Chương 1: Cô báo nguy đi

Thành phố Lăng An vào tháng mười oi bức vô cùng, trên đường không có một chút gió nào, lá cây uể oải rũ xuống, có thể so với những tháng hè nóng nực. Ở trạm tàu điện ngầm, người đi đường không hẹn mà cùng đi bên dưới tàng cây to, dọc theo bóng râm nhỏ hẹp mà đi lên phía trước, người dựa gần ta, ta gần người, đi thành một đội ngũ.

Chỉ có một nam sinh cao gầy không đi theo đội ngũ này.

Cậu nam sinh mặt mày như tranh vẽ, làn da tái nhợt không thấy huyết sắc, nhìn qua có chút ốm yếu, thong thả đi dưới ánh nắng chói chang, ánh mặt trời nóng bỏng như thể không rơi xuống người cậu, khiến người qua đường liên tiếp ghé mắt nhìn sang.

“Hướng dẫn đi bộ, thỉnh duyên Linh An xuất phát ở hướng đông.”

Hướng đông?

Giang Từ Vô giương mắt, liếc nhìn kiến trúc cũ kĩ xung quanh.

Quỷ mới biết hướng đông là hướng nào.

Cậu chụp ảnh màn hình, cắt bản hướng dẫn thành bảng hướng dẫn AR rồi dọc theo cảnh thật cùng với mũi tên trên màn hình chỉ dẫn đi về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, một giọng nữ máy móc vang lên: “Đã đến điểm đích, hướng dẫn kết thúc.”

Giang Từ Vô dừng chân, giương mắt nhìn kiến trúc trước mặt. Hai giang nhà của dân cư rách tung tóe, ở giữa là cái ngõ nhỏ đen như mực. Nhà dân không cao, có sáu tầng, nhưng kì quái là ngõ nhỏ lại không có chút ánh mặt trời nào.

Giang Từ Vô vừa bước vào liền cảm nhận được một trận hàn khí nồng đậm lan lên lòng bàn chân, âm trầm bao phủ quanh thân thể.

Con đường phố xiêu xiêu vẹo vẹo đầy đá phiến, một chân dẫm lên đá phiến, một chỗ khác liền kêu lên, cũng không biết mấy năm rồi không thay đổi, bên cạnh mọc đầy rêu xanh.

Giương mắt nhìn lên, các cửa hàng trong ngõ nhỏ đều đóng kín, nhiều nhà còn dùng xi măng phong tường. Toàn bộ ngõ nhỏ chỉ có một cửa hàng tiện lợi là mở cửa. Ánh đèn xuyên qua thủy tinh chiếu trên mặt đất, loang lổ giống một cái mạng nhện lớn.

Giang Từ Vô nhìn thêm một chút, phát hiện trên kính đầy vết rạn. Một người thanh niên béo mập đang mặt ủ mày ê chống cằm nhìn bóng đèn, chắc là chủ cửa hàng tiện lợi này. Cậu nhìn số nhà của cửa hàng tiện lợi. Số 884. Mục đích của cậu là số nhà 888.

Giang Từ Vô mở miệng hỏi: “Xin chào, số nhà 888 ở đường Linh An là trong ngõ nhỏ này sao?”

Chủ cửa hàng xoay người nhìn cậu, trả lời: “Ừ, ở phía trước.”

Giang Từ Vô gật đầu nói cảm ơn.

Ngõ nhỏ này ít có người xuất hiện chứ đừng nói đến người lớn lên xinh đẹp như vậy. Chủ cửa hàng nhịn không được nhìn Giang Từ Vô thêm vài lần.

Cậu ăn mặc một thân đồ hiệu, ngũ quan tinh xảo, đôi môi đạm sắc, tóc đen nhánh buông xuống trên gương mặt xinh đẹp, biểu tình lười biếng bất cần đời.

Trên cổ mang sợi tơ hồng mỏng manh, hồng quang chiếu lên xương quai xanh, nhưng vì làn da cậu trắng nhợt như bệnh trạng nên sợi dây càng thêm sinh khí. Thoạt nhìn khí chất phú nhị đại không phù hợp với ngõ nhỏ âm u này.

Chủ cửa hàng chần chờ mở miệng: “Người anh em à, cậu tới đây tìm người sao? Nơi này không có người nào ở đâu.”

Giang Từ Vô thuận miệng đáp: “Không phải. Tôi đến mở cửa hàng.”

Nghe được những lời này, chủ cửa hàng tiện lợi kinh ngạc, còn kèm theo một tia đồng tình. Hắn vội đuổi kịp Giang Từ Vô, khuyên nhủ: “Nơi này ban ngày không thấy người, buổi tối lại càng không. Sao cậu có thể mở cửa hàng ở đây được? Cậu bị lừa tới sao?”

Giang Từ Vô chậm rì rì mà giải thích: “Trước kia có Giang lão đầu, cũng chính là ông nội của tôi đã mở cửa hàng ở đây. Di nguyện của ông là muốn tôi kế thừa gia nghiệp, tích đức làm việc thiện, vì người vì mình.”

“À?” Chủ cửa hàng tiện lợi sửng sốt một lát rồi hỏi: "Mở cửa hàng gì vậy?”

Giang Từ Vô dừng chân, chỉ tay: “Cửa hàng nhang đèn.”

Chủ cửa hàng tiện lợi nhìn theo hướng ngón tay của cậu, nhìn thấy một bảng hiệu màu đỏ sậm, bên trên viết ba chữ mạ vàng thật to nhưng bởi vì thời gian dài không ai quét tước nên bảng hiệu bị che kín bụi tro, chỉ lờ mờ nhìn thấy một chữ "Hỏa”.

Chủ cửa hàng tiện lợi có chút hoảng hốt: “Ông của cậu bảo cậu mở cửa hàng nhang đèn tích đức làm việc thiện?” Cửa hàng nhang đèn thì làm thế nào tích đức làm thiện.

Hắn cân nhắc một chút, nhịn không được hỏi: “Cho từ thiện hương khói và nhang đèn à?”

“Chắc thế,” Giang Từ Vô gật đầu, không chút để ý nói “Khách hàng được hương khói, tôi được tiền.”

Chủ cửa hàng tiện lợi trầm mặc. Qua một hồi lâu, hắn lại hỏi lần nữa: “Đây gọi là tích đức làm việc thiện sao?”

Giang Từ Vô nhướng mày: “Đây là vì người vì mình.”

Vì người, khách hàng được hương khói.

Vì mình, cậu kiếm được tiền.

“.…….”

Giang Từ Vô lấy chìa khóa ra mở cửa. Tro bụi bay đầy trời, cửa gỗ cạc cạc rung động. Cậu thử đè lên chốt mở đèn trên tường, đèn dây tóc lập lòe một lát rồi chiếu sáng cửa hàng. Ngoài dự tính chính là nhang đèn trong cửa hàng rất sạch sẽ, không có tro bụi gì giống như có người chuyên môn quét tước mỗi ngày.

Chủ cửa hàng tiện lợi thấy vậy lại càng hoảng hốt. Thế mà thực sự là cửa hàng nhang đèn. Sau một lúc lâu, hắn lấy lại tinh thần, khô cằn nói: “Tuổi trẻ mà lại mở cửa hàng gây dựng sự nghiệp rèn luyện một chút cũng tốt."

“Tôi họ Vương, chúng ta về sau là hàng xóm, gọi tôi lão Vương là được”

Giang Từ Vô thuận theo: “Tôi họ Giang.”

Ông chủ Vương cười nói: “Ông chủ Giang, cửa hàng này thoạt nhìn đã lâu không mở cửa rồi. Chắc cũng qua nhiều năm nhỉ?”

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ: “Mười mấy năm.” Từ khi chuyện của cậu xảy ra, cửa hàng này liền đóng cửa, cho nên cậu vẫn luôn không tới nơi này.

“Mười mấy năm à…….” Lão Vương thấp giọng lặp lại, dư quang thấy cameras sau bảng hiệu, lên tiếng nhắc nhở “Vậy cậu đến kiểm tra cameras cho tốt. Nơi này hay có mấy tên nhóc gây sự đùa dai, sau khi mở cửa hàng, mỗi đêm đều có người chọi đá vào trong tiệm của tôi.”

Nghe vậy, Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn về phía ông chủ Vương. Thoạt nhìn hắn lớn hơn cậu vài tuổi, tầm 27-28 tuổi, trên người quanh quẩn âm khí, âm khí không nặng nhưng từ đầu đến chân đều có, hiển nhiên là đã bị tiểu quỷ chọc ghẹo vài lần.

Lão Vương đại khái là cũng tìm được người nói chuyện phiếm nên mới lải nhải phun tào: “Ở trong tiệm tôi có máy theo dõi, nhưng bên ngoài tiệm không có nên không quay được người. Cửa hàng này kỳ thực là của mẹ tôi, bà ấy trước kia mở quầy bán đồ ăn vặt, bây giờ lớn tuổi nên giao cửa hàng lại cho tôi. Hiện giờ mấy đứa nhóc quấy phá cửa hàng, muốn kiếm tiền cũng khó. Nơi này không có một ai thì thôi đi, lại còn bị phá vỡ cửa kính, quá mệt….”

Giang Từ Vô ngắt lời: “Gần đây có người thân bạn bè nào qua đời không?”

“Không có,” Ông chủ Vương lắc đầu, ha hả cười “Ông chủ Giang cậu yên tâm, có yêu cầu gì tôi sẽ đến chiếu cố sinh ý cho cậu.”

Giang Từ Vô nhìn âm khí trên người hắn, lười nhác mở miệng: “Máy theo dõi cũng vô dụng thôi.”

Ông chủ Vương nghi hoặc: “Thế thì muốn máy gì. Không phải bây giờ có sản phẩm khoa học kỹ thuật mới sao?”

Giang Từ Vô không nói thẳng, chỉ chỉ hương khói còn nguyên: “Tế phẩm hương khói.”

Ông chủ Vương ngẩn người, còn tưởng Giang Từ Vô nói đùa, lại cân nhắc một chút liền hiểu ra.

Đây chắc chắn là muốn hắn chiếu cố sinh ý cửa hàng nhang đèn!

“Tôi mua,” Ông chủ Vương gật gật đầu đi vào cửa hàng nhang đèn, “Khai trương đơn đầu tiên tốt đẹp, khởi đầu tốt đẹp thì mua bán về sau mới rực rỡ, thuận thuận lợi lợi." Hắn vừa nói vừa đi đến kệ để hàng chọn lựa.

Ý của Giang Từ Vô là hắn cúng tế cho quỷ quấn thân. Bình thường tiểu quỷ sau khi ăn tế phẩm sẽ không tiếp tục gây chuyện nữa. Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.

Giang Từ Vô đi đến sau quầy, tùy ý lau ghế của chủ tiệm, đặt mông ngồi xuống, nói với ông chủ Vương: "Hôm nay khai trương, toàn bộ giảm giá 20%.” Ông chủ Vương vui cười hớn hở lại lấy thêm nhiều nhang đèn.

Giang Từ Vô dựa vào trên kệ hàng mà lấy tiền, lúc bỏ tay vào túi liền kẹp ngón tay vào một mảnh nhỏ người giấy. Cậu tùy ý đưa cho lão Vương: "Quà tặng kèm." Ông chủ Vương nhận lấy, hình người giấy cũng chỉ có dáng hình người, nhìn ra đầu, thân, tay và chân, những thứ khác đều không có.

Hắn không nhịn được hỏi: “Đây là cái gì?”

Giang Từ Vô: “Giấy trát tiểu nhân* ” (*tiểu nhân là hình người nhỏ)

Lão Vương quay đầu nhìn về phía trong góc có người giấy trát cao cao, lại nhìn mảnh giấy trên tay mình nhỏ vừa bằng ngón tay: “Cái giấy trát này còn rất tiểu.”

Giang Từ Vô gật đầu: “Cho nên mới gọi là giấy trát tiểu nhân." Lúc này còn nhấn mạng phát âm từ “tiểu".

Ông chủ Vương: “…..”

Vốn dĩ là chiếu cố sinh ý nên ông chủ Vương cũng không để ý lắm, tùy tay nhét giấy trát tiểu nhân vào túi quần, nói cảm ơn. Di động đôt nhiên vang lên tiếng chuông, hắn mở điện thoại: “A? Đúng rồi, tiếng máy theo dõi ở cửa hàng tiện lợi. Tôi ở cách vách, đi đây”. Nói xong, ông chủ Vương xách hai túi lớn nhang đèn vội vàng rời đi.

Giang Từ Vô dựa lưng vào chỗ tựa lưng, hai chân lười nhác gác lên trên quầy, thử mở máy tính lên. Máy chủ phát ra tiếng chi chi chít chít một lúc lâu, sau đó cũng khởi động máy. Giang Từ Vô di chuyển chuột, click mở trình duyệt. [ Không thể mở trang Web này, chưa liên kết Internet].

Giang Từ Vô lại click mở máy theo dõi. Không hỏng. Máy theo dõi không cần network, rất nhanh màn hình đã chiếu ra ngõ nhỏ đen kịt.

Tuy rằng mông lung mạng nhện nhưng miễn cưỡng có thể thấy được. Giang Từ Vô di chuyển chuột sang một bên, không xương cốt nằm liệt trên ghế dựa, bắt đầu chơi “Tay du*” (*mình không rõ tay du là gì, chắc là game giống như liên minh)

Sắc trời dần tối lại.

Ngõ nhỏ không có đèn đường, hai bên nhà dân là một mảnh đen nhánh, hiển nhiên là không có người ở. Hương khói trong tiệm cùng với đèn dây tóc xuyên qua cửa sổ chiếu ra bên ngoài, tựa hồ phân cách cửa hàng và bên ngoài thành hai không gian, khiến cái ngõ nhỏ càng thêm có hơi người. Không biết qua bao lâu, di động điên cuồng chấn động.

“Leng keng, leng keng ——” Liên tiếp hiện ra mấy cái tin nhắn Wechat. Nhiều đến mức Giang Từ Vô thấy không rõ giao diện của trò chơi, thao tác không được nên nhân vật anh hùng nhanh chóng bị quân địch đánh chết.

Cậu nhíu nhíu mày, trực tiếp rời khỏi Wechat. Chờ sau khi tải lại trò chơi, đã có một ván bị thua. Giang Từ Vô lại mở một ván mới để chơi lần nữa. Trò chơi vừa mới bắt đầu, một loạt tiếng kêu bén nhọn xoẹt qua bầu trời đêm, đánh vỡ vẻ tĩnh lặng của ngõ nhỏ.

“A a a a a a!!!!”

“Quỷ, quỷ aaaaaa!!!”

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn màn hình máy tính, tiếp tục chơi game. Cửa gỗ hiệu quả cách âm không tốt, cậu có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài ngõ. Tiếng gào kinh hoảng dần tới gần.

“Cứu mạngggg!!”

Rất nhanh sau đó, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, cửa gỗ bang bang chấn động.

“Cứu mạng,….. Có, có quỷ!”

Giang Từ Vô có lệ mà ừ một tiếng. Giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên một giọng nói mảnh mai của một cô gái đầy hoảng loạn: “Tôi ở một mình ngoài đây rất hoảng sợ. Có thể mở cửa cho tôi vào không?”

Giang Từ Vô hỏi lại: "Cái gì quỷ? Cái gì mở cửa?”

“.…..”

Anh tĩnh chốc lát, giọng nữ ngoài cửa lại vang lên, có chút thẹn quá hóa giận: “Cậu để một nữ tử nhu nhược đáng thương như tôi lẻ loi ngoài cửa như vậy sao? Cậu làm đàn ông có đạo đức không hả?”

Giang Từ Vô đúng tình hợp lý: “Tôi ngũ hành thiếu đức. Cô báo nguy đi.”

"......"