Chương 19: Ngôi nhà ấm áp (15)

Người đầu lợn hoàn toàn bị chọc giận, giơ nắm đấm to như cái nồi đất lên, vung tay về phía Trì Vận, tuy nhiên, Trì Vận đã đoán được người đầu lợn kia sớm muộn gì cũng có thể tấn công cô nên đã nhanh chóng nhảy sang một bên, lúc này cơ thể cô phản ứng cực kỳ nhanh, thành công né tránh đòn tấn công của người đầu lợn.

Người đầu lợn bỏ lỡ một cú đánh vì quán tính, trượt chân lảo đảo, suýt chút nữa đυ.ng vào bàn, dễ nhận thấy hắn càng tức giận hơn, lao về phía Trì Vận.

Trì Vận vội vàng ba chân bốn cẳng lao tới cửa phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Cô nhanh trí đẩy chốt cài cửa lại.

Một âm thanh “bùm" lớn vang lên, là người đầu lợn đập vào cánh cửa sắt.

Ngay sau đó, cánh cửa rung lên, nhưng mà bởi vì Trì Vận đẩy chốt cài lại rồi nên trong phòng mở không được cửa nữa.

Trừ khi người đầu lợn phá nát cửa sắt, nếu không có lẽ là trong nửa tiếng nữa hắn sẽ không thể ra ngoài.

Trì Vận không thèm nhìn lại phía sau, chỉ cắm đầu chạy nhanh về phía cầu thang.

Đây là kết cục của lòng tham, cô biết rõ có điều gì đó tồi tệ có thể sẽ xảy ra trên gác mái, vẫn muốn kiếm số tiền này, khiến sự cân bằng giữa cô và người đầu lợn bị phá vỡ.

“Giờ thì hay rồi, phải làm sao đây?”

Thời gian chạy từ gác mái xuống rõ ràng là ngắn hơn thời gian chạy lên tầng.

Sau khi Trì Vận đóng cửa ở cầu thang lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa nói, quả thực game 3D còn thú vị hơn so với trò chơi cô thường chơi, ít nhất cảm giác căng thẳng đã tràn đầy.

[Streamer, bây giờ nên làm thế nào?]

[Người đầu lợn có lẽ sẽ ra khỏi đó rất nhanh thôi.]

[Tôi cảm thấy streamer có thể sẽ chết rất thảm.]

[Cầu nguyện]

Nhìn thấy bão bình luận, cảm xúc của Trì Vận có chút phức tạp: “…Mọi người không cần phải bi quan đến như vậy chứ!”

“Hãy tin tưởng tôi.” Trì Vận sải bước đi về phía trước: “Đúng rồi, món quà kia…”

[…Được rồi, được rồi, biết rồi.]

Billy cam chịu số phận, bật điện thoại di động, tạm ứng trước tiền lương cho tháng tiếp theo, lại nhấp vào trung tâm mua sắm nền tảng livestream, chọn tùy chọn để nạp tiền.

[Bạn đã nhận được “2 tệ vui vẻ” từ khán giả “Billy”.]

“Cảm ơn ông chủ Billy đã tặng tệ vui vẻ cho tôi! Ông chủ thật vĩ đại! Chúc ông có nhiều sức khỏe, mọi điều đều suôn sẻ, moah~”

Trì Vận khéo léo nói lời cảm ơn, nhân tiện trao nụ hôn gió của cô.

[QAQ* cảm thấy cơ thể bị kiệt sức.]

[Tại sao không cảm ơn tôi?]

[Sao miệng streamer này lại ngọt vậy, khiến tôi cũng muốn vàng krypton*.]

(*): vàng krypton: rong trò chơi, vàng krypton nổi tiếng vì độ hiếm. Thuật ngữ “vàng krypton” hiện đang có xu hướng thiên về ý nghĩa "nạp tiền hàng loạt".

“Ơ kìa, lỗi tôi, lỗi tôi!” Trì Vận vỗ nhẹ đầu, vội vàng mở miệng: “Cái não cá vàng này của tôi, chúc ông chủ Phong Lạc Lạc của chúng ta tiền vào như nước, mọi điều tốt đẹp nhất, mỗi ngày đều hạnh phúc!”

[Ừm, tôi thích lời chúc mỗi ngày hạnh phúc này.]

[Bạn đã nhận được một “băng chữa trị” từ người xem “Phong Lạc Lạc”.]

Trì Vận nhìn thấy một cuộn băng trắng xuất hiện từ trong tay mình.

[Băng chữa trị: Có thể tăng tốc độ chữa lành vết thương.]

Trông giống như một dụng cụ chữa bệnh.

Trì Vận không ngờ bối cảnh của nền tảng livestream này lại kỳ diệu như vậy, khán giả cũng có thể thưởng cho cô đạo cụ.

Tuy có dụng cụ chữa bệnh khá tốt nhưng... Trì Vận hy vọng từ tận đáy lòng, bản thân sẽ không phải dùng băng này vào một ngày nào đó.

Dựa theo tính chất mãnh liệt của game 3D này, nếu bị thương thật thì cô có lẽ sẽ không chết vì đau, nghĩ như này…lần sau phải cẩn thận hơn chút nữa, không thể tự tìm đến cái chết, cô không muốn chìm đắm trong nhiều cách chết kỳ lạ trong trò chơi một chút nào.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Trì Vận nhét băng vào túi áo ngủ, sau đó nói: “Cảm ơn băng chữa trị do ông chủ Phong Lạc Lạc ban thưởng, tôi sẽ trân trọng nó.”

“Cho đến nay, xem ra tôi còn phải đi tìm Dương Phán một chút, rất có thể cô bé sẽ giúp tôi.”

Bởi vì họ mới là một phe.

Nhưng vấn đề lại được đặt ra là cô nên tìm Dương Phán như thế nào?

Trì Vận vừa cúi đầu xuống suy nghĩ vừa đi về phía trước.

Như đang nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, tay phải siết chặt nắm đấm chạm nhẹ vào lòng bàn tay trái: “Tôi biết rồi!”

[?]

[Lại biết cái gì rồi?]

Khóe miệng Trì Vận cong lên: “Không phải còn có phòng khóa mà chưa đi sao?”

[Nhưng cô không có chìa khóa.]

[Đúng vậy, đúng vậy.]

“Ai nói phải là chìa khóa mới được chứ?” Trì Vận nói xong quay người đi thẳng vào phòng bếp.

Trì Vận đứng ở trước bàn bếp, một tay cầm dao trong đồ dùng nhà bếp lên.