- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị
- Chương 6: Ngôi nhà ấm áp (2)
Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị
Chương 6: Ngôi nhà ấm áp (2)
Trì Vận cúi đầu liếc nhìn bộ đồ mình đang mặc lúc này, vẫn là chiếc váy ngủ quen thuộc của cô, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh xung quanh phòng.
Bây giờ cô đang ở trong một căn phòng.
Trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn treo tường đang nhấp nháy, trên tường bên trái cơ thể cô có một chiếc đồng hồ, đối diện cuối giường là một chiếc tủ quần áo. Còn có một chiếc bàn trang điểm bên cạnh tủ quần áo, nhìn thì có vẻ ấm áp và có hơi thở của sự sống, nhưng sàn nhà của cả căn phòng lại phủ đầy bụi dày đặc, như thể đã lâu không có người ở.
Trên sàn là đôi dép của cô.
Trì Vận nghiêng người, xỏ dép vào, cô đứng ở giữa phòng. Lúc này cô mới nhận ra bên phải tường có một cánh cửa, nhìn giống như phòng tắm.
Trì Vận tò mò đi tới cửa nhìn vào, đó là một phòng tắm kiểu cổ. Bên trái có bồn cầu và đối diện là bồn rửa mặt, hai bên bồn rửa mặt trái và phải đều có hai cái ly, một cái màu đen đậm và một cái màu đen nhạt, trông giống như cốc đôi, trong cốc có bàn chải đánh răng, trên tường phía trên bồn rửa có một chiếc gương.
Trên gương có một lớp bụi, Trì Vận giơ tay trái lên, dùng lòng bàn tay lau nhanh mặt gương, nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trong gương.
Cô vẫn là chính mình và không trở thành một ai khác.
Sau đó, Trì Vận cúi đầu, đặt tay trái xuống dưới vòi, dùng tay phải mở van vòi, cô muốn rửa tay.
Sau một tiếng cọt kẹt, chất lỏng chảy ra từ vòi bạc nhưng đó không phải là nước máy trong suốt mà là chất lỏng màu đỏ tươi.
Thoạt nhìn trông giống như máu đang chảy ra từ vòi nước.
Nhưng với thị lực siêu phàm của Trì Vận, nhìn thoáng qua cô có thể biết đây không phải là máu thật nên cô chỉ tiếp tục rửa tay mà không thay đổi biểu cảm ở trên mặt.
[Streamer không sợ sao?]
Trì Vận thấy người xem duy nhất của mình không hề có động tĩnh gì, bây giờ lại bình luận để nói về hành động bất thường của cô.
Cô lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, nói thật thì cô có hơi chán nản một chút, không có người xem tương tác với mình, cô thực sự cảm thấy buồn chán.
“Đừng sợ, đây chỉ là một trò chơi kinh dị mà thôi. Tôi nói cho bạn biết điều này chủ kênh đây đã có rất nhiều kinh nghiệm phát sóng trực tiếp rồi. Tuy rằng tôi chưa từng chơi game 3D kinh dị nhưng bạn đã chơi qua VR bao giờ chưa?”
“Mặc dù không trực quan như game 3D nhưng có rất nhiều phong cảnh, những chi tiết vô cùng chân thực, có rất nhiều cảnh tượng đẫm máu mà tôi đã tận mắt nhìn thấy.”
“Nhìn này, rõ ràng không phải máu thật, bất kể là độ đặc hay mùi vị…”
Trì Vận giơ tay ngửi thử, nói thêm: "Chỉ là nước cà chua pha loãng mà thôi."
“Quả nhiên đây chỉ là một phó bản tân thủ mà thôi nên vẫn còn ổn lắm.”
[...]
Nhìn thấy vẻ mặt của người xem không nói nên lời, Trì Vận mỉm cười: "Các bạn nhớ chú ý nhé ~"
Nói xong cô bước ra khỏi phòng tắm.
Trì Vận liếc nhìn rồi lại đưa ánh mắt nhìn về chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Chiếc bàn cạnh giường ngủ này đặt ở vị trí vô cùng dễ thấy.
Cô bước lại gần và thấy một cuốn sổ cũ trên bàn cạnh giường ngủ cùng với một bức ảnh đóng khung.
"Đây hẳn là một manh mối."
Trì Vận từ lâu đã quen với việc giải thích khi chơi game, dù cô có chơi game 3D thì thói quen nghề nghiệp này vẫn tồn tại.
Mục tiêu mà phó bản này đưa ra là "sống sót trong năm ngày", điều này có nghĩa là trong phó bản có cơ chế gϊếŧ người theo cốt truyện. Nói chung, trò chơi theo lập trình vẫn sẽ cung cấp nhiều manh mối khác nhau để người chơi giải câu đố và tránh bị gϊếŧ dựa theo cốt truyện.
Tuy nhiên trong game 3D thì hẳn sẽ có những biến số lớn hơn nữa nên điều này cô cũng cần phải xem xét thật kỹ.
Trì Vận giơ tay cầm khung ảnh trên tủ đầu giường lên.
Khoảnh khắc Trì Vận cầm khung ảnh lên, một hình vuông mờ màu đen hiện lên trước mắt cô.
“Đây là ảnh của gia đình ngài Z.”
Tuy nói là ảnh gia đình nhưng toàn bộ bức ảnh chỉ có hai người, ảnh chưa được hoàn thiện, phần giữa bị xé rách, nhìn như thiếu một thành viên trong gia đình.
"Bà chủ" trong ảnh rõ ràng là cô, cô đang mặc váy cưới, tuy khuôn mặt là của cô nhưng Trì Vận cảm thấy trong ảnh chỉ là ai đó đang giống mình mà thôi, bởi vì cô chưa bao giờ cười như thế này. Nụ cười tiêu chuẩn lộ ra hàm răng nhỏ trông rất cứng nhắc, giống như tượng sáp trong bảo tàng tượng sáp vậy.
Trong ảnh, cô đang ôm một người đàn ông mặc vest, chắc hẳn đây là "chồng" của cô - ngài Z.
À, có thể là do ngài Z quá cao nên trong ảnh chỉ có phần dưới cổ, nhưng có thể thấy ngài Z mặc bộ vest đen, có dáng người cân đối, bờ vai rộng, mông thon gọn, đôi chân thẳng tắp và ngoại hình mảnh khảnh, tất cả những điều này quả thật đều là những tiêu chuẩn của một trai đẹp.
Thật sự là quá tuyệt rồi, không ngờ trò chơi này lên kế hoạch mà cũng nghĩ tới người chơi như thế. Tuy bị ép kết hôn trong game nhưng đối tượng kết hôn mà cô được chỉ định hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai, xem ra trò chơi cũng biết nghĩ cho cô quá rồi, dù sao cô vốn là một người mê cái đẹp mà.
Trong lúc Trì Vận còn đang chăm chú quan sát những bức ảnh thì bức ảnh trên tay cô đột nhiên thay đổi.
Giống như là sợ cô không chú ý tới điểm khác lạ nên một bình luận đã hiện lên trước mắt Trì Vận.
[Streamer, có vẻ như bạn ở trong bức ảnh vừa mới chớp mắt đấy.]
…
Trì Vận cũng vừa nhìn thấy rồi.
“Cô” trong bức ảnh không những chớp mắt mà còn tắt nụ cười, vô cảm nhìn cô.
Nhưng khi Trì Vận chớp mắt, mọi thứ lại trở lại trạng thái ban đầu, như thể những gì xảy ra trước đó đều là ảo ảnh của cô.
"Tôi nghĩ cô ấy trông sẽ đẹp hơn nếu không cười." Trì Vận đưa ra điều mà cô cho là đánh giá rất công bằng.
Nói xong, Trì Vận đặt khung ảnh xuống, nhưng sau đó cô nghĩ có thể đó là một trong những đạo cụ để giải mã trò chơi nên muốn cho vào ba lô, cô cầm khung ảnh lên.
Đợi một chút, game 3D có cài đặt ba lô không?
"Hệ thống, trò chơi của chúng ta có ba lô đựng đạo cụ không?" Trì Vận chỉ có thể thử giao tiếp với hệ thống trò chơi.
"Tính năng mới sẽ được mở khóa lần lượt sau khi hoàn thành phó bản."
Hàng chữ này cứ thế nhảy ra trước mắt cô.
“Được.” Trì Vận chỉ có thể đặt khung ảnh lại chỗ cũ, bởi vì ghét “mình” cười xấu xí như vật ở trong ảnh nên cô đặt khung ảnh úp xuống tủ cạnh giường ngủ.
Sau đó cô lại nhặt cuốn sổ cũ lên.
"Đây là sổ tay của cô ta sao, nhìn qua có vẻ bình thường nhưng có lẽ nội dung không bình thường như thế đi?"
Trì Vận lật sang trang đầu tiên của cuốn sổ.
“Là một người vợ đảm đang, phải chuẩn bị bữa tối thật ngon và đợi chồng về sau một ngày làm việc vất vả”.
Trì Vận im lặng một lúc rồi lật lại vài trang.
Sau đó cô phát hiện ra đây là một cuốn "dạy nấu ăn", ngoài câu mở đầu ra, còn lại đều là công thức chế biến các món ăn khác nhau, không có ghi chú nào khác.
Gần như đó chính là gợi ý rõ ràng cho Trì Vận biết cô phải chuẩn bị bữa tối trước khi "chồng" về nhà.
Trì Vân liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là bốn giờ chiều rồi. Theo lẽ thường, nếu NPC trong trò chơi kinh dị không phải tăng ca thì muộn nhất là sáu giờ, ngài Z sẽ trở về nhà, cô phải hành động thật nhanh.
Cô mau chóng đánh dấu trang trong cuốn sổ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị
- Chương 6: Ngôi nhà ấm áp (2)