Ngày tiếp theo, Vu Chi như thường lệ ngủ nướng tới 11 giờ.
Rời giường rửa mặt xong là vừa kịp ăn cơm trưa.
Tuy rằng dì Dương luôn nhắc nhở rằng bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe, ngủ nướng cũng không tốt, nên dậy sớm chạy bộ hay tập yoga các thứ thì tốt hơn.
Nhưng những lời này đối với một người trẻ tuổi như Vu Chi vẫn quá khó khăn.
Có thể ngủ trước 12 giờ chính là lịch làm việc và nghỉ ngơi bình thường.
Có thể 11 giờ đi ngủ thì đó chính là ngủ sớm.
Trước kia học đại học, Vu Chi có thể thức đến hai ba giờ sáng vẫn chưa ngủ.
Lục Bách Sâm vẫn luôn muốn loại bỏ thói quen xấu này của cô.
Kết quả hiện tại, anh bị Vu Chi ảnh hưởng ngược lại, mười một mười hai giờ đêm mới ngủ.
Lại nói tiếp, tối qua hai người cũng nháo đến tận khuya.
Tuy Lục Bách Sâm tức muốn gϊếŧ người nhưng vẫn không động tay động chân với cô.
Cuối cùng Vu Chi phải lấy điện thoại để anh tự mình kéo người đàn ông khó hiểu kia vào danh sách đen.
Tuy Lục Bách Sâm vẫn như cũ không thèm để ý cô nhưng sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Lúc Vu Chi ăn cơm trưa, Tề Đan Đan gọi điện thoại tới, hỏi cô sao ngày hôm qua không rên một tiếng đã bỏ đi rồi.
Vu Chi cũng cảm thấy hơi ngại, liền tìm đại một cái lý do cho qua chuyện. . Đọc thêm nhiều truyện ở [ T RUMtruyen.м E ]
Kết quả Tề Đan Đan nói một câu: "Tiểu Chi, tôi đính hôn."
Vu Chi hơi giật mình, nhíu mày hỏi: "Đính hôn? Cùng ai?"
Lúc trước các cô chơi cùng nhau cũng không nghe được Đan Đan có bạn trai, hiện tại như thế nào liền đính hôn rồi?
Tề Đan Đan ở đầu bên kia có chút ngượng ngùng giải thích: "Là Tào Cảnh Ngôn, anh ấy.....hôm qua anh ấy cầu hôn tôi."
Vu Chi đang ăn cơm liền bị những lời này làm cho giật mình, suýt thì nghẹn.
Hai người bọn họ không phải vừa gặp mặt đã muốn cãi nhau sao?
Ai cũng không thừa nhận người kia là vị hôn phu (thê) của mình, hiện tại như thế nào đột nhiên liền đính hôn?
Cái đầu tiên Vu Chi nghĩ đến trong đầu chính là: "Có phải ba mẹ lại bức cô kết hôn hay không?
Tề Đan Đan: "Không có."
"Có phải ba mẹ anh ta lại...." Vu Chi còn chưa nói xong.
Tề Đan Đan đã trực tiếp đánh gãy: "Cũng không phải, chính là đột nhiên cảm thấy người kia cũng không tệ lắm."
Vu Chi nhướn mày, hỏi: "Ví dụ như?"
Tề Đan Đan bên kia trong lúc nhất thời nghẹn lời.
Chuyện cô thường làm với Tào Cảnh Ngôn chính là cãi nhau rồi dỗi nhau, hiện tại đột nhiên muốn cô khen hắn, thật đúng là lập tức nghĩ không ra.
"Ai nha, dù sao chính là người này cũng không tệ lắm."
Đối với Tào Cảnh Ngôn, Vu Chi cũng gặp qua vài lần.
Cảm giác với hắn chính là người này thật không tồi, trọng tình trọng nghĩa, lớn lên không tệ, đối với người khác cũng ôn nhu săn sóc.
Đối với việc hai người họ ở bên nhau, Vu Chi khẳng định là chúc phúc.
Có điều chúc phúc cũng không có nghĩa là muốn ăn cẩu lương.
Tề Đan Đan người này không có tâm nhãn gì, nói chuyện yêu đương cũng phải cùng bạn bè chia sẻ.
Vu Chi chính là một trong những người bạn tốt đó.
Buổi chiều, Tề Đan Đan hẹn Vu Chi ra ngoài, hai người ngồi ở quán cà phê.
Vu Chi bưng cà phê nhẹ nhàng nếm một ngụm, bên tai truyền đến thanh âm của Tề Đan Đan.
Đầu tiên là kể chuyện hồi nhỏ Tào Cảnh Ngôn bắt nạt cô, cuối cùng lại thành nói hắn hiện tại tốt như thế nào, một bộ dạng huyễn phu cuồng ma vô cùng chói lọi.
Điều duy nhất khiến Vu Chi kinh ngạc chính là.
Tề Đan Đan nói: Hai người bọn họ ở chung!
Tuy rằng bọn họ đều là người trưởng thành, tuy ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng này có phải là phát triển quá nhanh rồi không.
Tề Đan Đan không chút nghĩ ngợi: "Nhanh sao? Nhưng bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đối với nhau đều rất quen thuộc, sợ cái gì?"
Vu Chi nghe xong, cảm thấy giống như rất có đạo lý.
Lúc này, Tề Đan Đan đột nhiên đỏ mặt, ngữ khí trở nên có chút ấp úng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Chi, tôi muốn hỏi cô một vấn đề."
Vu Chi nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Tề Đan Đan có chút ngượng ngùng mở miệng, hỏi: "Cô nói lúc hai người ở bên nhau, nhà trai luôn là muốn cái kia bạch bạch bạch, bình thường sao?"
Vu Chi: "......."
Si: bình thường sao? =))