Ở phía bên kia, Lâm Mạt Mạt không làm gì kể từ khi thuyền bị lật.
Sau khi nhìn thấy cô ấy lang thang trên đường lần thứ mười tám.
Cuối cùng tôi không nhịn được, sắp xếp cho cô ấy gia nhập công ty mà tôi đã đầu tư.
--- Không có cách nào, kiếp trước tôi là nhà đầu tư mạo hiểm, bây giờ giàu có như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Tôi đầu tư ngẫu nhiên vào một số công ty nhưng tất cả đều phát triển rất tốt.
Thật khó chịu làm sao ~
Kể từ khi bắt đầu đi làm, Lâm Mạt Mạt đã hiến tặng bộ não tình yêu mà cô ấy mới sử dụng được hai lần,*
(* Ý ở đây là Lâm Mạt Mạt chỉ nghĩ đến công việc, tập trung vào công việc, không nghĩ tới tình yêu nữa.)
Cô ấy cũng bảo chúng tôi từ nay hãy gọi cô ấy là "Sếp Lâm".
TÔI:"?"
Cô ấy không phải là cấp dưới sao?
Sao giờ được thăng chức lên làm sếp rồi?
Mà Lâm Mạt Mạt và Dung Diệp ở kiếp này thực sự không dễ đối phó——
Cô ấy cướp đơn đặt hàng từ Công ty Dung Diệc mỗi ngày.
Cô ấy có thể giành chiến thắng mọi lúc.
Ai biết?
Nữ chính chỉ nghĩ đến yêu đương thực chất lại là thiên tài kinh doanh...
Sau đó, Dung Diệc than thở: "Việc kinh doanh chỉ phụ thuộc vào tài năng chứ không phải giới tính. Liệu anh, người giàu có số một, sẽ phải nhường chỗ cho Lâm Mạt Mạt trong mấy năm tới không?"
Tôi lắc đầu khó hiểu.
"Không, không, không, chấp nhận sự thật đi. Cả hai người đều đang làm việc cho em."
...
Ba tháng sau, Dung Diệc có chút nhàn rỗi vì công việc kinh doanh của mình bị cướp quá nhiều.
Vì vậy tôi bắt đầu nghĩ đến việc tổ chức một đám cưới mới cho mình.
Nó khác với những gì được mô tả trong tiểu thuyết: nơi cử hành tiêu tốn hàng trăm triệu, nhiều người nổi tiếng được mời và nhận nhiều lời chúc mừng từ họ.
Đám cưới này không hề xa hoa, giống như bao gia đình bình thường khác, chỉ mời họ hàng, bạn bè, những cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh những vấn đề tầm thường.
Trong ánh nhìn của mọi người, tôi bước trên thảm đỏ và bước từng bước đến trước mặt Dung Diệc.
Trong buổi tuyên thệ, anh ấy đã nói——
"Tôi tên là Dung Diệc, thật không dễ dàng để theo đuổi vợ tôi. Vợ tôi tên Ôn Nhược, nhưng cô ấy không hề yếu đuối, cô ấy nắm quyền sinh tử của tôi. Câu chuyện này cho chúng ta biết đặt tên là một kỹ năng và không thể xem nhẹ, ấy chết, lạc đề..."
"Ừm, quay lại chủ đề. Vợ ơi, khi còn nhỏ, anh luôn muốn khi lớn lên sẽ trở thành nhà văn hoặc nhà khoa học. Vấn đề này đã khiến anh trăn trở hơn 20 năm. Mãi cho đến khi anh gặp em, anh mới nhận ra rằng anh muốn... đưa em về nhà!"
"Phong cách của vợ tôi rất lạ, không phải phong cách ngọt ngào, không phải phong cách ngự tỷ, không phải phong cách nữ tính dịu dàng, không phải phong cách tràn đầy sức sống, không phải phong cách Âu Mỹ, nhưng mỗi khi nhìn lại khiến tôi phát điên! "
"Vợ ơi, anh..."
Nghe những lời xàm xí của Dung Diệc, tôi vội vàng bịt miệng anh lại.
Chà, lần này dùng tay là ổn rồi...
Tôi chưa bao giờ mơ rằng đám cưới đầu tiên của mình lại bị hủy hoại bởi những lời nói của Dung Diệc.
--- Anh ấy thật ngốc nghếch, hài hước và là một kẻ thua cuộc...
Quên đi.
Nó tốt hơn so với độc mồm độc miệng như trước.
Cuối cùng cũng có cảm giác giống con người bình thường.
Anh nhìn lại Lâm Mạt Mạt, người đang ăn mặc như người thành đạt.
Tôi nhếch môi lên——
Không tệ.
Họ đều là những người bình thường.
Tôi không lãng phí thời gian này một cách vô ích đâu!
(HOÀN)