Chương 3: Bạn cùng bàn chỗ nào cũng tốt, nhưng mà chỗ đó ...hình như hơi bằng phẳng

Ít phút sau, bỗng nhiên có thêm một chai sữa ở bên trái bàn của tôi: “Trưa thấy cậu ăn không nhiều, uống thêm một chai sữa đi để cho bổ não”.

Vừa định nói tôi không cần, Chu Kỳ An đã qua lại chỗ của mình, như thể đoán được tôi sẽ nói gì tiếp theo, rồi lại nằm xuống ngủ: “Tôi không thích uống sữa, cậu không uống thì cứ vứt đi.”

Chà, lý do này thực sự khiến tôi không có cách nào để từ chối nó. Tôi hờ hững nhận lấy, nhỏ giọng : “Cảm ơn cậu.”

Chu Kỳ An xua tay: “Không cần cảm ơn, chỉ cần bạn nhỏ cùng bàn thích là được. Sữa còn nóng ấy, tranh thủ uống đi.”

Tôi cầm lấy hộp sữa và nhận ra nó còn khá ấm. Trong căn tin trường không bán sữa nóng, có nghĩa là Chu Kỳ An đã hâm nóng sữa bằng bình nước nóng trong phòng học.

“Sau này ăn nhiều một chút, trông cậu gầy như cây sào.”

“Ò”.

“Tôi ngủ một chút, lúc nào vào lớp thì gọi tôi”.

Chu Kỳ An thay đổi tính cách sao trời? Cậu ta bảo tôi gọi cậu ta dậy để học?

“Cậu không phải luôn ngủ trong giờ học sao?”

Chu Kỳ An nhìn tôi như một kẻ ngốc: “Tiết học tiếp theo là thể dục, tôi có muốn ngủ trên đường đua 800 mét không?”

Tôi không nói nên lời.

Tôi vừa cắm ống hút xuống hộp sữa, giọng nói trong lòng của Chu Kỳ An lại truyền đến.

[Bạn cùng bàn chỗ nào cũng tốt, nhưng mà chỗ đó ...hình như hơi bằng phẳng, uống chút này chắc là bù đắp được rồi].

Tôi: ???

Sau đó, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Chu Kỳ An dần dần đỏ bừng lên, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp.

Sau khi lại nghe thấy tiếng lòng của cậu ta, tôi vội đến mức bỏ hộp sữa xuống. Chu Kỳ An, đồ biếи ŧɦái!

“Tiểu Ôn Ý, tuy rằng chuyện nhà cậu tớ không có quyền xen vào, nhưng tớ cảm thấy cậu học tập tốt như thế, nhất định có thể thi vào một trường tốt. Chuyển lớp chắc hẳn là được, hay là cậu cùng ba nói chuyện một chút về vấn đề này đi!”

Hách Hoan nói xong, tôi cúi đầu thởi dài: “Ai ôi! Bọn họ sẽ không đồng ý đâu, huống hồ... chị tớ năm nay cũng phải thi đại học.”

Tôi lấy trong cặp xách ra một chai sữa, quên đi, quên đi, không muốn nghĩ đến nữa, thôi thì tới bước nào hay bước đó.

Hách Hoan liếc mắt nhìn một cái, “ Trùm trường đưa cho cậu à?”

Tôi gật gật đầu: “Ừ”.

“Ngồi cùng bàn với Chu Kỳ An một tháng, tớ phát hiện thức ra cậu ta trừ bỏ bề ngoài nhìn có hơi lưu manh một chút, thì con người dường như cũng

Không tệ lắm”.

Hách Hoan nghe xong trợn mắt: “Cậu nói là cậu ta không tệ lắm, không tệ là chỉ mang theo đàn em đi ẩu đả làm việc xấu, hay là vẫn luôn ngủ gục trong giờ học?”

“Mọi người đều nhìn thấy Chu Kỳ An mặt như ai thiếu tiền cậu ta vậy, còn là kẻ luôn muốn người ta phải nhượng bộ. Tớ thấy, là cậu ta chỉ đối tốt với cậu thôi.”

Hách Hoan còn muốn mắng thêm vài câu, đột nhiên a lên một tiếng. Thì ra là Chu Kỳ An ở đằng trước đi tới.

Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, ánh nắng chiều tà rơi trên người thiếu niên, đem bóng dáng cậu ta hình như trở nên thoi dài hơn, hơn nữa, câu ta vẫn luôn thích để một tay vào túi quần, thoạt nhìn lại biến thành cảm giác khó lại gần.

Chu Kỳ An nhìn về phía Hách Hoan bằng ánh mắt bén như dao: “Cậu đang nói bậy cái gì đó?”

Hách Hoan sợ đến mức run rẩy cả người: “Không, không, không, nào có chứ. Tớ nói cậu quan tâm đến Ôn Ý, đúng không Ôn Ý?”

Hách Huân huých một cái vào vai tôi, tôi nhanh chóng tiếp lời: “Đúng rồi, Hoan Hoan nói cậu là người tốt.”

Ánh mắt Chu Kỳ An rơi vào móc khóa dâu tây trên cặp tôi, không nói gì tiếp .

[Bạn nhỏ cùng bạn hẳn là không nói dối, tạm thời tin tưởng cậu ấy vậy].

Tiếng lòng của cậu ta truyền tới bên tai khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cậu ta không làm khó gì nhiều.

Quả nhiên, giây tiếp theo cậu ta liền quay sang nói với Hách Hoan:

“Như vậy đi, tôi sẽ đưa Ôn Ý về nhà!”

[Đi mau, đi mau, bạn nhỏ cùng bàn cả hôm nay cứ không vui, luôn không chịu để ý đến mình]

[Cậu ta không có ai để nói chuyện sao? Hách Hoan này cứ thích làm bóng đèn, một chút thức thời cũng không có!]

Chu Kỳ An càng nghĩ càng tức giận, lại ném một ánh mắt sắc bén về phía Hách Hoan, lần này ánh mắt hình như càng thêm phẫn nộ, lại mang theo chút sát khí.

Hách Hoan rùng mình: “À được, tớ...hiện tại cũng.... về nhà.”

Hách Hoan sau khi nói xong liền chuồn mất, Chu Kỳ An cầm lấy cặp sách của tôi, sau đó mang ở trên lưng.

Tôi nghi ngờ, không tin được nhìn về phía cậu ta, trên mặt Chu Kỳ An nhiễm chút sắc hồng: “Nặng quá, để tôi giúp cậu cầm”.