Chương 8

Đêm đó chúng tôi cùng nhau có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một người đeo mặt nạ, giọng nữ đang rêи ɾỉ ---

"Các bạn ơi, tôi đã sai rồi, lẽ ra tôi không nên viết chủ nghĩa bạo lực thiếu suy nghĩ.

Thật vô nghĩa khi cho rằng bạo lực lạnh lùng là sự quyến rũ của đàn ông.

Ý tưởng cho rằng phụ nữ có đức hạnh và độ lượng là sự quyến rũ của phụ nữ là hoàn toàn vô nghĩa.

Bỏ qua những định kiến

về phụ nữ và đàn ông, sự chân thành mới là đúng đắn!

Cảm ơn các bạn đã làm tôi thức tỉnh, cho tôi hiểu cốt truyện nên viết trong sách là gì.

Đừng lo lắng, hiện tại có rất nhiều người thích các bạn và thế giới sẽ không sụp đổ.

Cuối cùng, Nhược Nhược bảo bối, tôi ủng hộ cô và Mạt Mạt ở bên nhau, gái xinh thì nên chơi với gái đẹp! ! ! "

Ngay sau đó, tôi tỉnh dậy vì tiếng chửi rủa của Dung Diệc.

"Biến đi, đồ phiền phức! Tôi có chứng chỉ để làm việc! Tôi được pháp luật bảo vệ! Làm bất cứ điều gì cũng chỉ có hại cho cô!"

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi mơ hồ đoán được những gì chúng tôi nghe chính là lời tác giả nói.

Thế giới sẽ không sụp đổ, không có phần lo lắng này, tất cả chúng tôi liền vứt bỏ những tính cách trái ngược của mình.

Bắt đầu buông thả bản thân.

Một năm sau khi kết hôn, tôi và Dung Diệc bỗng nhiên yêu nhau, Dung Diệc ngày nào cũng nói những lời vô liêm sỉ vào tai tôi.

Bất cứ khi nào có cô gái trẻ trong công ty tỏ ra quan tâm đến anh, anh ấy sẽ phàn nàn với tôi sớm nhất có thể.

Nếu có dấu son môi bất ngờ xuất hiện trên xe, tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho mẹ và dặn dò lần sau mẹ chú ý đừng bỏ quên.

Xem đi, cái mồm của tổng tài "thật thơm"!

Và giờ tôi cũng không nghe được tiếng lòng của anh ấy nữa.

Bởi vì......

Cái mồm của anh ấy nói nhảm đủ rồi!

Không cần thiết phải có thêm giọng nói như tiếng lòng chút nào!

Giống như bây giờ, sáng sớm, Dung Diệc hứng khởi mang theo hai bộ quần áo đi tới.

"Em yêu, em nghĩ anh nên mặc chiếc áo sơ mi màu hồng này đi làm hay chiếc áo màu xanh thì tốt hơn?"

Tôi rời mắt khỏi bộ phim truyền hình, liếc nhìn anh và hỏi:

"Hồng nhạt dịu dàng, anh bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"

Dung Diệc rời đi với vẻ mặt buồn bã.

Vừa đi anh vừa lẩm bẩm:

"Em cho rằng anh đã già rồi, vậy thì chia tay đi! Lần này chúng ta nhất định sẽ chia tay lâu dài! Nếu vợ tôi không dỗ ngọt, tôi sẽ không hòa giải với cô ấy!"

Mười phút sau, anh lại đến.

Vẻ mặt chán nản.

"Em ngay cả dỗ anh cũng không làm, vậy tại sao em lại... em xem Hồng Thế Hiền* à..."

(*Hồng Thế Hiền - 哄世贤: Nam chính (Tra nam) trong phim "Hoa hồng có gai". Hoặc có thể nhiều người xem qua dưới cái tên "Sự quyến rũ của người vợ" bản Hàn Quốc.)

Khẽ thở dài, tôi chỉ có thể dịu giọng nói: "Chồng em đẹp trai nhất, mặc bộ màu xanh sẽ hợp với khí chất của anh hơn."

Nhưng anh ấy đột nhiên tiến lại gần và đặt bàn tay to lớn của mình lên sau gáy tôi.

"Em biết cách dỗ dành anh như thế nào mà?"

Vừa nói, anh vừa dùng chút lực lên tay, hôn tôi thật sâu.

Hôm nay Dung Diệc không mặc chiếc áo xanh đó đi làm.

May mắn anh ấy là sếp, không ai dám trừ lương của anh ấy...