Giang Từ Vô liếc nhìn những người khác, trừ cậu cùng với Yến Triều Nhất, không có ai cảm thấy lời Chu Vũ San nói có vấn đề gì.
Lư Khoa thậm chí còn đồng ý mà gật gù, hàm hồ nói: “Vũ San, cậu không hổ là đệ nhất trong ban của chúng ta, rất chu đáo.”
Giang Từ Vô: “……”
Sau khi nghe Chu Vũ San nói vậy, Lý Phương Phương lại nghiêm túc hỏi:” Đi đạo quan tìm Tam Thanh, Ngọc Hoàng Đại Đế?”
Chu Vũ San nghĩ nghĩ, nghiêm cẩn nói: “Bọn họ đều là chức quan cao cấp, hẳn là sẽ không quản mấy việc này, có nên đến tìm thổ địa công không?”
Lý Phương Phương bừng tỉnh: “Đúng vậy, chúng ta không thể báo nguy vượt cấp quá.”
Giang Từ Vô: “……”
Yến Triều Nhất: “……”
Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn bọn họ, chậm rãi mở miệng: “Thổ địa công là Phúc Đức chính thần, quản lý thổ địa một phương.”
Ngụ ý, thổ địa công không quản được quỷ.
Giang Từ Vô minh bạch, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, thuận miệng hỏi: “Thổ địa công quản không được, vậy đến tìm ai? Thành Hoàng?”
Yến Triều Nhất bình tĩnh nói: “Thành Hoàng sẽ không thụ lý loại án kiện này.”
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc hỏi: “Vì sao anh lại khẳng định như vậy?”
Yến Triều Nhất xốc mí mắt, nhàn nhạt nói: “Thành Hoàng thuộc âm phủ, chuyên trách xử lý sự vụ lớn nhỏ dưới âm phủ.”
“Chuyện có kẻ rắp tâm gây rối người chiêu quỷ, là sự vụ trên dương gian, Thành Hoàng đương nhiên vô pháp xử lý.”
Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, biểu tình hờ hững, thậm chí có chút cạn ngôn, phảng phất như đang nói một việc mà hẳn là ai cũng biết.
Mà sự thật thì ở đây chỉ có Yến Triều Nhất biết, những người khác đều không biết chuyện này.
Giang Từ Vô hơi nheo đôi mắt, nhớ tới vừa rồi lúc đánh quỷ, biểu hiện của Yến Triều Nhất cùng với những người khác hoàn toàn bất đồng.
Cái người họ Yến này cũng thực sự hiểu biết về quỷ quái linh tinh.
Vì sao lại tìm đến cửa hàng nhang đèn?
Chẳng lẽ là người quen cũ của Giang lão đầu?
Giang Từ Vô không giấu ánh mắt đánh giá, sau khi Yến Triều Nhất nhận thấy được, nghiêng đầu, đối mặt cùng cậu.
Một bên Chu Vũ San nhìn Giang Từ Vô, lại nhìn Yến Triều Nhất, thật cẩn thận hỏi: “Cái kia……”
“Nếu Thành Hoàng không thể giải quyết sự tình ở dương gian, chúng ta vẫn nên đến tìm thổ địa công nhỉ?”
Giang Từ Vô: “…… Khả năng tốt hơn là các người nên tìm đến cảnh sát thành phố Lăng An?”
“……”
Mọi người trầm mặc, tối nay vừa xảy ra sự việc thần kì như thế, cho nên bọn họ đều quên mất thế giới thực có cảnh sát chuyên trị an thành phố.
Chu Vũ San an tĩnh một lát, khô cằn hỏi: “Tôi nên nói gì với cảnh sát đây?”
Cô nghĩ, đơn giản tổng kết một chút chuyện vừa trải qua: “Có người gạt chúng ta làm chúng ta bị quỷ bám vào người?”
“Cảnh sát sao mà tin?”
Thậm chí họ sẽ thấy đầu óc cô có bệnh?
“Sẽ tin,” Giang Từ Vô nhìn cô, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Cô giữ nguyên mấy lời này báo án.”
“Chú cảnh sát sẽ cảm thấy các người bị tà giáo tẩy não, bị ma quỷ ám ảnh.”
Thuật · quỷ · mê tâm hồn.
Chu Vũ San: “……”
Trầm mặc một lát, cô nhỏ giọng hỏi: “Có lẽ, tôi nói có lẽ cảnh sát không tin đâu?”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Vậy báo án rằng hắn truyền bá phong kiến mê tín, lừa dối sinh viên.”
“Cô cho tên kia bao nhiêu tiền rồi?”
Trực tiếp hỏi cho bao nhiêu tiền, chứ không hỏi cô có cho tiền không.
Chu Vũ San ngẩn người, ăn ngay nói thật: “Cho rất nhiều lần, lúc đoán mệnh cho 500 tệ, nhưng không phải hắn ta chủ động muốn, là tôi chủ động cho, người khác xem thì tôi cũng cho, sau đó thì xem bói, tính chuyện tình yêu gì đó, thêm đại khái là 3000 tệ.”
Cô kinh ngạc mà nhìn Giang Từ Vô: “Sao cậu lại biết tôi đưa tiền cho hắn?”
“Tính ra sao?”
Giang Từ Vô: “Nhìn ra được.”
Chu Vũ San kinh ngạc: “Oa, cậu cũng quá lợi hại.”
“Không cần xem bói, nhìn thôi là đã có thể nhìn ra.”
Giang Từ Vô: “……Tôi là thấy cô dễ lừa.”
Chu Vũ San: “……”
Giang Từ Vô chậm rì rì mà nói: “3000 tệ là có thể lập bản án lừa dối rồi.”
Chu Vũ San còn có điểm ngốc: “Chuyện chúng ta gặp phải coi như là bị lừa dối hả?”
Giang Từ Vô gật đầu: “Hắn nói quỷ sẽ giúp các người, kết quả là bị quỷ bám vào người, sao không tính là lừa dối?”
Chu Vũ San nghĩ nghĩ, lừa thì lừa thật, nhưng mà……
Cô ngơ ngác mà nói: “Chơi trò chơi không đưa tiền, đoán mệnh xem bói mới đưa tiền.”
Giang Từ Vô: “Đây là kiểu lấy giá thấp trước, thu được tín nhiệm, tiếp tục phát triển không ngừng lừa cô 3000 tệ, là mưu tài hại mệnh.”
Chu Vũ San hốt hoảng mà nhìn cậu, quá có đạo lý.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân giống như vừa được tẩy não.
Giây tiếp theo, cô liền nghe Giang Từ Vô nói: “Các người nói cho cảnh sát như vậy đi.”
Nghe vậy, Chu Vũ San càng hoảng hốt: “Cái đó…… Như vậy không phải chúng ta lừa dối cảnh sát sao?”
Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, hỏi ngược lại: “Có câu nào là nói dối?”
Chu Vũ San trầm mặc, cẩn thận ngẫm lại, không có một câu dối trá nào, tất cả đều là lời nói thật.
“Chẳng qua là nói khái quát sự thật,” Giang Từ Vô dừng một chút, chém đinh chặt sắt mà nói, “Các người chính là bị lừa dối.”
Chu Vũ San gật đầu, lặp lại nói: “Chúng ta là bị lừa dối.”
Biểu tình Lý Phương Phương, Triệu Tiền, Tôn Lập hoảng hốt gật đầu. Chỉ có Lư Khoa bởi vì đầu đau, mặt đau nên không đến nghe Giang Từ Vô nói, nhìn hiện trường tẩy não trước mắt, hắn yên lặng né tránh, bắt đầu hối hận bản thân lúc trước sao lại muốn khıêυ khí©h Giang Từ Vô.
Không cẩn thận liền đến cục cảnh sát!
Yến Triều Nhất đứng bên cạnh, im lặng nhìn Giang Từ Vô.
Lý Phương Phương mở miệng nói: “Vậy thì đưa hai người về số 888 trước, rồi chúng tôi sẽ đến cục cảnh sát.”
Cô đi đến xe hơi, bước chân đột nhiên dừng lại: “Xe này chỉ có thể ngồi năm người.”
Hiện tại có bảy người.
Giang Từ Vô cúi đầu, nhìn bản đồ trên di động, từ chỗ này đi bộ đến cửa hàng, khoảng mười phút.
Cậu quét mắt nhìn mấy người này, có lẽ không ai lái xe.
Giang Từ Vô không có hứng thú làm tài xế, mở miệng nói: “Tôi đi về, các người tùy ý.”
Nói xong, cậu xoay người đi theo hướng đường phố Linh An.
Yến Triều Nhất tự nhiên đi theo cậu trở về cửa hàng.
Trên đường phố, đèn đường sáng ngời, ngõ nhỏ cửa hàng vốn không thấy mặt trời, nay ánh trăng sáng tỏ cũng bị hắc ám cắn nuốt, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt mông lung, không chỉ không thể chiếu sáng đường đi, ngược lại khiến ngõ nhỏ càng thêm âm trầm.
Giang Từ Vô nâng mí mắt, nhìn bóng dáng Yến Triều Nhất đi phía trước.
Vai rộng eo thon, dáng người đĩnh bạt, thảnh thơi mà bước chậm trong bóng đêm, như đang hoàn mỹ dung nhập vào hắc ám.
Giang Từ Vô đi về phía trước một bước, tới gần cảm nhận được âm khí lành lạnh trên người Yến Triều Nhất tràn ra, không chỉ âm khí, mà còn là âm khí có độ ấm.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên chấn động, bắn ra âm thanh nhắc nhở của WeChat.
Giang Từ Vô cầm lấy nhìn, là tin nhắn của lão Giang.
【 Giang Tu Minh: Tiểu tử thối, mày có lăn về không? 】
Giang Từ Vô click mở camera, trực tiếp chụp cho ông xem ngõ nhỏ.
Đen tuyền, cái gì cũng không thấy được.
Ảnh chụp vừa mới gửi đi được một giây, liền nhận được điện thoại của Giang Tu Minh.
Ấn nhận, ngõ nhỏ yên tĩnh vang lên âm thanh hùng hùng hổ hổ của Giang Tu Minh: “Đã hai giờ khuya rồi mà mày vẫn ở ngoài?”
“Mày rốt cuộc đã làm gì? Đi đua xe hay là đi quán bar?”
“Không,” Giang Từ Vô lười nhác mà ứng thanh, “Đi chiêu quỷ.”
Giang Tu Minh: “???”
Nói đến chiêu quỷ, Giang Từ Vô thoáng có chút hứng thú, nói với ông: “Lão Giang, bây giờ ông đi còn kịp á.”
“Một người đi đến đường tối không người, mỗi một bước đi niệm một tiếng tên của mình, đi đến bước thứ mười ba, quỷ sẽ xuất hiện.”
“Hôm nay không đi, thì phải chờ đêm trăng tròn tháng sau.”
Nghe được lời này, Yến Triều Nhất dừng một chút, liếc nhìn Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô mặt không đổi sắc, tiếp tục nói với Giang Tu Minh: “Ông không những có thể thấy quỷ, còn có thể nhờ quỷ giúp làm việc nha.”
Người biết chân tướng-Yến Triều Nhất: “……”
Giang Tu Minh không nói gì, Giang Từ Vô chỉ nghe thấy bên kia di động truyền tới tiếng hít thở.
“Lão Giang?”
Ngay sau đó, liền nghe thấy Giang Tu Minh hồ nghi hỏi: “Thằng nhóc ranh như mày, chắc mày đứng trong cái đường đó dọa cha mày quá?”
Giang Từ Vô: “……”
Yến Triều Nhất: “……”
Đi đến đơn nguyên, Giang Từ Vô cúp điện thoại: “Tôi đến nhà rồi, tắt đây.”
Đối với biểu tình một lời khó nói hết của Yến Triều Nhất, cậu thuận miệng giải thích: “Cha tôi không tin quỷ thần.”
Yến Triều Nhất nghi hoặc: “Cậu một hai phải khiến ông ấy tin?”
Còn cố ý lừa ông?
“Không,” Giang Từ Vô đi lên cầu thang, phiêu phiêu nói, “Tôi chính là muốn nhìn thấy bộ dáng tam quan rách nát của ông ấy.”
Yến Triều Nhất: “……”
Đi lên lầu hai, Giang Từ Vô bật đèn mở cửa, tùy tay ném chìa khóa lên bàn, đi đến phòng ngủ chính: “Phòng ngủ phụ ở bên phải.”
“Cảm thấy gối đầu hay khăn trải giường không sạch sẽ thì nói, anh cũng có thể ngủ sô pha hoặc là sàn nhà.”
Rửa mặt xong, Giang Từ Vô tùy ý xoa tóc, mang một thân hơi nước đi đến phòng khách uống nước.
Yến Triều Nhất đứng cạnh sô pha, giương mắt nhìn tranh thuỷ mặc treo trên tường.
Ký tên là Giang Thành Đạo.
Là tên của Giang lão đầu.
Giang Từ Vô nhìn chằm chằm hắn một lát, lập tức đi qua, Yến Triều Nhất vẫn cứ nhìn chằm chằm bức họa, lông mi cũng không động một chút, xem cực kỳ nghiêm túc.
Giang Từ Vô đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh quen biết Giang lão đầu?”
Yến Triều Nhất: “Gặp qua vài lần.”
Giang Từ Vô nhướng mày, trong lòng tính toán người này nói biết Giang lão đầu, nên mới biết cửa hàng và tên của mình, vậy cũng không có gì kỳ quái.
Kỳ quái chính là anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi, không suy nghĩ nữa, chú ý tới cạnh sô pha có thùng máy chơi game.
Cậu nhìn Yến Triều Nhất bên cạnh rồi bước đi, xoay người lại lấy máy chơi game.
Yến Triều Nhất hơi thu đôi mắt, nhìn Giang Từ Vô đột nhiên tới gần, tầm mắt không tự chủ được mà rơi xuống cổ Giang Từ Vô.
Tơ hồng trên cổ bị nước làm ướt, càng đỏ thắm, cùng với làn da tái nhợt phá lệ hấp dẫn, cục đá đen nhánh ở cuối dây rũ khỏi cổ áo, đong đưa trước ngực, làm mắt người ta mê mang.
Theo động tác của Giang Từ Vô, mùi hương trên người cậu cũng tỏa ra, là một loại mùi hương tươi mát tự nhiên, lây dính hơi nước, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Yến Triều Nhất theo bản năng ngửi ngửi.
Giang Từ Vô đứng dậy, sờ cổ, làn da sau cổ còn sót lại cảm giác ngứa ngáy.
Cậu nheo con ngươi, đôi mắt đen nhánh thẳng lăng lăng mà nhìn Yến Triều Nhất.
“Anh ngửi tôi?”