Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 29.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu nhìn quanh bốn phía, lực chú ý bị cửa kính ban công thật lớn hấp dẫn, lúc này sắc trời đã trở nên tối hơn, cách đó không xa, các thương nghiệp lâu năm đã sáng đèn, cả tòa thành thị được thắp sáng trong đêm đen. Thương Thừa Ninh thấy cậu một đường vui sướиɠ mà chạy chậm ra ban công, cũng đi theo qua, giọng nói luôn luôn trầm thấp, ổn trọng cũng không khỏi mang theo một chút sung sướиɠ: “Chậm một chút nữa nơi này sẽ càng đẹp.”

Hệ thống lập tức nhắc nhở: 【 Ký chủ đại đại, cậu tới là để kiếm giá trị ức h·iếp a a a a a! Sao cậu có thể biểu hiện cao hứng đến như vậy? 】

Âm Lạc chột dạ nói: 【 Hắn đã đem mật mã phòng đều nói cho tôi rồi, sao có thể lại trở nên bất mãn chứ, huống chi... 】

Hệ thống: 【 Đúng rồi, nhắc nhở một chút ký chủ đại đại, cái phòng này là nơi về sau Thương Thừa Ninh sẽ giam cầm cậu. 】

Âm Lạc: 【! 】

Tâm tình cao hứng lập tức liền tiêu tán. Rất nhiều lần, bởi vì Thương Thừa Ninh biểu hiện quá có lễ nghĩa, Âm Lạc đều không thể nhẫn tâm đi tìm hắn để bắt nạt người, nhưng tưởng tượng đến về sau chính cậu sẽ bị đối phương đối đãi như vậy, cả người cậu đều căng chặt lên ——

Cũng không cảm thấy cửa sổ sát đất đẹp nữa, nói không chừng về sau Thương Thừa Ninh còn sẽ đem cậu nhốt ở trên ban công trừng phạt.

Lúc Âm Lạc sợ hãi sẽ không tự giác mà liếʍ môi, cánh môi bị cậu làm cho hồng thấu, như là bị người nào dùng ngón tay hoặc là đồ vật nào đó ma sát qua lại.

Tầm mắt Thương Thừa Ninh vẫn luôn gắt gao khóa ở trên mặt cậu, ánh mắt giấu ở sau khung kim loại càng thêm u ám, hắn giống như một người văn nhã lại bại hoại, nhìn dáng người gầy yếu của thiếu niên mà từ từ tới gần.

“Âm Âm thích nơi này sao?”

Giọng nói của Âm Lạc vẫn còn hơi run: “Không…… Không thích……”

Bóng đêm khiến khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông càng trở nên tối hơn, nửa sáng nửa u tối, cậu cũng không thể thấy rõ biểu tình của Thương Thừa Ninh. Nhưng trực giác nói cho cậu biết, đối phương cùng bình thường không quá giống nhau.

Rất nhanh, cậu đã b·ị Thương Thừa Ninh ôm chặt lấy.

Tất cả hơi thở nóng rực đều sượt qua vành tai cậu: “Tôi đã rất lâu không có tới nơi này, nhưng mà trong khoảng thời gian này, tôi lại thường xuyên tới nơi này.”

“Ngồi ở trên sô pha nghĩ, nếu em cũng ở chỗ này thì tốt rồi.”

“Cái gì em cũng đều không cần làm, chỉ cần ở chỗ này, mãi ở bên cạnh tôi thì thật tốt quá. Em muốn ăn cái gì tôi sẽ cho ngươi làm, muốn xem cái gì tôi cũng sẽ ở bên em cùng nhau xem.”

“Tôi sẽ mát xa cho em, buổi tối sẽ ôm em cùng nhau ngủ.”

“Tưởng tượng đến đó thôi, tôi liền nhịn không được muốn thân mật với em, hoặc là làm một số việc càng quá mức. Tôi còn muốn ở chỗ này, đem em ấn ở trên cửa sổ sát đất, làm em, khiến em vừa khóc vừa cầu xin tôi.”

Âm Lạc sợ tới mức muốn lui về sau, lại bị hắn vớt được eo mà ấn, hai người dán đến kín kẽ.

Thương Thừa Ninh đang dùng sự biến hóa của thân thể để chứng minh câu nói kia của thiếu niên có bao nhiêu không thực tế —— “Lão nam nhân đều không được”.

Người đàn ông đem môi dán ở trên cổ Âm Lạc, rất nhẹ nhàng mà lướt qua, chờ đến khi Âm Lạc nhận thấy được liền nháy mắt dời đi, cho nên cậu muốn cự tuyệt cũng không kịp.

“Tôi đã nghĩ, nếu về sau em có thể nói thích tôi thì tốt rồi.”

“Chuyển đến nhà tôi, làm vợ của tôi, tôi nhất định sẽ đặc biệt hạnh phúc.”

Âm Lạc có chút hít thở không thông.

Thương Thừa Ninh thoạt nhìn rất tùy ý thả lỏng mà ôm cậu, nhưng trên thực tế người đàn ông này so với cậu còn cao một cái đầu, bên trong áo sơmi ẩn ẩn cơ bắp, cách quần áo dán vào cậu.

Cậu bị cọ đến khó chịu, lại giãy giụa không được, đuôi mắt một mảnh ửng hồng, cuối cùng chỉ có thể phát ra âm thanh ẩm ướt mang theo thở dốc: “Thương Thừa Ninh…… Đừng như vậy……”

Cậu còn chưa dứt lời, vừa nói, cả người Thương Thừa Ninh nháy mắt đều căng thẳng, dùng giọng nói lười biếng lại lưu luyến nói nhỏ ở bên lỗ tai của thiếu niên “Âm Âm, trên người của em thơm quá.”

“Những người đó đều đã từng ôm em như tôi thế này sao?”

“Bọn họ thân mật với em thế nào?”

Rất nhiều vấn đề…… Đầu óc Âm Lạc trống rỗng, chỉ là cảm thấy Thương Thừa Ninh như vậy vừa xa lạ lại nguy hiểm.

“Tôi..., tôi không thở nổi……”

Thương Thừa Ninh lúc này rốt cuộc mới đem người buông ra.

Âm Lạc hé miệng hô hấp, không khí đi vào, ngón tay xoắn lấy quần áo, đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao. Nơi bị Thương Thừa Ninh đυ.ng tới đều trở nên tê dại, cậu bình ổn hô hấp, tay chống ngạnh mới không mềm xuống.

Cậu không nghĩ lại để người thứ hai biết cậu có dạng thể chất mẫn cảm này

Lúc này hệ thống vừa lúc ở trong đầu thông báo: 【 Ký chủ đại đại! Giá trị ức h·iếp +10! 】

Âm Lạc: 【……? 】

Cậu đã làm cái gì sao?

Hệ thống giải thích nói: 【 Ký chủ đại đại, giá trị ức h·iếp này là từ chỗ của Lục Nhiên tăng lên. 】

Âm Lạc càng khó hiểu: 【 Sao lại thế này? 】

Hệ thống: 【 Nguyên nhân không biết, yêu cầu cần phải thăng cấp tích phân…… Chỉ có thể tra được hắn hiện tại đang ở ký túc xá. 】

Ôm nghi hoặc, Âm Lạc lấy di động từ túi áo khoác, cúi đầu gọi điện thoại cho Lục Nhiên.

Không ai nhận.

Sợ ảnh hưởng đến cốt truyện, Âm Lạc lại gọi một lần nữa, Lục Nhiên vẫn không nhận.

Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi?

Cậu vừa định cùng Thương Thừa Ninh nói có việc muốn về trường học trước, kết quả vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của người đàn ông, tối tăm không rõ, lạnh lẽo. Nhưng rất nhanh liền khôi phục như bình thường.

Thương Thừa Ninh: “Em muốn gọi điện cho bạn cùng phòng kia?”

“Ừm…… Tôi có thể đi đi trước không? Tôi đã đáp ứng hắn sẽ trở về sớm một chút.” Âm Lạc vừa lúc cũng không muốn ở lại chỗ này, kiếm không được tích phân còn phải nghe một ít từ kỳ quái.

Môi Thương Thừa Ninh mím lại thành một đường thẳng, thoạt nhìn nghiêm túc lãnh đạm, cậu nghĩ bằng không tự mình gọi xe trở về đi, dù sao cũng không xa, nhưng đối phương rất nhanh liền mở miệng: “Tôi đưa em đi.”

Dọc đường đi, người đàn ông đều không nói lời nào, thẳng đến khi đưa người đến ký túc xá mới nói một ít “Nếu có người khác theo đuổi em, vậy cũng phải cho tôi cơ hội” “Đừng để người khác chạm loạn vào người em” còn có “Tôi chưa từng yêu đương, cũng không ở bên ngoài làm loạn, rất sạch sẽ” v.v.....

Tâm tư Âm Lạc không ở đây, chỉ lung tung ừ ừm liền lên lầu.

Trở lại ký túc xá, bên trong lại khá tối, ngày thường vào thời điểm này, Lục Nhiên đều sẽ không ngủ.

Âm Lạc vừa lấy chìa khóa vừa hỏi hệ thống: 【 Cậu xác định hắn ở bên trong sao? 】

Hệ thống: 【 Xác định, ký chủ đại đại. 】

Chìa khóa của Âm Lạc khá nhiều, ngày thường có Lục Nhiên đi theo bên cạnh, đều không cần tự mình tìm chìa khóa mở cửa. Hiện tại trong hoàn cảnh tối tăm này, cậu nhất thời cũng chưa tìm được chìa khóa ký túc xá.

Tính kiên nhẫn sắp hết thì đột nhiên cửa được mở từ bên trong ra.

Tuy rằng không có ánh đèn, nhưng cũng có thể từ hình dáng cao gầy phán đoán ra đối phương là ai, Âm Lạc nhìn chằm chằm người đối diện: “Lục Nhiên?”

Rất nhanh, thanh âm quen thuộc vang lên: “Ừm.”

Nhưng nghe kĩ thì không có tí tinh thần gì.

Âm Lạc nhìn lên trên mặt hắn: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Thanh âm Lục Nhiên uể oải, xoay người, nhìn dáng vẻ là muốn lên giường. Âm Lạc lập tức mở đèn, ánh đèn chói mắt nháy mắt bao trùm toàn bộ căn phòng.

Tự nhiên cũng làm vết bầm tím trên mặt Lục Nhiên bại lộ ra.

Âm Lạc kinh ngạc: “Mặt cậu sao lại thế này?”

Lục Nhiên quay đầu đi, ngồi ở trên ghế: “Không có việc gì.”

Âm Lạc nhíu mày: “Cậu cùng người khác đánh nhau?”

Lục Nhiên không nói chuyện.

Nhìn dáng vẻ là đoán đúng rồi. Ngày hôm qua Thẩm Thanh còn gọi điện thoại nói qua hai ngày muốn đi chụp bổ sung quảng cáo, cái mặt này của Lục Nhiên còn đi thế nào được? Nếu không đi thì hắn cùng Đoạn Mộ Trạch cũng không gặp được nhau.

Trong truyện gốc có một đoạn Lục Nhiên bị Đoạn Mộ Trạch chỉ đạo kỹ thuật diễn, đây là một điểm mấu chốt, Lục Nhiên chính là vì vậy mới đối với nam chính lau mắt mà nhìn. Mắt thấy cốt truyện sắp bị Lục Nhiên tự mình đi trật, Âm Lạc có chút sốt ruột: “Vì sao lại cùng người khác đánh nhau? Thẩm đạo không phải đã nói hai ngày nữa muốn đi chụp quảng cáo sao? Cái bộ dạng này của cậu còn chụp như thế nào?”

Khí tràng cả người Lục Nhiên trở nên thấp hơn, rũ mắt: “Tôi lên giường ngủ.”

Thoạt nhìn là không muốn nói.

Âm Lạc giương giương mi lên, đứng ở nơi đó nhìn hắn đi lên.

Hệ thống: 【 Ký chủ đại đại, giá trị ức h·iếp tăng năm điểm! Kỹ thuật diễn của cậu thật tốt, lần này ức hϊếp hắn rất tự nhiên! 】

【 Tôi không diễn, tôi là thật sự rất tức giận. 】 vì cốt truyện vẫn luôn tiến hành nhanh chóng, không xuất hiện sai lầm, Âm Lạc vẫn luôn cần cù chăm chỉ mà hoàn thành nhiệm vụ.

Kết quả Lục Nhiên thế nhưng lại tự mình tạo ra vấn đề.

Âm Lạc ấn ấn huyệt Thái Dương vẫn luôn đau đớn, gắt gao cắn môi dưới bắt đầu suy nghĩ xem nơi nào xảy ra vấn đề. Nhưng đầu óc cậu căn bản nghĩ không ra, cuối cùng chỉ có thể hít hít cái mũi.

Mà người trên giường đột nhiên ngồi thẳng, nhìn về phía cậu bên này: “Tôi sai rồi…… Cậu đừng nóng giận.”

“Cũng đừng khóc.”

Âm Lạc: “……”

Đôi mắt thiếu niên hồng hồng, banh khuôn mặt, thoạt nhìn xác thật rất ủy khuất. Cậu buông đôi môi đã bị cắn đến đỏ bừng: “Rốt cuộc sao lại thế này a, đội bóng rổ của cậu đánh nhau sao?”

“Không.” Lục Nhiên lại nằm trở về, thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền đến, “Yên tâm, về sau lại lấy phấn nền che một chút, qua màn ảnh sẽ không nhìn ra được.”

Cuối cùng, cơn tức giận của Âm Lạc cũng bị bộ dáng đáng thương hề hề của hắn đánh tan. Cậu ngồi xuống, hỏi hệ thống: 【 Tôi dùng tích phân đổi, đổi nguyên nhân Lục Nhiên đánh nhau. 】

Hệ thống: 【 Được. 】

Mới vừa nói xong, trong đầu Âm Lạc liền xuất hiện một màn hình, như là màn hình điện ảnh truyền tin.

Trên màn hình có thời gian, là buổi chiều lúc hơn 5 giờ, Lục Nhiên mới vừa lên lớp xong, đi đến bồn rửa tay. Bên trong có nhóm người đang nói chuyện, nhưng âm thanh nghe được không quá rõ ràng.

Nhưng sắc mặt Lục Nhiên đột nhiên liền thay đổi. Âm Lạc còn chưa có nhìn thấy loại biểu tình này ở trên mặt hắn ——

Sắc bén, âm trầm, âm lãnh đến mức làm người khác sinh ra sợ hãi.

Lục Nhiên mở cửa WC ra, bên trong có một đám nam sinh đang h·út th·uốc, có nhuộm tóc, đại bộ phận thoạt nhìn đều là dáng vẻ lưu manh. Trong đó một tên cầm đầu, nhìn thấy Lục Nhiên, phỏng chừng hắn cũng biết Lục Nhiên, ngữ khí thập phần không tốt: “Uy, này không phải kia ai, bảo tiêu của tiểu thiếu gia Âm gia sao?”

Lục Nhiên mặt vô b·iểu t·ình nhìn hắn: “Mày vừa rồi nói cái gì, lặp lại một lần nữa.”

Tên cầm đầu: “Mày điếc? Không nghe thấy?”

Bên cạnh có người nhắc nhở: “Minh ca, hắn nhắc đến chính là câu anh nói kia.”

“A? Câu nào?” Tên cầm đầu không s·ợ ch·ết mà cười hai tiếng, “Là ‘ tiểu thiếu gia Âm gia kia lớn lên giống nữ nhân, lúc làm khẳng định rất sướиɠ ’ vẫn là —— a!!!”

Còn chưa nói xong, Lục Nhiên liền tặng cho hắn một quyền trên má.

Âm Lạc sửng sốt.

Một quyền kia phỏng chừng đánh rất nặng, mặt hắn đều sưng lên, khóe miệng thấm máu, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, liếʍ cẩu không hổ là liếʍ cẩu, lời nói này cũng không nghe được?”

“Làm sao vậy, liếʍ lâu như vậy, Âm gia tiểu thiếu gia kia để mày làm —— a a a a —— ta thao ——”

Lại là một tiếng kêu thảm thiết.

Âm Lạc cảm giác lỗ tai bị hắn kêu muốn điếc luôn rồi. Tiếp theo, cậu nhìn thấy Lục Nhiên đạp lên trên người tên cầm đầu, hung hăng nghiền chân: “Tao nguyện ý làm liếʍ cẩu của cậu ấy.”

“Còn có, mấy đứa chúng mày, không xứng để gọi tên của cậu ấy.”

Kế tiếp, chính là hình ảnh một đám người cùng Lục Nhiên đánh lộn, Âm Lạc xem đến vô thức nhíu mày, động tác Lục Nhiên nhanh nhẹn, b·iểu t·ình cũng lãnh đạm, thoạt nhìn xác thật rất biết đánh nhau. Nhưng cũng không chịu nổi đối phương người nhiều.

Mặt cũng vì vậy mà bị đánh.

Nguyên lai hắn đánh nhau là vì cậu.

Cho nên điểm giá trị ức h·iếp mới tăng.

Âm Lạc nhấp môi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một lát, nhỏ giọng hỏi hệ thống: 【 Cửa hàng của các cậu có thuốc trị bầm tím không? 】

*

Lục Nhiên đang ở trong chăn nhắm hai mắt.

Miệng v·ết th·ương trên mặt thường thường sẽ còn đau một chút.

Cái đó đều không tính là cái gì, hắn chán ghét từ trong miệng đám người kia nghe được lời nói ghê tởm về Âm Lạc bất luận là cái gì.

…… Nhưng Âm Lạc thoạt nhìn rất tức giận?

Cậu sinh khí cái gì? Đều không thèm quan tâm một chút tới hắn.

Lục Nhiên càng nghĩ càng bực bội, đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác chăn bị kéo.

Không tính cách cái chăn, hắn nghe thấy Âm Lạc nói, mềm mại kéo dài: “Lục Nhiên, mau xuống dưới.”

Lục Nhiên trong lòng nhảy dựng, nhưng nhớ tới Âm Lạc vừa tức giận với hắn vẫn là ương ngạnh nói: “Không thoải mái, không muốn động.”

“Cậu không xuống dưới tôi liền vĩnh viễn không để ý tới cậu.”

Những lời này đối với Lục Nhiên chính là sự đe dọa vô hình. Hắn lập tức từ trong chăn ngồi dậy, rồi sau đó phản ứng lại chính hắn như vậy rất mất mặt, vì thế thập phần lì mặt chậm rì rì mà xuống giường.

Hắn nhìn thấy thuốc trong tay Âm Lạc, hô hấp đều ngừng lại, ngoài miệng lại cố ý hỏi: “Muốn làm gì?”

Âm Lạc không chú ý tới tâm tư của hắn, tự mình nghiêm túc xem vết thương trên mặt hắn, trên mặt một cái, khóe miệng một cái, còn tốt, không phải rất nhiều, nhưng khi bọn hắn đánh nhau thoạt nhìn rất đau.

Âm Lạc đem ghế dựa đến trước mặt hắn: “Ngồi ở đây, tôi có thuốc.”

Lục Nhiên không nói, lấy một cái tư thế tản mạn mà ngồi xuống, đôi mắt lại không khỏi nhìn về phía Âm Lạc bên kia.

Bình thuốc này của Âm Lạc là từ cửa hàng của hệ thống đổi lấy, bởi vì dược hiệu rất mau, cho nên cũng tự nhiên quý. Tốn rất nhiều điểm, ngày thường nhất định phải kéo lại ở trên người tiểu lông dê.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm tăm bông chấm nước thuốc, nhìn bên mặt rồi lại duỗi tay ra, mí mắt Lục Nhiên không khỏi nhảy dựng.

Mùi thuốc cũng không che được mùi hương trên người Âm Lạc.

Cả tay cũng đều đẹp như vậy.

Âm Lạc thật cẩn thận mà đem thuốc bôi lên vết thương, sau khi bôi xong gò má, chuẩn bị bôi đến khóe miệng, mới phát hiện đối phương dựa hơi thân cận quá, cơ hồ đều phải dán đến trên mặt cậu.

Cậu phải lui lại một chút: “Cậu dựa gần tôi như vậy thì tôi làm thế nào giúp cậu bôi thuốc?”

Lục Nhiên vừa rồi tính tình xấu đến muốn mệnh, giờ phút này lại như không có da mặt: “Là do cậu dùng b·iểu t·ình như vậy nhìn tôi.”

Âm Lạc: “…… Cái gì mà b·iểu t·ình như vậy?”

Tầm mắt Lục Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm mặt cậu: “Đôi mắt cậu thật đẹp, còn trừng lớn như vậy, miệng cũng thật mềm thơm, xinh đẹp muốn ch·ết.”

Nhưng mà, một tấc đi xuống, đó là nơi không bị áo khoác che khuất, có dấu răng nhợt nhạt.

Lục Nhiên lãnh đạm hạ mắt.

Là lão nam nhân kia lưu lại sao?

Âm Lạc tập trung thoa thuốc cho người ta khóe, đối phương lại đột nhiên hơi tránh né.

Sao lúc bôi thuốc lại giống như tiểu hài tử như vậy? Âm Lạc nhẫn nại nói: “Chỉ còn lần cuối cùng này thôi, tôi sẽ nhẹ tay một chút.”

Nhưng mà đối phương tựa hồ cũng không để ý cái này, chỉ là cúi đầu xuống, tầm mắt xẹt qua cổ cậu: “Di động của cậu ghi chú lão nam nhân kia là ai a?”

Âm Lạc đúng sự thật nói: “Là đối tượng trong nhà tìm.”

Hô hấp Lục Nhiên đình trệ: “Cậu mới bao lớn liền tìm người yêu? Tự mình tìm không được sao? Hơn nữa hắn thoạt nhìn so với cậu lớn hơn nhiều như vậy, đều có thể làm thúc thúc của cậu rồi? Cậu thích người lớn tuổi hơn sao?”

“……”

Âm Lạc cũng không biết vì cái gì Lục Nhiên lại cảm thấy những người khác tuổi tác lớn, chậm rì rì nói: “Trong nhà an bài.”

Chủ yếu muốn ở trên người hắn kéo điểm. Bất quá nhớ tới thông báo hôm nay của Thương Thừa Ninh, Âm Lạc quyết định muốn đem thái độ trở nên càng ác liệt chút.

Lục Nhiên nhìn bộ dáng xuất thần của Âm Lạc, liền cảm thấy bọn họ nhất định đã xảy ra cái gì. Giờ phút này, hắn giống như người chồng bị phản bội, ngữ khí chua đến mức chính mình cũng không phát hiện ra: “Cậu cùng hắn ngủ?”

Âm Lạc sửng sốt, hơi nóng lập tức vọt lên trên mặt: “Đừng nói bậy.”

“Tôi thấy trên cổ cậu có dấu răng, khẳng định là hắn cắn. Lão nam nhân quả nhiên là cơ khát. Cậu cùng hắn làm mấy lần, một lần? Hai lần? Hay bao nhiêu lâu?”

Lục Nhiên hừ lạnh một tiếng, qua một lát, hắn nhìn chằm chằm Âm Lạc đã đỏ bừng mặt, nhìn theo xuống dưới, liền như vậy mở miệng.

“Tôi mới không cắn cậu như vậy. Tôi sẽ nhẹ nhàng hôn miệng cậu, thân mật khắp người cậu.”

“Cậu biết tôi một lần bao lâu sao?”!

Lời của editor:

Xin lỗi mn, có khả năng mình sẽ ko edit nx, 1 phần do năm nay mình lên 12, 1 phần là do khi mình edit, toàn tgian phải nhìn điện thoại, chữ cx bé nx. Hiện tại 1 bên mắt của mình có vẻ bị mờ hơn so với bên còn lại, nếu mọi người muốn edit, mn có thể nhắn tin cho mình để mình cung cấp số trang trên wikidich nhé, tại trên đấy khi kết thúc chương toàn ở giữa hoặc gần cuối 1 trang nào đó nên mình sẽ cung cấp để bạn nào muốn làm đỡ phải tìm. Cảm ơn mn đã ủng hộ mình cho tới hôm nay, mình vẫn sẽ edit, nhưng không phải tgian tới đây, có khả năng sẽ đến 1 năm sau hoặc lâu hơn. Chúc mn có một mùa hè vui vẻ nhé 🥰🥰🥰
« Chương TrướcChương Tiếp »