Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 30: Rạp chiếu phim Ánh Nắng (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là tài xế taxi đang ngồi ở ghế lái.

Theo kinh nghiệm của cô, bình thường thì… có khả năng cao tài xế này không phải người.

Trì Vận nhìn qua gương chiếu hậu trong xe thấy rõ mặt tài xế, chỉ có thể nói là quá đỗi bình thường, không có điểm gì đáng nhớ, giống như những người đàn ông trung niên có thể thấy ở bất cứ đâu trên đường phố.

Trả lời hay là không trả lời đây?

Thử thăm dò trước xem sao.

“Vâng.” Trì Vận trả lời rất ngắn gọn.

Trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng một lúc sau, tài xế lại mở lời: “Cô đi xem phim một mình à?”

Hành vi này thật ra rất bình thường, Trì Vận cũng có thể hiểu được, ai mà chưa gặp phải tài xế taxi nào cố gắng tán gẫu với hành khách đâu?

Nhưng điều không bình thường là... Tài xế quay đầu lại hỏi, đầu anh ta quay một góc mà người bình thường khó có thể làm được, nhìn gần như một trăm tám mươi độ. Lúc này, đối diện với vô lăng là gáy anh ta, còn khuôn mặt anh ta thì đối diện với Trì Vận đang ngồi ở ghế sau, hai con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nở một nụ cười rất thân thiện và hiền lành.

Một giây, hai giây, ba giây… Sau ba giây “mắt to trừng mắt nhỏ” như thế, Trì Vận chỉ lặng lẽ giơ tay lên, trong ánh mắt khó hiểu của tài xế, cô đặt bàn tay trái của mình lên má trái của tài xế.

Trì Vận rất thân thiện khuyên nhủ: “Bác tài xế ơi, theo quy định của 《Luật an toàn giao thông đường bộ》tôi nghĩ bác lái xe vẫn phải nhìn đường, hành vi này quá nguy hiểm.”

Nói xong, Trì Vận liền dùng lực một chút ở tay.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, đầu của tài xế lại bị Trì Vận quay lại.

Muốn dọa cô, loại thủ đoạn này cũng quá cũ rích rồi!

Nụ cười trên khuôn mặt của tài xế không thể giữ được nữa.

Thừa dịp trước khi tài xế lên tiếng, Trì Vận tiếp tục nói: “À còn nữa, hỏi thăm thông tin riêng tư của hành khách có phải là không tốt lắm không, công ty các anh cho anh lên làm trước đó không có đào tạo cho anh à?”

Tài xế ấp úng một lúc lâu, mới lên tiếng biện minh: “…Tôi chỉ là quan tâm đến cô thôi, sao có thể là hỏi thăm việc riêng tư của cô được chứ?”

“Vậy sao? Chắc là tôi đã hiểu lầm anh rồi.” Trì Vận nở một nụ cười hơi áy náy nhưng những gì cô nói tiếp theo lại không hề nể nang chút nào: “Tôi hy vọng anh đừng hỏi tôi thêm câu hỏi nào nữa, nếu không tôi có thể sẽ gọi điện thoại khiếu nại.”

Sau khi nghe thấy câu nói của Trì Vận, gương mặt của tài xế hoàn toàn không có biểu cảm, anh ta miễn cưỡng thốt ra vài chữ từ kẽ răng: “Biết rồi.”

[Streamer biết số điện thoại khiếu nại như thế nào vậy ta?]

“Trước khi lên xe, không phải đang phát thanh giọng nói sao?”

[…Tôi tưởng cô không nghe thấy.]

“Sao có thể?” Trì Vận chớp chớp mắt: “Tôi đã vượt qua rất nhiều trò chơi, sẽ không bỏ qua manh mối rõ ràng như vậy.”

Sau khi giải quyết được hành vi quấy rối của tài xế hỏi thăm chuyện này chuyện kia, Trì Vận cũng chẳng buồn dành sự chú ý cho tài xế nữa. Cô lại quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài bầu trời tối tăm quá mức, đập vào mắt là con đường bê tông màu xám, đường vắng tanh, ngoài chiếc taxi mà cô đang ngồi, không còn một chiếc xe hay một người đi bộ nào, bên đường chỉ có vài cây trồng thưa thớt.

Cô cúi đầu nhìn vào thời gian hiển thị trên điện thoại.

Hiện tại là 5 giờ 10 phút 01 giây chiều.

Sau khi xem xong thời gian, Trì Vận lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ tính tiền nằm giữa ghế lái và ghế phụ.

Hiện tại, số tiền trên đồng hồ tính tiền đang không ngừng nhảy số.

Ở cột tính tiền, hiển thị rằng chiếc xe đã đi được 3,5 km và số tiền cần thanh toán đã lên tới 1,5 tệ vui vẻ.

Thấy số tiền này, Trì Vận nảy sinh một thắc mắc, tệ vui vẻ không phải là thứ được phân phát cho người chơi ngay từ đầu trò chơi, tại sao lại dùng đến trong nhiệm vụ thứ hai.

Cô dường như có được tệ vui vẻ bởi vì có người xem quyên góp cho cô nhưng Trì Vận nhớ rằng việc ký hợp đồng livestream ngay từ đầu trò chơi không phải là bắt buộc mà là sự lựa chọn cá nhân. Vậy những người chơi không livestream làm sao có thể kiếm được tệ vui vẻ nhỉ?

Trì Vận lại nhớ đến điều mà người xem đã nói với cô trước đây, tệ vui vẻ có thể đổi thành tiền mặt …Vậy, ngược lại, tiền trong thực tế cũng có thể nạp thành tệ vui vẻ không?

Có vẻ như đã phát hiện ra suy nghĩ của cô, hệ thống hiện ra một thông báo nhắc nhở.

[Trò chơi này hỗ trợ đổi tệ vui vẻ và tiền mặt với nhau, tỷ lệ là một đổi mười vạn.]

Quả nhiên... Thì ra là không có chuyện tốt đẹp như vậy.

Quả là một trò chơi độc ác, không có liêm sỉ, đã tính toán để ăn cả hai đầu, người xem mua tệ vui vẻ để tặng cho cô, sau đó cô lại tiêu tệ vui vẻ trong trò chơi. Đây chẳng phải là một trò chơi tự sản tự tiêu hay sao!

Trì Vận thở dài bất lực, việc nạp tiền vào game không liên quan gì đến cô. Cuối cùng thì số tiền trong tài khoản của cô sau khi trừ đi chi phí mua thức ăn cho mèo “Công chúa” trong tháng sau đã chỉ còn lại rất ít. Nếu không kiếm được tiền, tháng sau cô có thể sẽ không còn tiền để mua cả cháo nữa.

Những tệ vui vẻ trong tay đều là tiền sinh hoạt mà cô kiếm được.

Nghĩ đến điều đó, ánh mắt của Trì Vận nhìn vào cái máy tính tiền đã thay đổi.

Đây không phải là tiền game, đây đều là tiền của cô!

Hiện tại trên máy tính tiền hiển thị số tiền cần thanh toán đã lên đến 2 tệ vui vẻ và có vẻ như vẫn còn nhiều nữa.

Chuyển đổi thành tiền thật đã lên tới hai mươi vạn, Trì Vận chỉ có thể nói rằng cô chưa bao giờ đi taxi đắt như vậy trong đời, thật đau lòng!

Nghĩ đến điều đó, Trì Vận lại nhìn vào chiếc thẻ nhân viên của tài xế đặt ở ghế lái phía trước, trên đó ghi tên tài xế nhưng cô phát hiện ra tên của tài xế là “Lão Vương”, ngay cả tên cũng rất kỳ lạ.

Một lúc sau, Trì Vận mở lời, giọng nói dịu dàng như nước, hoàn toàn không còn vẻ mặt hống hách trước đó: “Tài xế Vương, rạp chiếu phim cách chúng ta còn bao xa?”
« Chương TrướcChương Tiếp »