Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 39: Rạp chiếu phim Ánh Nắng (11)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chào buổi tối - Các vị khán giả. Hoan nghênh mọi người đến với rạp chiếu phim Ánh Nắng. Xin mời các khán giả xem phim《Cương thi nhỏ may mắn 》vào lúc 23:45 tại phòng vui vẻ. Bây giờ, mọi người có thể đến cổng soát vé để kiểm tra vé vào rạp, xin hãy tìm đúng chỗ ngồi. Cảm ơn sự có mặt và hợp tác của quý khán giả. Chúc quý khán giả xem phim vui vẻ.”

Loa phát thanh ở đại sảnh của rạp chiếu phim Ánh Nắng bất ngờ phát ra thông báo, hơn nữa nó còn lặp lại ba lần.

Hoàng Tư Kỳ đứng lên đầu tiên, nhìn sang Đường Vi ngồi ghế bên cạnh đang giả ‘Đà điểu’: "Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian vào rạp nào."

"... Hêy." Đường Vi thở dài một hơi, ngày hôm nay, đây là lần thở dài thứ mười sáu của cô ấy rồi.

Cô không muốn xem phim gì cả.

Nhìn dáng vẻ những khán giả xung quanh trông vô cùng kỳ quặc, vừa nhìn là biết đây chẳng phải một bộ phim đàng hoàng gì rồi. Ai đó tới đây cứu cô đi được không? Hu hu hu.

Trần Diệu Diệu ở bên cạnh nở một nụ cười an ủi, nhẹ nhàng vỗ vào tay Đường Vi: "Đừng lo, vé của chúng ta là vé của nhân viên nội bộ, chắc là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu."

Đường Vi nhìn thấy cô bé còn nhỏ hơn mình mười tuổi mà lại bình tĩnh như vậy, trong lòng cảm thấy có hơi xấu hổ, cô lập tức bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”

Lúc ba người đứng dậy đi về phía cổng soát vé thì bọn họ mới phát hiện, không biết từ khi nào ở cổng soát vé đã xuất hiện một nhân viên soát vé.

Trần Diệu Diệu nói nhỏ: "Các người còn nhớ mục thứ tư trong hướng dẫn xem phim không?"

“Hướng dẫn xem phim gì vậy?” Hiển nhiên Hoàng Tư Kỳ đang mất tập trung.

"Tôi nhớ." Đường Vi phản ứng rất nhanh, cô ấy luôn nhạy bén với các loại văn bản: "Nhân viên soát vé chỉ có hai mắt và một cái miệng, nếu phát hiện bất thường, xin đừng giao vé cho anh ta."

Trần Diệu Diệu gật đầu, vươn tay chỉ vào nhân viên soát vé: "Đúng vậy, mấy người nhìn khuôn mặt của nhân viên xem phim kia đi, hiện tại nhìn có vẻ lạ lắm, chúng ta hãy xem tình hình trước đã."

Đường Vi nhìn theo hướng mà Trần Diệu Diệu chỉ, quả nhiên cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục. Tuy nhiên, mặc dù hình dáng anh ta có vẻ giống con người, nhưng khuôn mặt lại rất kỳ quái, ở bên trái và bên phải đôi mắt của anh ta có hai cái miệng, trong khi ở chỗ miệng của anh ta lại mọc một con mắt lớn.

Lũ ma quỷ đã xếp hàng xong rồi, chúng lần lượt soát vé để được vào trong rạp.

Nhân viên soát vé dùng hai cái miệng của mình chào đón khách hàng đi qua liên tục.

"Quỷ nhiều chân, lâu rồi không gặp hen! Đôi giày mới của mày trông đẹp quá."

"Xác ướp, cách quấn băng vải của mày vẫn chỉnh tề như cũ, lần sau chỉ tao đi, tao sẽ dùng nó để buộc dây giày.”

"Xin chào, cô tiểu thư ma cà rồng thân mến, cuối cùng cô cũng đến xem phim tiếp rồi."

"Quỷ phá phách, khi vào rạp nhớ kiềm chế chút nhé, không được ăn đồ ăn vặt và đặc biệt là không được đùa giỡn với các vị khách khác nha."

"Con rối nhỏ, chiếc khăn trùm đầu của bạn thật tuyệt, mua ở đâu vậy? À, khu vui chơi của các bạn phát cho á, được, khi rảnh thì tôi sẽ đến chơi!"

"Hôm nay gia đình của bạn đông đủ quá nhỉ, đến cả năm người luôn, lại còn có vé của nhân viên nội bộ. Mấy người có bạn bè nào làm việc tại rạp chiếu phim của chúng tôi hả?"

...

Sau khi đám ma quỷ lần lượt vào rạp thì đại sảnh vô cùng trống trãi, chỉ còn lại nhóm nhỏ con người, một bên là ba người phụ nữ do Trần Diệu Diệu dẫn đầu, một bên khác là bốn người đàn ông do Kim Tử Hành dẫn đầu.

Trần Diệu Diệu nhìn thoáng qua bên kia, nhận ra người bên kia cũng đang chờ bọn cô hành động.

Hoàng Tư Kỳ nhìn về phía Trần Diệu Diệu: "Làm sao bây giờ?"

Đường Vi cũng có chút lo lắng.

"Còn bảy phút nữa là phim bắt đầu chiếu. Chúng ta nhất định phải vào rạp đúng giờ, bằng không hôm nay chúng ta sẽ bỏ lỡ bộ phim này. Nếu bỏ lỡ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vậy càng nguy hiểm hơn"

Mặc dù ba người Trần Diệu Diệu bên này quyết định tiếp tục chờ nhưng người đàn ông bên kia đã không chờ được nữa rồi.

Kim Tử Hành không ngừng nhìn thời gian, thấy thời gian từng chút một trôi qua, lông mày nhíu lại, một lát sau cậu ta mới quay đầu nhìn về phía tên tóc đỏ, giọng điệu bình thản: “Lý Hâm Lượng, cậu đi soát vé trước đi.”

Lý Hâm Lượng với nguyên bộ tóc màu đỏ, cậu ta đột nhiên nghe thấy điều này thì thay đổi sắc mặt, giận dữ bất mãn hét lên: "Dựa vào cái gì!"

“Dựa vào vé của cậu là do anh Hành mua.” Người ủng hộ Kim Tử Hành là anh em tốt của cậu ta, Ngô Bằng.

Cậu ta đang nhìn Lý Hâm Lượng bằng ánh mắt kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.

Lý Hâm Lượng sửng sốt một chút, cậu ta vô thức liếc mắt sang người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nhưng lại im lặng, người vừa rồi còn cười đùa với cậu ta nhưng bây giờ lại lặng lẽ rời xa và không dám đối mặt với cậu ta.

Nếu không đi thì không có vé xem phim cũng sẽ chết, nếu đi thì chưa chắc đã chết.

Đang lúc Lý Hâm Lượng vẫn còn do dự.

"Cũng không phải để cậu đi tay không." Kim Tử Hành lại đúng lúc đứng lên, nở một nụ cười ấm áp. Cậu ta cởi chiếc bùa hộ mệnh trên cổ mình xuống đưa cho Lý Hâm Lượng : "Đây, cậu cầm bùa hộ mệnh này đi, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lý Hâm Lượng dùng một tay nhận lấy bùa hộ mệnh, trên mặt biểu hiện ra vẻ vô cùng cảm động, nhưng trong lòng cậu ta lại đang chửi rủa: Nếu không có chuyện gì thì tại sao anh lại không tự đi đi, đúng là mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.

Nhưng Lý Hâm Lượng cũng hiểu rằng mình không tiền không thế, hiện tại không ai giúp cậu ta được, cậu ta chỉ có thể hít một hơi sâu rồi đi đến cổng soát vé.

Nhân viên bán vé ngáp một cái, thấy có khách đến thì lập tức tỉnh táo, lộ ra một nụ cười: "Xin chào... À? Tôi không nhận ra bạn."

Lý Hâm Lượng bất động một chút, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nói: "Lần đầu đến rạp chiếu phim của của mấy người, bộ không được hả?"

"Rạp chiếu phim Ánh Nắng chỉ chào đón dân cư của khu vui chơi, lần đầu đến đây vui lòng xuất trình thẻ lưu trú." Giọng của nhân viên soát vé đã lạnh nhạt hơn một chút, ánh mắt của anh ta cũng phát ra sự lạnh lùng.

Điều này khiến Lý Hâm Lượng có một loại cảm giác như bị một con rắn độc núp trong bóng tối săn đón.

Thẻ lưu trú... Cậu ta phải tìm thẻ lưu trú ở đâu cơ chứ?

Lý Hâm Lượng kiên trì tiếp tục hỏi: "Nếu tôi càng muốn xem thì sao?"

"Ồ?" Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của nhân viên soát vé biến mất, anh ta vươn tay ra chỉ nhẹ lên cơ thể của Lý Hâm Lượng một cái.

Mọi người nhìn thấy chàng trai tóc đỏ bay ra ngoài hơn mười mét giống như một bao cát, ngã xuống sàn nhà.

Bùa hộ mệnh trên người cậu ta tan nát ngay lập tức.

"Ồ? Thế mà lại không chết?" Nhân viên soát vé có hơi bất ngờ.

Những người đang nhìn ở phía xa cũng có những phản ứng khác nhau.

Ngô Bằng nhíu mày: "... Chết rồi, nhân viên soát vé này, chắc chúng ta không thể đánh bại được anh ta đâu."

Kim Tử Hành không trả lời, chỉ là có chút đăm chiêu nhìn nhân viên soát vé.

Trần Diệu Diệu cảm thấy đau đầu, quay đầu hỏi: "74, cô có tự tin đánh bại anh ta không?"

"...Tôi cảm thấy hình như là không thể." Hoàng Tư Kỳ cân nhắc một chút rồi thành thực nói.

"Cái này làm sao có thể đánh thắng được! Chúng ta tiêu rồi!"

Hoàng Tư Kỳ nhìn Trần Diệu Diệu hỏi, trong ba người bọn cô, cô nghĩ "Một con Trùng Miêu" là thông minh nhất.

Trần Diệu Diệu nhìn tên tóc đỏ đang té trên mặt đất, rũ mắt: "Có cách thì có cách, nhìn dáng vẻ của nhân viên kiểm soát vé kia như sắp ra đòn tấn công tiếp theo, chúng ta nhân cơ hội này để chạy vào trong là được. Nhân viên soát vé tạm thời rời vị trí của mình, vì thế chúng ta sẽ không bị coi là đi chui.”

Đường Vi không kìm được nói: "...Cậu ta sẽ chết chắc!"

Nghe được lời của Đường Vi, Hoàng Tư Kỳ hơi nhíu mày.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu không xem phim, chúng ta cũng sẽ chết." Trần Diệu Diệu bình tĩnh nói.

Trần Diệu Diệu tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, chị Nguyệt, chị không phải vừa mới nói cậu ta uy hϊếp chị sao? Cậu ta muốn xuống tay với chị thì chị cũng không cần phải mềm lòng với cậu ta."

Đường Vi: "..."

Lý lẽ là lý lẽ, nhưng tên tóc đỏ còn rất trẻ, có lớn lắm thì cũng khoảng hai mươi tuổi mà thôi, giáo dục mà Đường Vi đã học được từ nhỏ đến lớn khiến cô cảm thấy việc thấy chết mà không cứu như vậy... Có hơi tàn nhẫn.

"Chúng ta đi." Hoàng Tư Kỳ nói, giọng điệu cô ấy kiên định: "Nếu chúng ta đã rơi vào trò chơi sinh tồn này, mục tiêu đầu tiên chính là sống sót, ngay cả bản thân mình cũng không đảm bảo được thì làm gì còn thời gian để đồng cảm."

"Hơn nữa, người đã đẩy cậu ta vào đường cùng là bọn họ chứ không phải chúng ta." Trần Diệu Diệu nhìn sang ba người chủ mưu đang đứng bên kia như thể mọi việc không liên quan gì đến mình.

Đường Vi lại thở dài: "Được rồi, cho tôi nửa phút."

"Chị định làm gì?" Trần Diệu Diệu nhìn Đường Vi không hiểu.

Đường Vi lấy trong ba lô của mình ra hai lá bùa hộ mệnh, bất đắc dĩ nói: "Dùng tiền mua yên tâm."

Sau khi nói xong, cô ấy đi về phía Hồng Mao, từ xa ném hai lá bùa hộ mệnh xuống trước mặt cậu ta, ném xong thì cô lập tức xoay người rời đi.

Lý Hâm Lượng khó khăn dùng tay không bị thương chống đỡ phần thân trên, nhìn hai lá bùa hộ mệnh nằm trên mặt đất, cậu ta ngẩng đầu, tâm tình phức tạp nhìn bóng lưng người phụ nữ mà mình đã uy hϊếp.

Người cuối cùng đối xử nhân từ với cậu ta lại là người đã từng bị cậu ta làm tổn thương, thật nực cười.

"Hahaha..." Lý Hâm Lượng ngồi trên mặt đất, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài như đang phát điên.
« Chương TrướcChương Tiếp »