Tiết học toán, thiếu niên bên cạnh tùy ý mở sách giáo khoa, lướt qua vài trang nội dung bài học, bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó, cậu ta lại gục trên bàn mà ngủ. Cậu ta thực sự ngủ gật, cậu ta cứ vậy mà ngang nhiên ngủ trong giờ học!
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là cậu ta thực sự ngủ trong hết tất cả các tiết học và hoàn toàn chẳng chịu nghe giảng bài.
Nắng tháng ba vô cùng ấm áp, mặt trời lên cao, từng tia nắng chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của chàng trai bên cạnh, nửa gò má cũng nhuộm một phần nắng, dường nhue khiến cậu ấy trở nên phát sáng.
Bộ dạng trầm lặng lúc ngủ của Chu Kỳ An bây giờ cũng khá ưa nhìn, khác hẳn với kiểu nhìn lưu manh lúc bình thường.
Không biết có phải nhìn chằm chằm quá lâu hay không, thiếu niên trước mặt chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hai người vừa lúc va chạm, tôi liền quay đầu tránh né.
Chu Kỳ An uể oải ngáp một cái, thanh âm mềm mềm mại mại, không biết có phải vì vừa mới ngủ dậy hay không, lại có chút khàn khàn từ tính: “Sao cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình vậy? Trên mặt mình có dính gì sao?”
Tôi cảm thấy ngượng ngùng: “Không...”
Tôi không biết làm sao, liền đẩy cuốn vở của mình cho cậu ta: “Bài tập về nhà, nộp trước tiết toán tiếp theo”.
Chu Kỳ An nhận lấy rồi bất ngờ xoa đầu tôi: “Bạn nhỏ cùng bàn, cảm ơn”.
Tôi đang định hỏi cậu ấy có cần tôi giảng lại nội dung bài học giúp không, thì Chu Kỳ An đã hỏi tôi trước: “Bạn nhỏ cùng bàn, sao cậu lại không làm câu này?”
Tôi thật thà đáp: “Tôi không biết làm thế nào. Thật ra tôi cũng có nghĩ ra một số cách, nhưng lại không biết là nó có đúng không nữa”.
Chu Kỳ An nhìn đề một lúc, “Câu này...”
Sau đó, cậu ta thản nhiên lấy một cây bút của tôi, chăm chú viết vài dòng trên giấy nháp, một lúc, cậu ta đã hoàn toàn viết ra được bài giải.
Cậu ta tính toán lại một chút rồi hỏi lại tôi khi cảm thấy bài giải đã hợp lý: “Theo cách này, trước tiên cậu viết ra ý tưởng giải quyết bài này của mình, và xem xem cậu đang bị vướng mắc ở bước nào?”
Tôi nói rõ suy nghĩ của mình về cách giải quyết bài toán và Chu Kỳ An luôn lắng nghe rất cẩn thận. Khi bài giải của tôi bị đi vào ngõ cụt, Chu Kỳ An sẽ hướng dẫn tôi tiếp tục làm.
Tôi không ngờ, đầu óc của Chu Kỳ An thực sự rất thông minh, chẳng trách ba năm trước cậu ấy có thể giành được vị trí thứ nhất ở trường trung học xếp hạng 13.
Cậu ta còn chẳng bao giờ chịu nghe giảng bài trong lớp toán!
“Này, bạn nhỏ cùng bàn , hiểu chưa?”
Tôi ôm đầu, chỉ vào chiếc bút anh vừa gõ vào người tôi: “Đừng đánh vào đầu tôi chứ!”
Chu Kì An chỉ cười, không nói gì, nhưng tiếng lòng của cậu ấy đã truyền đến bên tai tôi: [Bạn nhỏ cùng bàn trông dễ thương thật, nhưng hơi ngốc một chút].
Tôi bất mãn đến mức nhỏ giọng lầm bầm: “Ai ngốc chứ, cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều là đồ ngốc”.
Chu Kỳ An chỉ thấy môi tôi mấp máy, không nghe rõ tôi nói gì, câu ta đột nhiên nhích lại gần, chóp mũi hai chúng tôi suýt chút nữa thì chạm vào nhau: “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”
Tôi sợ tới mức vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng trên mặt lại thoáng ửng hồng: “Không, không có gì.”