Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chơng 22: Ngôi nhà ấm áp (17)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Phán Phán có muốn chơi trốn tìm không, người cha đợi vẫn chưa tới, bây giờ có thể chơi với con một lát."

"Hửm? Thật không ạ? Cha… Nhưng chẳng phải lúc trước cha bảo cha không muốn chơi trốn tìm sao?"

"... Có sao? Không có đâu, cha thích chơi trốn tìm nhất, con mau trốn đi, cha đi tìm con."

"Vâng!"

Trì Vận cũng chỉ có thể nhìn "bản thân" chạy vào trong rừng, tìm một lùm cây rồi ngồi xổm xuống.

Còn ngài Z lại đang đếm ngược.

"10, 9, 8, 7… 1."

"Cha đi tìm con đây."

Bóng cây đung đưa trước mắt, mùi cỏ cây xộc vào mũi, tiếng muỗi vo ve bên tai, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng tim đập càng lúc càng lớn...

Vừa muốn quay đầu thì trước mắt bỗng tối sầm.

Có người trùm bao tải lên người cô.

"Bản thân" bắt đầu vùng vẫy.

"Ai đó? Cha, là cha sao?"

"Cha ơi, có người muốn bắt cóc con, cứu con với!"

"Cha ơi, cha đâu rồi?"

"Mẹ ơi, con sợ lắm, hu hu hu hu…"

"Hu hu hu, con muốn về nhà…"

Trì Vận có thể cảm nhận được Dương Phán lúc này bất lực và sợ hãi đến nhường nào nhưng cô cũng không thể làm được gì, bởi vì hiện tại cô chỉ là một người ngoài cuộc.

Cô gái nhỏ vùng vẫy một hồi lâu lại nhận ra đều tốn công vô ích, cuối cùng cô cạn kiệt sức lực và từ bỏ việc vùng vẫy.

Đúng lúc này, Trì Vận lại lần nữa nghe được cuộc đối thoại của ngài Z và một người đàn ông khác, mặc dù không quá rõ ràng nhưng vẫn miễn cưỡng nghe được đại khái.

"Chậc, sao chỉ có bốn vạn, không phải đã nói là năm vạn rồi sao?"

"Chỉ có bốn vạn, có muốn hay không? Ngoại hình của con gái nhà mày nhìn cũng chỉ tàm tạm, bát tự cũng không phải rất tốt, tao chỉ miễn cưỡng chấp nhận nó, nếu không hài lòng thì mày mang nó về đi..."

Người trả lời có chất giọng địa phương nặng trịch, Trì Vận cố lắm mới nghe hiểu được.

"Đừng đừng đừng... Bốn vạn thì bốn vạn, còn có thể đánh bạc thêm vài ngày, không ngờ bán thứ của nợ này còn bị hạ giá, anh, làm điếu thuốc..."

Ngài Z lại nói: "Nhớ lúc trước tôi bảo vợ bỏ nó đi, cô ấy lại không nghe, sinh con gái làm cho mạng của tôi không tốt nữa. Tôi tìm đại sư tính bát tự này của nó, mặc dù khắc phụ nhưng vượng phu, vốn dĩ tôi còn định nuôi nó lớn rồi để nó bám vào đại gia kiếm chút tiền, nào ngờ..."

"Vận may của tôi bị nó khắc không còn gì, đánh bạc kiểu nào cũng thua, nếu còn không xử lý nó thì chắc mạng của tôi sẽ bị người qua đường lấy đi quá... Vừa hay lấy được chút tiền trả nợ, một công đôi chuyện."

"Hầy, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, con trai tao chết sớm, tao với mẹ nó lo nó ở dưới đó không có vợ sẽ sống không tốt nên mới muốn tìm cho nó một đứa dâu nhí để xuống dưới bầu bạn với nó..."

"Được rồi, mày đi đi, tao mang người đi rồi, tiền hàng đã thanh toán xong, bây giờ hai chúng ta không dính dáng gì sất."

"Được thôi." Giọng ngài Z hết sức vui vẻ, giống như đã trút bỏ được gánh nặng nào đấy.

Trì Vận đối mặt với tình cảnh này, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết mình nên nói gì, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn "bản thân" bị trùm trong bao tải và khiêng đi.

Không biết đã qua bao lâu, cô mới bị người ta dốc từ trong bao tải ra.

Xuất hiện trước mắt cô là một đôi vợ chồng lớn tuổi. Hai vợ chồng ăn mặc giản dị, làn da ngăm đen, gương mặt đầy những nếp nhăn, trông giống như những người nông dân ngày ngày làm việc trên đồng ruộng.

Cô vừa lùi về phía sau, vừa hoảng sợ hỏi: "Hai người là ai... Cha đâu?"

"Đây là đứa ông mua về hả? Sao tôi thấy nó không được thông minh lắm, liệu con trai có thích không?" Người đàn bà quay đầu hỏi.

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, cười an ủi: "Con trai có thích hay không không quan trọng, quan trọng là bát tự vượng phu của nó, nhất định có thể cho con trai chúng ta đầu thai tốt ở kiếp sau."

Người đàn bà gật đầu, sau đó hạ thấp giọng và nói: "Sao tôi nghe người khác bảo là oán khí chết thảm sẽ biến thành oán quỷ, nó nhận ra chúng ta, lỡ như chết rồi lại quay về tìm chúng ta thì phải làm sao?"

Người đàn ông lại rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm thuốc, sau khi nhìn Dương Phán một hồi lâu, ông ta như đã hạ quyết tâm: "Tôi nghe nói người chết sẽ duy trì trạng thái lúc còn sống, nếu chúng ta làm nó mù thì chẳng phải nó sẽ không tìm thấy chúng ta sao?"

"..." Người phụ nữ lùi một bước, có chút do dự: "Đây có phải là... có hơi…"

"Hơn nữa, đưa một đứa mù xuống làm vợ cho con trai, hình như cũng không tốt lắm."

"Không phải bà lo nó quay về tìm chúng ta đòi mạng sao? Dù gì thì tôi cũng không sợ, dương khí tôi nhiều." Giọng nói của người đàn ông dần trở nên mất kiên nhẫn.

Người đàn bà trầm mặc một lúc rồi lại lên tiếng: "... Vậy cứ như thế đi."

Trì Vận chỉ có thể trơ mắt nhìn... Bọn họ chỉ nói vài ba câu đã quyết định vận mệnh của Dương Phán.

Cái gọi là yêu ma quỷ quái dường như cũng không khiến cho người ta sợ hãi, thứ đáng sợ nhất rõ ràng chính là lòng người!
« Chương TrướcChương Tiếp »