Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 32: Rạp chiếu phim Ánh Nắng (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồng thời nhìn cô với nụ cười nham hiểm.

Lão Vương đắc ý dào dạt nói: “Chỉ có thể trách do cô quá tham lam.”

Trì Vận giả vờ không biết lúc này mình đang rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm, chỉ dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nói: “Chú tài xế, thời gian của tôi rất quý giá, có việc gì thì nói thẳng đi, đừng có úp úp mở mở.”

“Ha ha.” Lão Vương bĩu môi, ánh mắt thâm độc: “Cô chỉ nhấn mạnh việc tôi phải tuân thủ quy tắc, lại không nghĩ tới cô cũng phải tuân thủ quy tắc à?”

“Vốn dĩ tôi cũng lười nói nhiều như vậy, nhưng nếu cô là người đầu tiên nhìn thấu phương pháp kiếm tiền bí mật của tôi, tôi sẽ cho cô hiểu rõ mười mươi.”

“Cô là một hành khách, không trả tiền taxi cho tôi, chính là làm lơ quy tắc, phá hủy quan hệ giao dịch giữa chúng ta.”

“Ồ, nói đơn giản một chút, chính là bây giờ tôi chuẩn bị bắt cái mạng nhỏ của cô, coi như là thù lao cho tôi.”

Giọng người đàn ông trung niên vừa nói ra, cả người anh ta liền biến mất, bên trong xe taxi vốn dĩ đang bình thường đã thay đổi bộ dạng, hai bên sườn cửa xe từ không khí mọc ra những bàn tay, ở không trung múa may, giống như hai con rắn độc đang vặn vẹo, đầu của tài xế nhô ra khỏi gương chiếu hậu của ô tô, nở nụ cười toe toét, tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm cô.

Toàn bộ hình ảnh nhìn rất kỳ quái và hoang đường.

Trì Vận xem như đã hiểu ra, hóa ra là quỷ bủn xỉn này còn có chiêu này đang chờ cô, ban nãy cô còn cảm thấy kỳ quái, sao anh ta lại đáp ứng dễ dàng như vậy, bây giờ xem ra loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên anh ta làm.

[Tôi nói chứ, streamer chết chắc rồi.]

[Không tồi, không tồi, tôi thích xem loại tình huống này, rất kí©h thí©ɧ đó.]

[Streamer cố lên, giãy giụa đi ha ha ha ha.]

Trì Vận nhìn loạt bình luận lướt qua trước mắt, cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì, tuy rằng người xem không xem trọng cô, nhưng cô thì có chút tin tưởng vào bản thân.

Đây chỉ là một trò chơi thôi, quái vật xuất hiện thì khử sạch là xong việc, cũng không phải cô không có trang bị.

Nghĩ là làm, Trì Vận ném thử kỹ năng “Con mắt của sự thật” vào người đàn ông trung niên.

Đúng là không có gì đáng ngạc nhiên... Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Quên đi, cô cũng không trông cậy vào cái kỹ năng râu ria này.

Trì Vận suy nghĩ một chút, liền từ ba lô móc ra [kéo may].

Kéo ngay lập tức xuất hiện ở trong tay cô, nó được làm hoàn toàn bằng kim loại màu bạc, không chỉ vậy, kéo trên tay cô cầm còn có một chuỗi nhỏ chữ tiếng Hoa nhìn không hiểu gì hết, ánh sáng từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào, làm nó tản ra ánh sáng lạnh băng.

Trì Vận dùng một tay nhấc cái kéo, dùng ngón tay điều khiển cái cán kéo, đem kéo mở ra rồi khép lại, hai lưỡi kéo va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng vang chói tai.

Ừm, hình như dùng khá tốt đấy.

-

Khi Lão Vương thấy cái kéo xuất hiện trên tay của người mới, anh ta cảm giác có chút không ổn.

Hơn nữa , anh ta còn nhận thức sâu sắc về chữ ký trên chiếc kéo, chính là chữ ký của người đàn bà điên đó, quý bà Y.

Tại sao trong tay người mới này lại có chiếc kéo đó?

Lão Vương có chút hối hận, nhưng lời anh ta nói lúc nãy vẫn còn vang bên tai, bây giờ trở mặt nói không đánh, không phải rất mất mặt à?

Không chừng đó là hàng giả thì sao? Những dụng cụ cắt gọt thông thường không thể làm tổn thương được thân thể anh ta đâu.

Nghĩ thế, lão Vương tự an ủi bản thân ở trong lòng, điều khiển đai an toàn trong xe siết chặt người mới, bước tiếp theo chính là vươn hai tay của mình về phía cô gái tóc bạc trên ghế.

Trước đó anh ta chưa bao giờ thất thủ với chiêu này, hầu hết các người chơi mới này thấy một màn như vậy sớm đã sợ tới mức hồn vía lên mây, căn bản không có sức phản kháng, anh ta có thể dễ dàng bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của bọn họ, làm cho bọn họ hít thở không thông mà chết, trở thành nhiên liệu quý giá cho chiếc xe của anh ta.

Nhưng không nghĩ tới, Trì Vận nhìn bàn tay gầy gò đang tiến lại gần mình, vậy mà chỉ hơi nhíu mày, giây tiếp theo, cô giơ tay cắt đứt đai an toàn không ngừng siết chặt trên người mình.

Tiếp đến, phải xử lý những bàn tay kỳ lạ mọc từ trong xe này, kích thước của cái kéo bây giờ không đủ lớn để giải quyết bàn tay của anh ta trong một lần, nhưng Trì Vận không quên đặc tính bổ sung của chiếc kéo.

Mọi chuyện diễn ra rất thần kỳ, theo suy nghĩ của Trì Vận, kéo may trong tay của cô bắt đầu phóng to rất nhanh, biến thành một chiếc kéo khổng lồ, thậm chí phải dùng cả hai tay mà chỉ giữ được một đầu của tay cầm.

Trì Vận dùng hai tay nắm lấy cán kéo, dùng sức mở kéo ra, nhắm lưỡi kéo vào thẳng lòng bàn tay đang duỗi ra trước mặt cô, giây tiếp theo, cô quyết đoán khép kéo lại.

“Răng rắc.”

“Răng rắc.”

Sau hai tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, hai bàn tay bị kéo cắt đứt khỏi cánh tay, từ giữa không trung rơi xuống sàn xe, trên cánh tay để lại hai lỗ máu, máu tươi từ đó chảy ra, một ít máu bắn ra dính vào váy của Trì Vận, nhìn rất chói mắt.

“A ——” Cái đầu mọc ra từ gương chiếu hậu ô tô hét lên đau đớn.

Trì Vận không có lòng nhân từ, cô lại lần nữa cầm cái kéo nhắm ngay cánh tay treo ở giữa không trung.

Lão Vương vẫn đang gào thét chói tai, thấy hành động tiếp theo của Trì Vận, cũng không để ý đến đau đớn, vội vàng mở miệng ngăn cản: “Chờ một chút... Chờ một chút!”

Trì Vận nghiêng đầu qua: “Sao?”

Lão Vương nhìn cái kéo sáng loáng, không khỏi sợ đến nuốt nước bọt liên tục, hai mắt anh ta rủ xuống, làm bộ dạng đáng thương, yếu ớt nói: “Lão đại, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi mà.”

Trì Vận nghe vậy, đầu tiên là cười nhạo một tiếng, rồi mới buông kéo xuống, sau đó dịu dàng hỏi: “Không phải anh nói muốn bắt mạng nhỏ của tôi làm thù lao sao?”

Lão Vương vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám, là tôi có mắt không tròng, không thấy núi Thái Sơn.”

Nói đùa gì thế, đợi thêm tí nữa thì ngay cả cái đầu cũng bị cắt mất rồi!

“Ồ, không thú vị gì cả.” Trì Vận thở dài, bỏ kéo vào trong ba lô.

Nhìn thấy chiếc kéo khổng lồ đáng sợ kia đã biến mất, lão Vương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh ta vội vàng biến về hình người, điều khiển để xe mở khóa cửa, sau lại rất nịnh nọt mà chủ động mở cửa xe, cung kính cúi đầu, ý đồ dùng thái độ nhận sai tốt đẹp của mình tiễn “ôn thần” này đi.

Nhưng khi thấy vị “ôn thần” này vẫn như cũ ngồi tại chỗ bất động, thậm chí chỉ nhẹ nhàng thay đổi dáng ngồi, bỗng nhiên lão Vương có một loại cảm giác không tốt.

Rất nhanh, cảm giác của anh ta đã trở thành sự thật.

Anh ta phát hiện người phụ nữ tóc bạc đang nhìn chằm chằm mình, lộ ra nụ cười bình dị gần gũi.

Cô mở miệng, giọng nói ngọt ngào nhưng điều nói ra lại làm cho trước mắt anh ta tối sầm.

“Lão Vương, tuy rằng anh không cần thù lao của tôi, nhưng tôi vẫn phải thương lượng với anh về chuyện bồi thường cho tôi, đương nhiên, tôi là một người khá tốt bụng, sẽ không để cho anh bồi thường quá nhiều, về điểm này anh có thể yên tâm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »