Sau khi chuyển trường, tôi được phân ngồi cùng bàn với Hách Hoan.
Thật không ngờ, kẻ chuyên bắt nạt trong trường,trên khuôn mặt viết đầy dòng chữ “ người sống cấm tới gần” lại ngồi ở cạnh chỗ của tôi. Vừa bước vào lớp, tôi liền nhìn thấy một thiếu niên đang nằm ngủ trên bàn tôi.
Chuông reo vào học, cậu ta ngẩng mặt vò tóc, mở đôi mắt ngái ngủ chào tôi: “ Thẩm Ôn Ý phải không? Chào cô bạn nhỏ cùng bàn!”
Người này có phải là kẻ bắt nạt nổi tiếng trong trường, Chu Kỳ An không?
Tôi hốt hoảng lùi lại hai bước, “Cậu, cậu, sao cậu lại ngồi đây? Hách Hoan đâu?”
Chu Kỳ An ngáp một cái, một tay chống đầu nhìn tôi, tay kia chỉ về phía sau lưng, chỉ thấy Hách Hoan đang ngồi ở bàn phía sau.
Hách Hoan tay nắm chặt bút bi, run rẩy viết viết gì đó vào vở, hiển nhiên đã bị Chu Kỳ An làm cho sợ hãi. Tôi liếc mắt nhìn những dòng chữ ngoằn ngoèo trên vở của Hách Hoan mà hồn tôi dường đã chết một nửa. Tiềm thức nói với tôi, Chu Kỳ An, không dễ chọc vào.
Tôi ngồi xuống ghế và nhẹ nhàng đẩy cuốn sách của Chu Kỳ An về phía cậu ta, nhỏ giọng nói: “Tôi không có đủ chỗ để đồ”.
Chu Kỳ An mỉm cười nhìn tôi, không lên tiếng, cũng mặc kệ để tôi đẩy đồ của cậu ta ra.
Thấy Chu Kỳ An không tức giận, anh em của cậu ta lập tức la ó: “Này, cây vạn tuế của anh Chu nở hoa* sao? Lần đầu tiên đối xử với con gái dịu dàng như vậy?”
*Cây vạn tuế nở hoa: cây vạn tuế thường ko có hoa, hoặc phải sau gần 20 năm mới nở hoa, nên Vạn tuế nở hoa là một điều rất hiếm lạ.“Đúng rồi, anh Chu, có gì đó kỳ lạ nha, hahaahaa”. Chu Kỳ An giơ nắm đấm lên tỏ vẻ muốn đánh nhau, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười quái dị.
“Đi, đi, đừng dọa bạn nhỏ cùng bàn của tao sợ “.
Chu Kỳ An, cậu ấy hình như cũng không phải là đáng sợ lắm.
Chuông báo hết giờ đã reo lên được bốn năm phút, giáo viên dạy toán vẫn đang hăng say giảng bài, không chịu cho bọn tôi ra chơi.
Lúc này, giọng của Chu Kỳ An bỗng vang lên bên tai tôi: [Bái phục thực sự rồi, tan học cũng không cho người ta nghỉ ngơi, ông ta đang giảng cái quái gì vậy? Điên đầu thiệt chứ!]
Tôi quay sang nhìn Chu Kỳ An. Đúng lúc Chu Kỳ An cũng đang nhìn tôi, bọn tôi cứ thế nhìn nhau. Cậu ta bỗng quay ngoắt mặt sau hướng khác.
Không phải cậu ta đang nói sao? Tôi đang mãi suy nghĩ về chuyện này, thì bỗng nghe thấy tiếng của cậu ta: [Ahhhh, mình và bạn nhỏ cùng bàn nhìn nhau rồi, làm sao bây giờ? Cậu ấy thật dễ thương. Mình thực sự rất muốn nhéo má cậu ấy!]
[Rõ ràng đều mặc đồng phục cơ mà, sao bạn nhỏ cùng bàn của mình lại mặc đẹp thế!]
Tôi chợt nhận ra bản thân dường như có thể nghe được tiếng lòng của trùm trường, kiêm bạn cùng bàn của tôi!