Chu Kỳ An một tay để trong túi quần, một tay cầm cặp xách của tôi, tư thế này nhìn thực sự giống như là muốn đưa tôi về đến tận nhà.
Nhưng trước đấy khi tôi còn ở trường cũ, tôi hay nghe đồn rằng trùm trường trung học số 13 thích đến quán Internet sau giờ học.
Chẳng lẽ là tin giả?
“Cậu không phải là muốn đi đến quán Internet sao?”
Chu Kỳ An nhìn nét mặt nghiêm túc của tôi khi hỏi, cậu ta gãi đầu, mặt không đỏ, tim không đập, cũng bày ra bộ dạng rất thành thực: “ Tan học rồi đương nhiên phải về nhà. Quán internet là cái gì? Chỗ đó ở đâu?”
[Chết tiệt, là ai đồn mình hay đến mấy quán internet vậy, để cho bạn nhỏ cùng bàn nghe được, hủy hoại hình tượng mình xây dựng! Nếu để mình biết là ai nói thì...]
[Tức quá đi!]
Chu Kỳ An mặc dù ngoài mặt đang cười,, nhưng tiếng lòng không ngừng lọt vào tai tôi khiến tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Vẫn là nên cách xa cậu ta ra một chút thì hơn. Tôi vô thức nhích ra bên ngoài một chút. Vừa mới đi ra phía ngoài hai bước, liền cảm thấy hai chân bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Không đợi tôi kịp suy nghĩ, một bàn tay lớn vòng qua eo tôi, đem tôi ôm vào trong, cảm nhận được thân thể tiếp xúc với lòng ngực ấm áp.
Ô tô vụt một cái chạy qua, trong gió còn truyền lại tiếng la mắng của người tài xế.
“Mẹ nó, không có mắt nhìn đường hả?”
Bởi vì mọi việc xảy ra quá nhanh, gió lùa mạnh qua cổ áo đồng phục, tôi theo tiềm thức rụt cổ lại.
Cũng may là có Chu Kỳ An kéo tôi lại.
Cả khuôn mặt tôi đều chôn trong lòng ngực Chu Kỳ An, theo bản năng mà ngẩng đầu lên, đối mặt với cậu ấy một giây, nhìn thấy yết hầu của Chu Kỳ An lăn tới lăn lui trên cổ, mới ý thức được hình như tư thế hiện giờ của bọn tôi có hơi mờ ám.
Chu Kỳ An mất tự nhiên mà buông bàn tay để trên eo tôi ra, ánh mắt nhìn thẳng ra phía ngoài đường:
“Khụ, cậu đi bên trong đi”.
[Chà, bạn nhỏ cùng bàn... hơi ngốc nghếch, lại có chút...dễ thương].
Chu Kỳ An cùng tôi thay đổi vị trí, tôi đi phía trong còn cậu ấy đi phía ngoài.
Bởi vì vừa rồi có chút hành động mập mờ, khiến cho khuôn mặt bọn tôi đỏ bừng, chỉ biết nhìn chăm chăm về phía trước mà đi.
Bọn tôi ghé vào một quán trà sữa, trong lúc đang đợi thì có một hình dáng quen thuộc hướng về phía tôi chạy đến.
“Ôn Ý, em cũng đến đây mua trà sữa à?”
Nói ra, đây là con gái của bố dượng tôi, Thẩm An Nhiên.
Nhìn thấy người kế bên thực sự là Chu Kỳ An, cô ta bỗng nhiên thân thiết kỳ lại mà khoác tay tôi, thân mật hỏi:
“Em gái, thì ra em cùng giáo bá có quan hệ tốt đến vậy sao?”
Tôi trả lời : “Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi”.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy Chu Kỳ Nhiên đang đeo cặp xách của tôi trên lưng, giả vờ đăm chiêu gật gù: “à, thì ra là vậy”.
Thẩm An Nhiên nhảy ra phía trước Chu Kỳ An, vươn tay ra thoạt nhìn như cực kỳ đáng yêu: “giáo bá, chào cậu, cậu còn nhớ rõ tớ không?”
Chu Kỳ An không cho cô ta phản ứng gì mà nhìn về phía tôi : “ Cô ta là...?”
“Chị của tôi, Thẩm An Yên”.
Chu Kỳ An a một tiếng, cũng không phản ứng gì thêm với Thẩm An Yên, hiển nhiên hoàn toàn không để việc này vào lòng.
Thẩm An Yên cứ vươn tay ở giữa không trung, trên mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ. Đúng lúc, trả sữa cũng được làm xong.
“1406, hai ly trà sữa dâu tây khoai môn.”
Thẩm An Yên nhìn thấy tay tôi có thẻ số, lập tức đoạt lấy: “Cái đó của chúng tôi”.
Bà chú quán trà sữa liền đưa hai ly trà sữa cho Thẩm An Nhiên.
Cô ta đem một ly đưa cho Chu Kỳ An, tự mình cắm ống hút vào ly còn lại định uống.
“Này, đây là tôi mua cho Ôn Ý”.
Thẩm An Nhiên bày ra vẻ mặt ủy khuất nói: “Thực ra tớ cũng khát nước...”
Sau đó, cô ta lại nhìn tôi: “Em gái chắc hẳn sẽ không trách ta đúng không?”
Nhìn thấy khuôn mặt Chu Kỳ An ngày càng đen, tôi nhất thời lại chẳng biết làm như thế nào cho đúng.
Thẩm An Yên nhìn tôi, thấy Chu Kỳ An dường như còn muốn nói gì thêm liền nói tiếp: “Nếu ba mẹ biết em có bạn cùng bàn tốt như thế, nhất định sẽ rất vui vẻ, cũng chưa từng có ai mua trà sữa cho chị uống đấy”.
Thẩm An Yên nói xong, trong long tôi liền vang chuông cảnh báo: Không được để bố mẹ biết quan hệ của tôi với bạn nam cùng lớp!
“À, tôi cũng không thích uống trà sữa lắm...nhường cho chị ấy uống cũng không sao”.
Chu Kỳ An nghi ngờ nhìn về phía tôi: “thật sự là cậu không thích...”
Lúc này, Thẩm An Yên cả đôi mắt nhìn tôi, nhưng lại lén lút không có ai mà nhéo mạnh vào cánh tay tôi.
“Em à, chúng ta cùng nhau về nhà đi, nếu về muộn sẽ khiến cho ba mẹ lo lắng đó!”
Tôi cắn môi đem cặp xách trên vai Chu Kỳ An lấy xuống, có chút ý tứ né tránh: “Chu Kỳ An, ngày mai gặp lại”.