắt đèn đóng cửa, nhìn thời gian.

Buổi tối 12 giờ.

Trường đại học Lăng An 11 giờ rưỡi là đóng cổng, bây giờ không về trường được nữa. Giang Từ Vô đành phải gọi taxi, chuẩn bị về nhà.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cậu nhìn nhiều thêm vài lần. Trong tiệm quanh quẩn âm khí màu đen, ông chủ Vương ngồi trong quầy chơi di động, bộ dạng thường thường, nhìn qua không có gì xảy ra. Thấy thế, Giang Từ Vô thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi.

Chắc là nghe được tiếng bước chân, ông chủ Vương hô lên: “Ông chủ Giang.”

Giang Từ Vô dừng chân, nghiêng đầu nhìn lại. Ông chủ Vương đi đến cửa, cười ha hả chào hỏi: “Buổi tối có khách không?”

Giang Từ Vô lắc đầu: “Không có ai. Chỉ có quỷ.”

Ông chủ Vương còn tưởng rằng cậu nói giỡn, ha ha cười rồi tiếp tục nói: “Có quỷ cũng tốt, mua bán được là được. So với tôi thì tốt hơn, không thấy quỷ, chỉ thấy một đám nhóc phá phách cửa hàng.”

Giang Từ Vô liếc nhìn cửa hàng tiện lợi nồng đậm âm khí, an ủi nói: “Có quỷ.”

Ông chủ Vương sửng sốt, không phản ứng kịp.

Giang Từ Vô: “Yên tâm, trong tiệm anh cũng có quỷ.” Cậu nhấc mí mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, vô cùng chân thành.

Ông chủ Vương nghĩ đến lúc sáng nói chuyện cùng Giang Từ Vô, trong lòng chửi bậy. Ông chủ Giang còn trẻ, sao suốt ngày nói đến mấy chuyện quỷ thần lung tung. Hắn cố kéo khóe miệng, xấu hổ cười cười: “Ông chủ Giang, tôi không làm mấy cái chuyện mê tín đâu.”

Hắn còn lo Giang Từ Vô không hiểu ý mình nên bổ sung thêm một câu: “Cả nhà tôi đều tin tưởng chủ nghĩa duy vật.” Đừng có nói về thần quỷ nữa.

Giang Từ Vô nhướng mày, không nói gì thêm nữa. Cậu cũng không rảnh mặt nóng dán mông lạnh: “Tôi đi trước.”

“Được rồi, mai gặp.”

Ông chủ Vương vẫy vẫy tay, nhìn bóng dáng Giang Từ Vô biến mất ở cuối ngõ, lúc này mới xoay người vào tiệm. Hắn thu dọn quầy một chút, cầm chìa khóa chuẩn bị đóng cửa hàng lại.

Bên trong cửa hàng sáng tỏ, bên ngoài lại tối đen, một sáng một tối, trên cửa kính chiếu ra hình ảnh mập mạp của hắn.

Ông chủ Vương nhìn một lát, phát hiện ảnh của mình trên kính như bị biến đổi, càng lúc càng béo.

Hắn nheo mắt, không biết vì sao ảnh ngược của mình trên cửa kính trông càng lúc càng xa lạ.

Ngũ quan vốn quen thuộc lại như sai vị trí. Ông chủ Vương đi tới gần cửa kính để quan sát kĩ hơn, thấy trên quai hàm đột nhiên có thêm hai vết đen kỳ quái. Hắn giơ tay xoa mạnh đến mức mặt đau, nhưng lại không thể lau đi vết màu đen kia.

Ngay sau đó, ông chủ Vương lại thấy có gì đó không ổn, trên má có thêm hai khối màu đen, trên miệng cũng có thêm một vật, trông giống như hai cái ống. Như là cái……Cái mũi.

Lưng của hắn chợt nổi lên từng đợt lạnh. Không phải mặt hắn bị biến đổi mà là cửa kính chiếu ra hình ảnh người khác đối diện với hắn.

Thế nhưng ngoài cửa kính không có người thứ hai.

Sắt mặt Ông chủ Vương trắng bệch, đột nhiên nhớ tới Giang Từ Vô có nói [ trong tiệm anh có quỷ]. Thanh âm kia xẹt qua tai, hắn khẩn trương nuốt nước bọt, trái tim đập mạnh như sắp văng ra khỏi l*иg ngực.

Thật, thật sự có quỷ sao??

Giống như trả lời câu hỏi của hắn, quỷ ảnh trên kính há to miệng, khoang miệng màu đỏ tươi chiếu trên mặt kính, chỉ cần một ngụm là có thể cắn nuốt hắn.

“A a a a a!!”

Ông chủ Vương lảo đảo nghiêng ngã mà lui về sau, đυ.ng phải một vật gì đấy mềm mềm lạnh băng. Hàn khí truyền từ sống lưng nhanh chóng tràn ra toàn thân. Hắn cứng đờ quay đầu lại, đối mặt với một gương mặt trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo chảy ra máu tươi tanh tưởi, mơ hồ thấy được đây là một nữ quỷ, liên tục phụt khí lạnh vào mặt hắn.

Trước mắt ông chủ Vương biến thành màu đen, hai chân nhũn ra, sợ đến mức ngồi trên đất không động đậy được. Trong tiệm thế mà có quỷ thật?!

“Quỷ, quỷ….”

Hắn run tay, sờ tới cái gì thì ném cái đó, từ chai nước khoáng, di động, khoai tây lát,….tất cả đều ném lên người nữ quỷ. Đột nhiên, ông chủ Vương sờ tới một tờ giấy mỏng, hắn bất chấp tất cả, ném tờ giấy vào mặt nữ quỷ đang dần tiến lại gần.

Trang giấy lắc lư bay trên không trung, thời điểm nó chạm vào nữ quỷ, trang giấy hình người như sống lại, dừng trên không trung, tay chân hoạt động, đấm đá nữ quỷ điên cuồng.

Thân hình màu đen của nữ quỷ trở nên ảm đạm mơ hồ, rất nhanh sau đó, nó kêu rên một tiếng rồi biến mất.

Ông chủ Vương nằm liệt trên đất, hiển nhiên đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh. Hắn dại ra nhìn trang giấy hình người rơi trên đất đã biến thành màu xám, trong chớp mắt hóa thành bột phấn, dường như đã hoàn thành sứ mệnh của nó mà tan ra.

Qua một hồi lâu, cả người ông chủ Vương chấn động, rốt cuộc cũng hiểu ngay từ đầu ông chủ Giang đã nhắc nhở hắn!

Hắn run rẩy lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Giang Từ Vô. Thế mà lướt danh bạ của Wechat một hồi mới nhớ ra hai người chưa trao đổi phương thức liên hệ.

Hắn thất tha thất thiểu bò dậy, bò tới nhang đèn bị đặt tùy tiện trên mặt đất, ôm chặt vào lòng, lúc này mới thấy cơ thể ấm lên.

Ông chủ Vương run rẩy mà gọi 119, miệng không rõ mà nói: “Cửa, cửa hàng-g, trong tiệm có…..”

“Chào ngài, xin hỏi trong tiệm có cái gì?”

Ông chủ Vương gian nan phun ra vài từ: “Quỷ. Nữ, nữ quỷ, máu chảy đầm đìa, thất khiếu đổ máu….”

“Tiên sinh, anh nói trong tiệm có nữ quỷ đúng không?”

Ông chủ Vương: “Đúng đúng đúng.”

“Xin hỏi có cần giúp anh gọi 120 không?”

“Các người không thể tróc quỷ sao?”

“.……Không thể.”

“Có thể chuyển tiếp đến bộ phận chuyên môn đó giúp tôi được không?”

“ Chờ một lát, chúng tôi chuyển tiếp cho ngài đến 120.”

….……………

Bên kia, Giang Từ Vô đã về đến nhà.

Biệt thự tiểu khu của Giang gia ở nội thành, cách cửa hàng nhang đèn nửa tiếng đi xe. Giang Từ Vô vào cửa liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, nhìn TV cười ha ha.

Giang Từ Vô đến gần, gọi: “Chị Vân.”

Trương Nhã Vân là vợ lẽ của Giang Tu Minh, là mẹ kế của cậu, nhưng từ khi cậu có ý thức, chưa từng thấy mẹ ruột, chỉ có Trương Nhã Vân chăm sóc lớn lên.

Đối với Giang Từ Vô, Trương Nhã Vân là mẹ cũng là chị, sở dĩ gọi “chị Vân” bởi vì Trương Nhã Vân yêu cầu, bà cảm thấy xưng hô này có vẻ trẻ tuổi.

Trương Nhã Vân đưa Giang Từ Vô mấy lát khoai tây, tò mò hỏi: “Con lại đi nhà ma chơi? Chơi vui không?”

Giang Từ Vô không gạt bà, ăn ngay nói thật: “Đến cửa hàng nhang đèn của ông nội.”

Trương Nhã Vân ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại đến cửa hàng đó? Hôm nay không đi học sao?”

Giang Từ Vô nhận khoai tây, dựa vào sô pha giải thích: “Khóa thứ tư của trường đã vào thời gian thực tập rồi. Vừa lúc cửa hàng nhang khói của Giang lão đầu----”

Chưa nói xong, sau ghế sô pha đã vang lên một âm thanh phẫn nộ: “Hôm nay mày đi đến cửa hàng đó?”

Giang Từ Vô quay đầu, liếc mắt thấy một người đàn ông trung niên diện mạo nho nhã, lười biếng gật đầu.

Thấy thế, Giang Tu Minh nháy mắt giận dữ nói: “Ai cho mày đi đến chỗ đó?!”

Giang Từ Vô nâng mắt, không chút để ý mà nói: “Tôi. Còn có cha của ngài, Giang lão đầu.”

Giang Tu Minh giận tím mặt: “Ông ấy có nói qua việc này?”

Giang Từ Vô chớp hạ mắt: “Một ngày trước khi qua đời, ông bảo tôi đi mở cửa hàng. Không tin ông có thể hỏi.”

Giang Tu Minh đương nhiên là không tin, nhưng làm sao có thể đi hỏi một người đã qua đời, ông xanh mặt, ra lệnh nói: “Ngày mai quét mộ xong thì theo tao lên công ty. Mở cửa hàng nhang đèn thì có tiền đồ gì, truyền ra ngoài để người ta cười rụng răng à.”

“Không đi,” Giang Từ Vô chẳng hề để ý mà ăn khoai lát, ngồi vắt chân trên bàn, “Tôi nghe lời Giang lão đầu, đi mở cửa hàng.”

Giang Tu Minh cười lạnh, chất vấn: “Lúc ông ấy còn sống sao không thấy mày nghe lời như vậy?”

Giang Từ Vô đáp: “Cho nên bây giờ tôi nghe lời.”

Khóe miệng Giang Tu Minh run rẩy, quát: “Vậy bây giờ mày phải nghe tao nói, để cho về sau miễn hối tiếc. Ngày mai bắt đầu tới công ty thực tập!”

Giang từ Vô nghiêng đầu nhìn ông, nhàn hạ nói: “Lão Giang đừng nóng vội. Chờ một chút.”

Giang Tu Minh ngẩn ra, còn tưởng cậu đồng ý tới công ty thực tập, biểu tình hòa hoãn: “Chờ chút là tới khi nào?”

Giang Từ Vô: “Chờ ông chết, tôi cũng sẽ nghe lời.”

Giang Tu minh: “….”