Chương 10: Đuổi được đàn ông quỷ kế đa đoan mà còn nghèo

Giang Từ Vô hướng mặt về phía cửa, nhìn thấy người đàn ông kia đi vào.

Vương Bàng Bàng đưa lưng về phía cửa nên chưa thấy gì cả, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, hắn chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh căm căm, ngay sau đó là nghe thấy tiếng một người đàn ông, gọi tên Giang Từ Vô.

Hắn sợ tới mức giật mình, luống cuống tay chân móc ra giấy vàng tiểu nhân mà mình luôn mang theo bên người, dùng sức ném về sau.

Yến Triều Nhất đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý để giấy vàng tiểu nhân đυ.ng vào bả vai.

Giấy vàng tiểu nhân lảo đảo lắc lư mà rơi xuống.

Vương Bàng Bàng sửng sốt, giấy trát tiểu nhân không phản ứng.

Đây là người sống sao?

Hắn cúi đầu nhìn mặt đất, thấy cái bóng của người đàn ông chiếu trên mặt đất, thở phào một hơi: “Người anh em, cậu đi kiểu gì mà không có tiếng động, làm tôi sợ muốn chết.”

Yến Triều Nhất không để ý đến hắn, giơ tay tiếp được giấy vàng tiểu nhân đang rơi xuống.

Hắn nheo đôi con ngươi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy.

Trên mặt giấy không có bất kỳ dấu vết thuật pháp nào, trông như một trang giấy cắt bình thường.

Giang Từ Vô không biết hắn suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm tay người kia.

Áo sơ mi người này được cuốn lên, lộ ra một phần cánh tay tinh tráng hữu lực, khuỷu tay cũng có một vòng hoa văn màu đen, màu da của hắn thiên về bạc trắng, khiến hoa văn màu đen thêm mười phần hấp dẫn.

Giang Từ Vô nhìn một lát, mới chú ý tới người này đang nghiên cứu giấy vàng tiểu nhân của cậu.

Là Lý Phương Phương giới thiệu người tới mua?

Cậu dựa vào ghế, nhàn tản nói: “100 tệ một tờ.”

Yến Triều Nhất giương mắt nhìn cậu.

Giang Từ Vô tưởng rằng hắn không nghe rõ, miễn cưỡng lặp lại một lần: “Trên tay anh là giấy trát tiểu nhân, 100 tệ một tờ.”

Nghe vậy, Yến Triều Nhất rũ con ngươi, cẩn thận mà nhìn nhìn trang giấy trên tay .

Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy cánh tay mập mạp lấy đi giấy trát tiểu nhân.

Vương Bàng Bàng thật cẩn thận mà xoa xoa giấy vàng tiểu nhân, nhỏ giọng nói: “Tôi tốn 100 tệ cho tờ này lận.”

Yến Triều Nhất: “……”

Sau khi cầm 100 tệ trở về, Vương Bàng Bàng bước nhanh lui về quầy, đứng cạnh Giang Từ Vô, duỗi tay chỉ kệ để hàng phía bên phải: “Cậu muốn mua gì thì có thể tự mình lấy.”

Bị Yến Triều Nhất nhìn, Vương Bàng Bàng cảm giác hít thở không thông, hắn tằng tằng mà giới thiệu: “Cậu tùy ý chọn đồ rồi tính tiền, đồ trong tiệm ông chủ Giang đều là đồ tốt, nguyên bảo, nhang nến, giấy trát đại nhân cũng khá tốt, hơn nữa giấy trát đại nhân giá cả đều là một giá, cậu có thể chọn cái mình thích……”

Giang Từ Vô một tay chống cằm, lười biếng nói với Yến Triều Nhất: “Tùy tiện nhìn xem.”

Yến Triều Nhất liếc nhìn cậu, xoay người đi về phía kệ để hàng.

Sau khi hắn xoay người, Giang Từ Vô lại dõi theo cổ của hắn

Sau cổ người này chỗ nào cũng có hai đạo hoa văn màu đen kì dị, tựa hồ là từ trước ngực vòng ra sau lưng, có chút uốn lượn, đứt quãng, bày ra dáng vẻ quỷ quyệt.

Thoạt nhìn có chút gợi cảm.

Lúc trước Giang Từ Vô cũng rất muốn đi xăm mình, nhưng cậu biết bản thân hay thay đổi, buổi sáng đi xăm, nói không chừng buổi tối lại muốn đi xóa xăm, đưa đẩy mãi vẫn chưa có hình xăm.

Lúc thấy trên người Yến Triều Nhất tất cả đều là hình xăm, liền nhìn không chớp mắt.

Đại khái là ánh mắt cậu quá trực tiếp, Yến Triều Nhất dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén, mày hơi nhíu.

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, khẽ nâng cằm, huýt sáo hướng về phía hắn.

Dáng vẻ lưu manh, phảng phất giống như tiểu lưu manh đùa giỡn cô gái nào đó.

Yến Triều Nhất: “……”

Hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục đánh giá vật phẩm trên kệ để hàng .

Giang Từ Vô tiếp tục nhìn hắn, trừ bỏ hình xăm trên người, quanh thân hắn còn quanh quẩn âm khí nhàn nhạt.

Không phải do gặp quỷ trên đường nên bị bám âm khí, mà là từ đầu đến chân đều là âm khí.

Từng sợi âm khí hơi mỏng, theo từng bước chân của Yến Triều Nhất mà tiêu tán.

Thoạt nhìn như hắn đã ở nơi có nguồn âm khí đậm đặc, chúng bám lên người dày như tường thành.

Cửa hàng nhang đèn không lớn không nhỏ, Yến Triều Nhất đi dạo một vòng là hết, hắn vòng tới cửa tiệm.

Thấy hai tay hắn trống trơn, chưa lấy thứ gì, Giang Từ Vô lười biếng mở miệng: “Anh không phải tới mua đồ?”

“Không phải.” Yến Triều Nhất đáp lại, ánh mắt dừng trên người Giang Từ Vô.

Hắn là tới nhìn xem Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô không nghĩ tới hắn thừa nhận nhanh thế, nghĩ thầm, nếu không phải tới mua hàng, khẳng định không phải người mà Lý Phương Phương giới thiệu.

Chẳng lẽ là Tiểu Dạ giới thiệu?

Giang Từ Vô lại hỏi: “Anh là người mà Tiểu Dạ giới thiệu tới?”

Yến Triều Nhất nhàn nhạt phun ra ba chữ: “Không quen biết.”

Giang Từ Vô nao nao, không phải Lý Phương Phương, cũng không phải Tiểu Dạ.

Vậy chỉ còn lại một người.

Cậu quay đầu nhìn về phía Vương Bàng Bàng.

Vương Bàng Bàng ngơ ngác nhìn cậu, lại nhìn Yến Triều Nhất, vuốt cằm trầm tư nói: “Người anh em, cậu tới là để……”

“Thuê nhà?!”

Giang Từ Vô cầm lấy di động nhìn phần mềm thuê nhà.

Cậu mới đăng bài cho thuê nhà nửa giờ trước, lượng người xem +1.

Phần mềm yêu cầu tên thật của chủ nhà, ID của Giang Từ Vô là Giang Từ Vô, cho nên hắn biết tên của cậu cũng rất bình thường.

Giang Từ Vô nhìn về phía Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất cùng cậu đối mắt, không phủ nhận lời của Vương Bàng Bàng, nhưng cũng không thừa nhận.

Giang Từ Vô nhìn gương mặt bất biến của hắn, nghĩ rằng hắn không nói gì tức là đúng rồi, nói: “Căn hộ kia ở lầu hai của cửa hàng nhang đèn, phòng 202.”

“Tôi ở rất gần đó, phòng 201, nếu phòng 202 xảy ra chuyện gì thì nói,” Giang Từ Vô dừng một chút, thoáng hòa hoãn, nói với hắn, “Thật ra anh cũng đừng tìm chủ nhà là tôi làm gì, tự lực cánh sinh, tay làm hàm nhai.”

Yến Triều Nhất: “……”

Trầm mặc một lát, hắn mở miệng hỏi: “Phòng 201 đối diện phòng 202 sao?”

Giang Từ Vô gật gật đầu.

Yến Triều Nhất xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa, thoáng nhìn Giang Từ Vô đang còn nằm lì trên ghế dựa, nhắc nhở nói: “Dẫn đường.”

Giang Từ Vô nhướng mày, rất có vẻ đại gia.

Cậu chậm rì rì đứng lên, đi ra cửa hàng nhang đèn.

Vương Bàng Bàng nhìn bóng dáng hai người họ, cũng vội vàng đi theo.

Đi đến lầu hai của đơn nguyên, Giang Từ Vô mở cửa phòng 202, nói với Yến Triều Nhất: “Anh chậm rãi xem.”

“Nội thất cơ bản đều có.”

Yến Triều Nhất đi vào phòng, khoảnh khắc đặt chân vào, tro bụi bay múa đầy trời.

Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô đứng ở cửa, ghét bỏ phất phất tay, lùi về sau một bước: “Anh có thể mở cửa sổ thông gió, tôi ở cách vách chờ anh.”

Nói xong, cậu tri kỷ mà đóng cửa lại.

Yến Triều Nhất: “……”

Hắn đứng ở trung tâm căn phòng, mặt vô biểu tình mà nhìn tro bụi nơi nơi.

Đột nhiên, di động chấn động, vang lên.

Yến Triều Nhất nhìn màn hình hiện lên tên người gọi, tiếp điện thoại.

Bên kia truyền đến một tiếng tru thô khan: “Đại nhân!!”

“Ngài ở nơi nào?!”

Yến Triều Nhất: “Dương gian.”

“???”

“Ngài sao lại chạy tới dương gian?! Là vì cái tiên đoán kia sao? Tôi đã tăng nhân thủ theo dõi dương gian, không cần Ngài phải tự mình đi.”

“So với dương gian, chúng tôi ở đây càng cần Ngài, hiện tại thật sự là quá bận, Ngài cũng không thể đột nhiên biến mất mấy tháng trời, đại nhânnnn!”

Nghe tiếng quỷ khóc sói gào kia, Yến Triều Nhất nhíu mày, mặt không đổi sắc nói: “Nếu vội thì không cần phí thời gian gọi cho ta, tự mình làm xong việc.”

Yến Triều Nhất không lưu tình cắt đứt điện thoại.

Giây tiếp theo, di động chấn động, bắn ra mấy tin nhắn WeChat.

【 Ngưu Mã: Đại nhân!! Ngài có quỷ đức hay không! Có quỷ tính hay không! 】

【 Yến Triều Nhất: Không có. 】

【 Ngưu Mã: Hu hu hu đại nhân, Ngài tốt nhất là gửi địa chỉ hiện tại của Ngài cho tôi! 】

【 Ngưu Mã: Phòng ngừa vạn nhất chúng tôi xảy ra chuyện lớn. 】

Yến Triều Nhất nhìn mấy cái tin nhắn, nhớ tới Giang Từ Vô đã nói, học theo: 【 Vạn nhất xảy ra chuyện lớn, thì tự mình giải quyết. 】

【 Ngưu Mã:??? 】

Yến Triều Nhất chọc ngón tay vào acc Ngưu Mã, kéo vào sổ đen.

Dưới mặt đất Ngưu Mã lại gửi một tin nhắn, nhìn thấy khung thoại xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, tức giận ngửa mặt lên trời hét dài.

Bên kia, Giang Từ Vô cùng Vương Bàng Bàng ngồi trên sô pha phòng 201 nói chuyện phiếm.

Vương Bàng Bàng nhìn quét một vòng, kinh ngạc mà nói: “Ông chủ Giang, tôi không biết trên lầu này cũng có người ở, phòng 201 và 202 đều là phòng ở của cậu sao?

Giang Từ Vô lắc đầu: “Là của Giang lão đầu.”

Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ, ừ ha, cửa hàng nhang đèn là của ông nội.

Dưới lầu mở cửa hàng, còn bản thân ở lầu trên, rất bình thường.

Hắn vui tươi hớn hở mà nói: “Lần sau nếu tôi không thể liên hệ cho cậu, có thể lên lầu tìm cậu.”

Vừa dứt lời, ngoài hiên vang lên một loạt âm thanh chói tai của sắt rỉ, cửa phòng 202 mở ra.

Phòng 201 không đóng cửa, Yến Triều Nhất đi đến cửa phòng đã thấy Giang Từ Vô cùng Vương Bàng Bàng ngồi ở phòng 201 sạch sẽ, nhàn nhã tự đắc.

Giang Từ Vô lười đi đến nói chuyện với hắn, từ xa hỏi: “Vừa lòng không?”

Yến Triều Nhất: “…… Không hài lòng.”

“Bẩn.”

Giang Từ Vô ừ nhẹ, suy nghĩ một lát, nói: “Vậy bớt cho anh 500 tệ, thêm bảo khiết.”

“Không liên quan tới tiền,” Yến Triều Nhất nâng mí mắt, khẽ nhíu mày, “Đêm nay tôi ở đâu?”

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, ý thức được đây là đại gia nha.

Không chỗ ở, chẳng lẽ là trốn ra khỏi nhà?

Cậu chỉ hướng phòng ngủ phụ: “Có thể ở cùng tôi tối nay.”

“Phòng ngủ phụ, thu phí như bao phòng bình thường”

Yến Triều Nhất: “Được.”

Giang Từ Vô lại nói: “Vậy tiền thuê nhà vẫn thu phí như cũ.”

Ngụ ý là, 500 tệ cùng bảo khiết không tính nữa.

Yến Triều Nhất: “……”

“Thuê một năm bao nhiêu tiền?”

Giang Từ Vô báo một con số.

Yến Triều Nhất: “WeChat hay Alipay?”

Giang Từ Vô: “Đều được, anh quét tôi.”

Yến Triều Nhất: “Được.”

Không đến một phút là giao dịch xong.

Vương Bàng Bàng ngơ ngác nhìn hai người họ, mắt thấy Yến Triều Nhất định trả tiền, hắn nhịn không được mở miệng nói: “Từ từ, hai người không ký hợp đồng hả?”

Nói xong, hai đôi mắt đồng thời nhìn về phía hắn.

Vương Bàng Bàng nhỏ giọng nói: “Không ký hợp đồng, vạn nhất quỵt nợ thì làm sao bây giờ?”

Giang Từ Vô ngẫm lại cũng đúng, hỏi hắn: “Hợp đồng như thế nào?”

Vương Bàng Bàng tìm ảnh hợp đồng thuê nhà của mình trên điện thoại, đưa Giang Từ Vô xem: “Đây là hợp đồng nhà tôi, ông chủ Giang cậu nhìn xem, trừ địa chỉ cụ thể và thông tin cơ bản của căn phòng, thì cậu muốn sửa chỗ nào.”

Giang Từ Vô quét mắt: “Nơi này không có phí bất động sản, tạm thời không cần giao, về sau lại nói.”

“Tiền nước, điện, gas, người thuê tự mình nộp dựa trên phí dụng của nơi này, còn có phòng ở xuất hiện vấn đề gì, người thuê tự mình giải quyết.”

Vương Bàng Bàng vừa sửa chữa vừa lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Yến Triều Nhất.

Đối với các điều khoản bá vương của Giang Từ Vô, người này cư nhiên lại thờ ơ, vẫn muốn thuê nhà.

Cảm giác không thích hợp.

Vương Bàng Bàng sửa xong hồ sơ, chia sẻ cho Giang Từ Vô đồng thời tiến đến bên tai cậu đè thấp âm lượng, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Giang, người này có chút quái gở nha, thế mà lại không cần sửa chữa điều khoản nào cả?”

Nghe vậy, Giang Từ Vô liếc quần áo của Yến Triều Nhất, quần áo cùng giày không phải hàng hiệu thì cũng trông rất đắt.

“Rất quái,” cậu gật đầu, nói với ông chủ Vương: “Quái có tiền.”

Vương Bàng Bàng: “……”

“Không phải, ông chủ Giang,” hắn dừng một chút, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Hắn có tiền như vậy, sao lại muốn ở nơi này, có thể có âm mưu hay không?”

Giang Từ Vô biểu tình đạm nhiên: “Có âm mưu càng tốt.”

Vương Bàng Bàng: “???”

Giang Từ Vô nhếch khóe môi, ngữ điệu mang ý cười: “Có âm mưu, vậy đừng trách tôi không khách khí.”

Đang làm bộ mình không nghe thấy-Yến Triều Nhất: “……”

Sửa xong hồ sơ, đóng dấu, hai bên ký hợp đồng, mọi người xuống lầu.

Giang Từ Vô bỏ hợp đồng vào ngăn kéo, đưa chìa khóa phòng 202 cho Yến Triều Nhất: “Yến tiên sinh.”

Yến Triều Nhất tiếp nhận chìa khóa, thấy Giang Từ Vô lại nằm bẹp trên ghế dựa không nhúc nhích, hỏi: “Cửa hàng này là do cậu mở?”

Giang Từ Vô ứng thanh: “Kế thừa gia nghiệp,”

Vương Bàng Bàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ông chủ Giang là vì di nguyện mở cửa hàng nhang đèn của Giang lão gia tử, vì dân vì nước, chỉ làm chuyện tốt, không hỏi tiền đồ……”

Giang Từ Vô thu được tiền thuê nhà một năm, tâm tình rất tốt, nói với Yến Triều Nhất: “Chỗ này không có sẵn đồ dùng sinh hoạt, anh có thể đi mua ở cửa hàng tiện lợi.”

Vương Bàng Bàng vui tươi hớn hở mà nói: “Đúng vậy đúng vậy, vì lời giới thiệu của ông chủ Giang, tôi giảm giá cho cậu 20%.”

Đột nhiên, ngõ nhỏ vang lên tiếng bước chân, cùng với thanh âm nói chuyện của một nam một nữ.

“Phương Phương, bạn học của cậu sao lại ở nơi rách nát như này? Cậu ta nghèo đến nổi không thuê được chỗ khác hả?”

“Lư Khoa, cậu đừng nói lung tung.”

“Tôi đang nói sự thật thôi.”

Rất nhanh sau đó, Lý Phương Phương xuất hiện ở cửa hàng, đứng bên cạnh là một cậu trai cao gầy như cây trúc.

Cậu bạn như cây trúc đánh giá trên dưới cửa hàng, trong mắt lộ ra khinh thường cùng ngạo mạn.

Lý Phương Phương đi vào trong tiệm, nói với Giang Từ Vô: “Ngày hôm qua mới mua giấy tiểu nhân để trong túi áo lại quên mất không lấy ra, bị máy giặt cuốn nát.”

“Chúng tôi chuẩn bị chơi ở gần đây, tiện đường nên đến mua hai tờ nữa.”

Giang Từ Vô gật đầu: “Trên kệ để hàng, tự mình lấy.”

“Được,” Lý Phương Phương đi đến trước kệ để hàng, do dự một lát, cầm hai tờ, nói với cậu con trai kia, “Lư Khoa, chúng ta mua mỗi người một tờ đi.”

Lư Khoa nhìn món đồ trên tay cô, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là cái gì? Có ích lợi gì?”

Lý Phương Phương thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt cũng có chút khó coi, vội vàng giật nhẹ tay áo Lư Khoa, ý bảo cậu ta đừng nói chuyện lung tung: “Đây là vật trừ tà trục quỷ.”

“Không phải tối nay chúng ta sẽ thử cái trò chiêu quỷ kia sao.”

Lư Khoa khinh thường mà nhìn cửa hàng nhang khói: “Không đâu, Phương Phương, chúng ta chơi trò chơi mà thôi, sao cậu lại tin mấy chuyện quỷ thần gì gì đó.”

“Chỉ là một tờ giấy cư nhiên lại bán 100 tệ?”

“Cậu như vậy là phong kiến mê tín, về sau sẽ không gả được mất, tôi sẽ bị cậu dọa chạy.”

Sắc mặt Lý Phương Phương đỏ lên, biểu tình xấu hổ, ngượng ngùng nhìn về phía Giang Từ Vô, không biết nên nói gì để giảng hòa.

Giang Từ Vô chậm rãi mở miệng: “Giấy trát tiểu nhân rất linh nghiệm.”

Nghe được âm thanh, Lư Khoa quay đầu nhìn qua, thấy bộ dạng của cậu thì sửng sốt, nghĩ thầm, còn không phải là tiểu bạch kiểm thôi sao, Lý Phương Phương cùng Chu Vũ San vì sao lại luôn nói là soái ca?

Hắn cười lạnh nói: “Linh chỗ nào? Cậu làm sao chứng minh nó đuổi được quỷ?”

Giang Từ Vô giương mi, không chút để ý mà nói: “Nó đuổi được đàn ông quỷ kế đa đoan mà còn nghèo.”