Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 37: Rạp chiếu phim Ánh Nắng (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trì Vận không vội đánh thức Phi Bạch.

Dẫu sao lát nữa cô muốn lừa, à không, đối tượng cô muốn lừa bán là ma quỷ, với lại còn khoảng hơn ba tiếng nữa phim mới bắt đầu, hoàn toàn không cần vội.

Bây giờ, quan trọng nhất là... thưởng thức bữa tối của cô.

Trì Vận từ bên cạnh xách một chiếc ghế dựa ngồi xuống trước quầy bán vé, mở lẩu tự đun nóng trong tay, lấy ra gói rau củ, gói gia vị, gói làm nóng và một túi bún.

Không thể không nói, điều này với những gì cô tưởng tượng về bữa ăn cho nhân viên có hơi chênh lệch.

Trì Vận mở gói rau củ, đổ rau củ khô vào tô nhựa, lại xé gói gia vị, sau đó cầm gói gia vị xích lại gần ngửi một cái, cảm nhận một mùi bột thịt kém chất lượng, làm cô lập tức không muốn ăn chút nào.

À, chờ một chút, cô vừa nghĩ ra một món đạo cụ.

Trì Vận vội vàng lục trong balo lấy ra một món đạo cụ "Gia vị hỗn hợp" mà cô nhận được từ nhiệm vụ trước đó.

Đây chắc chắn là thần khí thiết yếu khi đi du lịch hoặc ở nhà.

Trì Vận dứt khoát ném gói gia vị trong tay vào thùng rác, quay đầu lấy gia vị hỗn hợp, mở nắp đậy rồi đổ vào bát nhựa.

Cô vừa đổ vừa niệm trong lòng: Canh hải sản, canh hải sản...

Sau khi đọc xong, cô mới đổ nước sạch vào bát, đậy nắp, lắp gói đun nóng và bắt đầu đợi nước sôi.

Sau khoảng mười phút, Trì Vận ngửi thấy hương thơm cực kỳ hấp dẫn từ trong bát khiến cô thèm muốn nhỏ dãi.

Không sai, chính là hương vị này!

Hương vị hải sản thơm ngon từ sò hến, hòa quyện với tôm cá và rong biển tươi tạo ra món canh hải sản, còn rất thích hợp để ăn kèm với rau củ.

Ngay khi Trì Vận chuẩn bị mở nắp nồi lẩu tự đun nóng để thưởng thức, cô bất ngờ cảm thấy có một ánh nhìn chân thực rơi trên người mình, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Trì Vận ngẩng đầu lên, phát hiện Phi Bạch không biết từ khi nào đã tỉnh dậy và đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào lẩu tự làm nóng trước mặt cô.

Mặc dù Phi Bạch không nói câu nào nhưng Trì Vận thực sự nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có chút tò mò.

...Chẳng lẽ hắn muốn ăn?

Trì Vận tuân thủ nguyên tắc thiết lập mối quan hệ tốt với đồng nghiệp khi bước vào nơi làm việc, miễn cưỡng dùng đũa gắp một miếng nấm, ân cần hỏi: "Anh có muốn ăn không?"

Nhưng một NPC nào đó không hề nể tình cô, chỉ là khi cô vừa nói xong hắn liền quay đầu nhìn vào bức tường trống không kia, giống như người vừa rồi gắt gao nhìn chằm chằm vào nồi lẩu tự đun nóng không phải là hắn vậy.

...Cái mông lạnh này không dính vào cũng được thôi!

Trông đẹp trai thì sao, cũng không thể làm thành cơm ăn được.

Trì Vận quyết định không để ý đến Phi Bạch nữa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn nhân viên ngon lành của mình.

Nhưng khi đang say sưa với món ăn ngon, Phi Bạch bên cạnh lần nữa lặng lẽ quay đầu lại, bắt đầu nhìn chằm chằm vào thức ăn trong cái bát nhựa, thấy thức ăn dần dần ít đi ánh mắt mới bắt đầu hơi lo lắng.

Đương nhiên, lúc Trì Vận lại ngẩng đầu lên nhìn Phi Bạch, cô thấy hắn vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức tường, giống như trên tường có một đóa hoa vậy.

Trì Vận cũng không hiểu rõ NPC kỳ lạ này đang nghĩ gì, nhưng chỉ cho đến khi cô ăn đến trong tô chỉ còn đúng một phần ngô, lúc này cô bất ngờ nghe thấy giọng nói của Phi Bạch.

"Muốn ăn."

Giọng nói của người đàn ông rất yếu ớt, nếu không phải tai cô nghe tốt thì chắc cô cũng không nghe thấy gì.

Trì Vận quay đầu nhìn sang, phát hiện Phi Bạch đang nhìn chằm chằm vào phần ngô trong bát của cô, trong mắt ẩn chứa một tia khao khát.

Sau đó, hắn lại ngẩng đầu, nghiêng nhẹ, đôi mắt đầy cảnh giác lúc ban đầu bây giờ lại trở nên trong trẻo, thậm chí có chút nịnh nọt: "Có thể?"

... Quy phạm rồi!

Cái này ai có thể từ chối chứ? Dù sao cô cũng không thể.

"Tất nhiên được rồi!"

Trì Vận nhanh chóng đưa bát và đũa nhét vào tay Phi Bạch.

Sau đó, Trì Vận lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của Phi Bạch.

Rỏ ràng là dung mạo hắn đẹp đến mức mê hoặc lòng người, nhưng nụ cười của hắn lại hồn nhiên như một đứa trẻ, không chứa bất kỳ tạp niệm gì, như thể chỉ có sự đơn thuần và vui vẻ.

Hắn thực sự là ma quỷ sao?

Trì Vận cảm thấy có chút khó tin.

Làm sao có thể có một con ma quỷ đáng yêu như vậy, chỉ cần ăn một miếng thức ăn ngon là có thể có biểu cảm hạnh phúc như vậy chứ.

Phi Bạch nhanh chóng gặm hết ngô, uống hết nước canh, khi đặt bát xuống hắn mới nhận ra chính mình đã làm một việc mất mặt, trong nháy mắt, lại khôi phục một gương mặt lạnh lùng.

Một dáng vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trì Vận:...

Tại sao lại thấy cảnh này có vẻ quen thuộc đến vậy.

Lúc "Công chúa" đòi cô đưa đồ ăn vặt dường như cũng giống như vậy, trước khi thỏa mãn nhu cầu thì ỏn à ỏn ẻn nhưng sau khi thỏa mãn nhu cầu lại trở mặt như không quen biết, tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo.

Chẳng lẽ hắn là một con mèo tinh?

Trì Vận vô thức bắt đầu nhìn đầu Phi Bạch và chiếc ghế hắn đang ngồi, tìm kiếm đôi tai và đuôi mèo không hề tồn tại.

Mà Phi Bạch giống như nhìn thấu được ý nghĩ biếи ŧɦái của cô, hắn liền cảnh giác rồi dịch cả người lẫn ghế sang bên cạnh vài bước.

Ánh mắt đó thấu hiểu đến kinh ngạc, có chút giống trai nhà lành khi đυ.ng phải nữ sắc lang, Trì Vận tổng kết lại một chút thì chính là: Ngươi muốn làm gì, đừng nghĩ ăn của ngươi một miếng cơm là có thể quấy rối ta.

Trì Vận cảm thấy sụp đổ: "Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi thực sự không có ý định làm gì với anh."

Sau khi Trì Vận nói xong câu này, Phi Bạch tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm khiến Trì Vận càng thêm sụp đổ.

Nhưng...
« Chương TrướcChương Tiếp »