Chương 5

Mặc dùt trong lòng có chút bất mãn, Âm Lạc vẫn ngoan ngoãn đem lời Âm Ngộ Châu nói lặp lại một lần. Đến cuối cùng, Âm Lạc bắt đầu làm nũng : “Anh à, em đều đã biết, em sẽ không để cho người khác lừa. Hơn nữa, em chỉ là muốn gặp mặt, không muốn yêu đương cùng anh ta.”

Thấy em trai làm nũng, tâm Âm Ngộ Châu đều mềm ra, cuối cùng cũng thả người đi ngủ.

Nhưng mà vừa mới đứng dậy, tầm mắt lại dừng ở làn da sau gáy Âm Lạc, sắc mặt trầm xuống.

“Âm Âm, cổ em sao thế này?”

Âm Lạc nhỏ giọng hừ một tiếng, giống một con mèo nhỏ đang buồn ngủ lại bị chủ nhân xách lên: “Giữa trưa đi bệnh viện, không cẩn thận nên bị đυ.ng vào.”

“Không thoải mái chỗ nào sao? Sao lại cần đi bệnh viện?”

Âm Ngộ Châu căng chặt mà hỏi. Anh cũng không biết mình bị làm sao, trước kia cũng không quan tâm đến tình huống của Âm Lạc, nhưng hiện tại, trên người đối phương chỗ nào bị thương cũng đều khiến anh kinh hồn bạt vía.

Sợ là bị người ta bắt nạt.

“Không...... Là đi thăm Lê Phi Nhiên, sau đó bị Đoạn –“

Hệ thống kịp thời đánh gãy Âm Lạc: [Kí chủ kí chủ, không thể bại lộ nhiệm vụ.]

Âm thanh máy móc làm Âm Lạc hơi tỉnh táo, liền sửa lại: “Sau đó cùng hắn đi dạo, không cẩn thận đυ.ng vào.”

Âm Lạc cũng không biết dấu vết trên cổ mình trông như thế nào – đỏ bừng, loang lổ, làn da trắng như tuyết càng làm tăng thêm sự ái muội.

Vừa nhìn chính là bị người làm ra.

Ánh mắt Âm Ngộ Châu trở nên âm trầm. Thu hồi tầm mắt, anh quyết định sau này sẽ để tâm đến em trai nhiều hơn.

Miễn cho bin tra nam lừa.

Không nói gì nữa, anh để Âm Lạc nghỉ ngơi cho tốt lền rời khỏi phòng.

Lúc Âm Lạc tỉnh lại đã là 8 giờ tối, hẳn là bị cơn đói làm cho tỉnh.

Sau khi xuống lầu, mọi người đều không ở trong nhà, nhưng vẫn để lại cơm chiều cùng bánh kem cho cậu. Âm Lạc ăn xong liền trở lại phòng, tính toán gọi Thương Thừa Ninh để hẹn thời gian gặp mặt.

“Alo.’’

Bên kia rất nhanh đã nhấc máy.

Âm Lạc giới thiệu về mình, cậu cho rằng Thương Thừa Ninh cũng sẽ giới thiệu bản thân, ai ngờ hắn đột nhiên hỏi: “Sữa bò uống xong rồi sao?”

Lời nói mang theo chút cao hứng không dễ phát hiện.

“Ân......” Âm Lạc không rõ vì sao hắn sẽ hỏi cái này, nhưng vẫn đúng sự thật mà trả lời. Cậu đem đề tài trở về buổi gặp mặt: “Tôi ngủ rồi, nên đêm nay không hẹn gặp được. Ngày mai anh có rảnh không?”

Thương Thừa Ninh cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn cho rằng, Âm Lạc còn nhỏ, sẽ kháng cự việc yêu đương, gặp mặt, kể cả gặp mặt cũng sẽ quậy một trận.

“Ngày mai anh không rảnh sao?”

Âm Lạc hỏi lại, lúc này bên kia rốt cuộc cũng trả lời: “Có rảnh.”

“Ngày mai có rảnh.”

Âm Lạc cùng hệ thống phun tào: [Hắn 29 tuổi a, cũng không phải 49, sao lỗ tai lại không được tốt.]

Hệ thống phụ họa: [Chính là ~ ]

Hệ thống: [Nhưng mà kí chủ, cậu chỉ có thể cùng tôi nói, không thể kiếm thêm giá trị ức hϊếp.]

Âm Lạc: [Lần đầu tiên gọi điện thoại đã nói hắn già thì không tốt lắm, để ngày mai gặp mặt rồi nói đi.]

Hệ thống: [Kí chủ cao tay ~ ]

Âm Lạc lộ ra vẻ mặt đắc ý, nói với đầu dây bên kia: “Vậy ngày mai chúng ta mấy giờ gặp?”

Thương Thừa Ninh nhận thấy cảm xúc của đối phương có biến hóa. Nghe được hắn có rảnh liền trở nên vui vẻ. Thương Thừa Ninh cũng không nhịn được mà kéo khóe miệng.

*

Ngày hôm sau.

Cùng Thương Thừa Ninh hẹn gặp lúc 4 giờ chiều, Âm Lạc nằm ngốc đến 3 giờ mới rời giường.

Nơi hẹn gặp tại một nhà hàng, cách nhà cậu nửa giờ đi xe. Âm Lạc tính toán đến sớm một chút, lúc đó liền có lí do để kiếm thêm giá trị ức hϊếp.

Buổi chiều nhiệt độ không khí cao, lúc Âm Lạc xuống xe cũng cảm thấy làn da bị ánh nắng hun đến bỏng rát. Vì thế, cậu lại chui vào trong xe lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào rồi nhanh chân bước vào nhà hàng.

Sau khi tiến vào, chị gái mặc chiếc sườn xám ưu nhã đứng trước quầy lễ tân ôn nhu cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”

Thương Thừa Ninh đã đặt chỗ trước, còn cố ý gọi điện nói cho cậu biết. Chỉ là...... Âm Lạc nhẹ nhấp môi.

Cậu từ nhỏ trí nhớ đã không được tốt, cho nên thời điểm phân ban cấp 3 đã lựa chọn khoa học tự nhiên, không nghĩ tới công thức các môn khoa học tự nhiên cũng rất nhiều.

Âm Lạc cúi đầu, lấy di động ra, đang nghĩ tới có nên gọi cho Thương Thừa Ninh hỏi một chút, kết quả phía sau liền vang lên một âm thanh trầm thấp.

Kết hợp với nhà hàng Trung Quốc cổ điển ưu nhã càng trở nên có từ tính.

“Cậu ấy đi cùng với tôi.”

Âm Lạc giật mình, theo bản năng mà quay đầu lại.

Một người đàn ông ưu việt xuất hiện. Cúc áo sơmi cài tận trên cùng, sau cặp kính là một đôi mắt dài, hẹp và sắc bén.

Vừa đẹp trai lại vừa đứng đắn.

Âm thanh hệ thống kịp thời vang lên: [Kí chủ, mục tiêu nhân vật xuất hiện, Thương Thừa Ninh.]

Anh ta là Thương Thừa Ninh? Nhận thấy đối phương cũng đang nhìn mình, Âm Lạc hỏi: “Anh biết tôi?”

Thương Thừa Ninh: “Gặp qua ảnh chụp.”

Âm Lạc “Nga” một tiếng.

Thương Thừa Ninh đại khái là khách quen ở đây, chị lễ tân nhìn thấy hắn liền lập tức kêu một nhân viên phục vụ đến dẫn đường.

Nhà hàng này tên: “Tinh Ngữ”, trang trí cổ xưa, lịch sự, tao nhã, hoàn cảnh yên tĩnh.

Bởi vì quá mức yên tĩnh, Âm Lạc cũng không có mặt mũi mà nói chuyện, an tĩnh đi theo nhân viên phục vụ.

Lại không biết, bộ dáng rũ mi, ngoan ngoãn của mình lúc này bị người đàn ông cao lớn bên cạnh thu hết vào đáy mắt.

Thương Thừa Ninh đã nhìn qua ảnh của Âm Lạc.

Nhưng lúc này nhìn đến người thật hắn mới phát hiện, ảnh chụp căn bản không thể diễn tả hết vẻ đẹp của một người.

Thiếu niên hẳn là cực không ăn ảnh, màu tóc nhạt, thoạt nhìn sắc tố vốn có cúng bị che gần hết. Làn da trắng như được tắm sữa.

Đương nhiên, ngoại trừ vẻ bề ngoài, hắn cảm thấy Âm Lạc so với đại đa số người hắn gặp lại nhiều thêm một thứ -- một loại tự có mà không thể cầu, một sức sống tươi trẻ.

Làm người khác không nhịn được mà muốn tới gần.

“Đây là chỗ mà ngài đã đặt.” Nhân viên phục vụ mở cửa, mời hai người vào.

Âm Lạc lúc này mới nhìn Thương Thừa Ninh. Đối phương đã thu liễn thần thái thu hút, lộ ra vẻ nho nhã thành thục cười: “Vào đi thôi.”

Bên trong vừa rộng rãi, vừa đủ ánh sáng, Âm Lạc cởϊ áσ khoác, chọn vị trí ngồi xuống. Sau đó, Thương Thừa Ninh cũng ngồi xuống theo.

Lúc sau chính là lưu trình bình thường, gọi món ăn, nói chuyện phiếm, ăn cơm. Thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Âm Lạc vốn tưởng rằng bữa cơm này sẽ rất xấu hổ, kết quả đối phương cũng không buồn chán như cậu tưởng tượng.

Thương Thừa Ninh nhìn thì sấm rền gió cuốn, cũng không biết nói chuyện, trên thực tế lại rất lịch sự và ôn hòa. Hơn nữa, so với tuổi thực tế, anh ta nhìn trẻ hơn nhiều, chỉ là khí tràng thành thục ổn trọng, mới giống: “Lão.”

Nhưng thật ra Âm Lạc nói hắn “Già.” cũng không đúng, trong mắt đại đa số người lại là một mỹ cảnh khác.

------- Người chồng quốc dân.

Âm Lạc ghi nhớ lời Âm Ngộ Châu dặn, nhìn thời gian.

Cần phải trở về.

Thương Thừa Ninh cũng để ý hành động của cậu, đứng dậy chủ động hỏi: “Cậu phải về sao?”

“Ừm.”

Âm Lạc cầm lấy áo khoác phía sau, hai người sóng vai nhau đi ra ngoài.

Hôm nay cùng mục tiêu tiếp xúc lâu như vậy nhưng lại không thể kiếm một điểm giá trị ức hϊếp. Mắt thấy cơ hội dần đi xa, Âm Lạc bất đắc dĩ hỏi hệ thống: [Giá trị ức hϊếp làm sao bây giờ? Hắn có tiền, lớn lên lại đẹp, tôi cũng không có cách nào ghét bỏ hắn.]

Hệ thống: [Ô… ô… kí chủ đừng để vẻ bề ngoài lừa gạt ~ ]

Âm Lạc không hiểu: [Anh ta đi chỉnh dung sao?]

[… …]

Hệ thống trầm mặc vài giây: [Vậy thì không có.]

[Thương Thừa Ninh hiện tại nhìn thì nho nhã, kỳ thật trong lòng đầy ý xấu, đến cuối cùng hắn sẽ là kẻ đối xử với cậu tàn nhẫn nhất.]

Âm Lạc chỉ là tiếp nhận nhiệm vụ, đối với những việc liên quan đến chủ thân thể này, cậu cũng không cẩn thận nghe hệ thống nói. Hiện tại bị hệ thống dọa một phen, cậu cảm thấy không rét mà run: [… … Hắn trừng phạt tôi như thế nào?]

Hệ thống: [Tôi có hình ảnh mô phỏng, kí chủ muốn xem sao?]

Âm Lạc tuy có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được sự hiếu kì, lập tức liền đồng ý: [Phát lên đi.]

Vừa dứt lời, trong đầu cậu liền xuất hiện một chiếc màn hình.

Trên màn hình, “cậu” rúc ở góc phòng, chỉ mặc một chiếc áo sơmi rộng thùng thình, lộ ra da thịt có không ý dấu vết ái muội. “Cậu” đang phát run, như là có người đem “cậu” dồn vào một góc.

Mái tóc ướt mồ hôi, nhão nhão dính dính ở trên má, đuôi mắt đỏ bừng đầy nước mắt, môi cũng hồng, như là bị hôn đến hỏng.

Âm thanh cũng mang theo tiếng nức nở: “Đừng … Đừng như vậy ……”

Âm Lạc: “!”

Khuôn mặt Âm Lạc trở nên trắng hơn một chút, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: [Tôi chỉ là ghét bỏ hắn, cũng không có thâm cừu đại hận gì với hắn đi.]

[Sao hắn lại tra tấn tôi thành như vậy?]

Âm Lạc hoàn toàn không nghĩ ra, đó đâu được gọi là trừng phạt, còn tưởng rằng đối phương đang muốn nhục nhã “cậu”: [Quần áo cũng chỉ cho mặc như vậy, hơn nữa còn rách? Còn ngược đãi tôi?!]

Hệ thống: [Còn có thể quá mức hơn nữa, nhưng lại không thể cho kí chủ nhìn …]

Sợ cậu sợ hãi sẽ trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ.

Nghĩ đến về sau kết cục sẽ thế này, Âm Lạc cúi đầu, khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng bệch, cảm xúc cũng hạ xuống.

Thương Thừa Ninh đã nhận ra, rũ mắt nhìn cậu: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Vừa rồi còn cảm thấy âm thanh trầm thấp dễ nghe, lúc này qua tai Âm Lạc lại biến thành ác ma nói nhỏ. Cậu không buồn phản ứng hắn, có lệ nói: “Có chút.”

Thương Thừa Ninh dừng lại: “Có cần tôi đưa cậu về nhà hay không? Rồi cậu có thể nghỉ ngơi –“

Nghe được chữ “phòng”, Âm Lạc lại nhớ đến hình ảnh chính mình bị bắt nạt đến thảm, lập tức nhíu mi lại, giương mắt: “Anh trước đây chưa từng yêu đương sao?”

Thương Thừa Ninh ngẩn ra, trầm mặc một lát mới đúng sự thật trả lời: “Không có.”

29 tuổi cũng chưa yêu ai? Trách không được lại trở nên biếи ŧɦái.

Thích tra tấn người khác.

Biểu tình Âm Lạc dần trở nên ngạo mạn: “Nếu đã từng yêu đương sẽ biết, có một số việc không nên hỏi mà trực tiếp làm.”

Cậu nói xong cảm thấy mình đã hòa một ván, lập tức đi về phía trước, không quan tâm đến người phía sau.

Qua một lát, phía sau liên tục truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Thương Thừa Ninh tựa hồ đi theo phía sau.

Âm thanh có chút lạnh mà truyền đến từ phía sau: “Cậu yêu đương rất nhiều lần rồi sao?”

Âm Lạc hoàn toàn không dự đoán được hắn sẽ hỏi lại mình, theo bản năng nói: “… Cái gì?”

Mà lúc này, Thương Thừa Ninh đã đứng bên cạnh cậu, thân ảnh cao lớn chặn lại hầu hết ánh đèn, đem Âm Lạc đều bao phủ dưới bóng.

Bao gồm cả dấu vết trên cổ kia, hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Trên cổ cậu có dấu hôn.”

Thương Thừa Ninh lãnh đạm nói, âm thanh mang theo cảm xúc không rõ, “Giống như… bị ấn ở trên tường, sau đó cúi đầu hôn xuống.”!

Lời của editor:

Nay thêm chương nữa, còn chương tiếp theo để tuần sau nhé ❤