Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 21: Ngôi nhà ấm áp (16)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Phán Phán, con đâu rồi?"

Trì Vận nghe thấy tiếng gọi của người phụ nữ, cơ thể của cô không theo khống chế mà đi ra ngoài cửa.

Lúc này, Trì Vận mới hiểu ra hiện tại cô chỉ đang ở góc nhìn thứ nhất của Dương Phán, đắm chìm vào những trải nghiệm trong hồi ức của cô bé.

Cơ thể bước đi trên hành lang, Trì Vận mới phát hiện hành lang âm u cũ nát lúc ban đầu cũng trở nên rất khác lạ. Tuy ánh sáng vẫn không tốt như cũ nhưng trên tường treo những cái đèn tường nhỏ và tranh trang trí, còn có một cái kệ nhỏ được đặt bình hoa ở bên trên, trong bình cắm đầy hoa tươi. Tất cả đều tràn ngập sức sống như thế, Trì Vận liền vô thức nghĩ tới hai chữ "Ấm áp".

Đúng vậy, đây mới là gia đình ấm áp.

"Phán Phán, con đâu rồi? Đừng trốn nữa, mau ra đây nào…"

"Sao đứa nhóc nhà con lại thích chơi trốn tìm thế nhỉ?"

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cô ấy vẫn đang hô hoán, Trì Vận bèn men theo giọng nói, đi về phía nhà bếp.

Trì Vận nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài buông xõa đang đeo tạp dề và đứng trước bếp ga. Tay phải của cô ấy đang cầm một cái muôi canh rồi múc lấy nước canh nóng hổi bên trong nồi, xem ra cô ấy muốn thử vị đậm nhạt của canh. Sau khi người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân của cô, cô ấy liền quay đầu lại nhìn cô.

Khuôn mặt của cô ấy thanh tú, xem chừng là một người rất dịu dàng.

Trì Vận không thể miêu tả thành lời đây là cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn cô của người phụ nữ trước mặt đặc biệt ấm áp. Nó tạo cho Trì Vận một cảm giác ấm áp chạy dọc khắp cơ thể, không kiềm chế được muốn nhào vào vòng tay của người phụ nữ.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Mà lúc này, Trì Vận nghe thấy mình trả lời bằng một giọng nói đầy hoạt bát: "Mẹ, con tới rồi."

"Ừ, bảo bối." Người phụ nữ cúi người, vươn tay trái ra xoa đầu Trì Vận.

"Hôm nay là sinh nhật con, cha nói buổi chiều sẽ dẫn con đi công viên giải trí chơi đấy, con có vui không?"

"Vui ạ, nhưng tại sao mẹ không đi cùng tụi con?"

"Bởi vì mẹ không thích chơi những thứ đó lắm, mẹ muốn ở nhà nấu cơm cho Phán Phán, không phải Phán Phán nói thích ăn cơm mẹ nấu nhất sao? Sinh nhật của con, mẹ quyết định sẽ nấu cho con một bàn lớn toàn những món mà con thích, sẽ có sườn om tương con thích nhất, chờ con đi chơi về là có thể ăn ngay."

"Dạ vâng!"

"Vậy bây giờ con đi thay đôi giày mà mẹ mới mua cho con rồi ra ngoài chơi nhé."

"Dạ."

Trì Vận nhìn "bản thân" đáp xong câu này liền tung tăng đi ra hướng cửa lớn, mà ngoài cửa đã có một người đàn ông đang đứng đó.

Thành thật mà nói, Trì Vận rất có ấn tượng với khuôn mặt này, vừa rồi nó còn được bày trên chiếc bàn ở gác xép, xem ra, người đàn ông trước mặt này chính là ngài Z khi còn sống.

Chỉ thấy trên mặt ngài Z lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, hắn đưa tay lấy từ trong tủ giày bên cạnh ra một đôi giày xăng đan nhỏ xinh, đặt tới trước mặt cô.

Dương Phán thay giày, đi theo ngài Z ra khỏi nhà.

"Cha ơi, chúng ta sẽ đi đâu chơi thế?"

"Không phải Phán Phán nói rất muốn đi công viên giải trí sao? Hôm nay cha dẫn con đi công viên giải trí nhé?"

"Thật không ạ? Cha, cuối cùng cha cũng hết bận rồi sao?"

"Ừ ừ, lúc trước cha bận việc quá nên mới không có thời gian chơi với con, bây giờ công việc của cha xong rồi."

"Cha ơi, con vui quá! Sinh nhật thật tuyệt, con rất muốn ngày nào cũng có thể tổ chức sinh nhật."

"Con nói gì ngốc vậy, lên xe nào."

Trì Vận nhìn "bản thân" ngồi lên xe, cô cũng không phải là một đứa trẻ thật sự, cô có thể thấy rõ... Ngài Z đang qua loa với cô, vẻ mặt của hắn rất bất thường, rõ ràng là cười nói nhưng ánh mắt của hắn lại sắc lạnh như vậy, ánh mắt nhìn cô không có lấy một tia dịu dàng.

… Trì Vận có một dự cảm không lành.

Sau khi hai cha con lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

"Cha ơi, quà sinh nhật cha chuẩn bị cho con là gì vậy? Mẹ mua cho con một đôi giày, đôi giày mới đẹp lắm đó."

Ngài Z có vẻ như đang chú tâm lái xe nên không nói gì cả.

Một lát sau, hắn lại lên tiếng: "Mẹ nói con luôn muốn nuôi một con thú cưng nhỉ? Ngày mai cha sẽ mang về một con cún con cho con."

"Thật không ạ? Cảm ơn cha!" Giọng Dương Phán nghe rất hớn hở, giống như cô bé đã nhận được quà rồi.

"Hắn đang lừa con đấy." Trì Vận rất muốn nói những lời này, trên tin tức nói rằng ngày Dương Phán mất tích chính là hôm nay, đối với cha con họ mà nói, căn bản không có cái gọi là ngày mai.

Mà Trì Vận cũng phát hiện ra... Chiếc xe này ngày càng chạy chệch hướng, rõ ràng không giống như đi khu vui chơi.

Dương Phán còn nhỏ vẫn hoàn toàn không hay biết gì, chỉ ngó nghiêng khắp nơi và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài xe.

Chờ chiếc xe dừng lại lần nữa thì trước mặt đã là cảnh rừng sâu núi thẳm.

"Cha ơi, ở đây trông không giống công viên giải trí..." Cuối cùng cô bé cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Nhưng ngài Z nhanh chóng đưa ra lời giải thích hợp lý.

"Cha phải đợi người ta đến làm chút chuyện, chờ cha làm xong rồi chúng ta sẽ đi ngay."

"Ôi... Vậy thì cha nhanh lên."
« Chương TrướcChương Tiếp »