Dung Diệc bị Lâm Mạt Mạt mắng đến mức tự kỷ, mấy ngày tiếp theo không thấy anh hát nữa.
Thấy anh như vậy, tôi chủ động rủ anh ra ngoài dắt chó đi dạo.
Đi được vài bước, tôi gặp người hàng xóm bên cạnh, một dì lớn tuổi đến từ vùng Đông Bắc.
"Ồ cháu gái, Lưu Lưu dạo này hơi béo nhỉ?"
Tôi gật đầu: "Vâng, không tốt lắm ạ."
Lưu Lưu cũng vẫy đuôi chào dì ấy.
Đợi đến khi dì Đông Bắc đi xa.
Tôi mới bắt đầu công tác tư tưởng cho Dung Diệc.
"Dung Diệc, tại sao anh không thích nói chuyện?"
Dung Diệc nhìn tôi một cách kỳ lạ.
"Em nói linh tinh gì vậy?"
【Không phải tổng tài chúng tôi đều như vậy sao, nói nhiều sẽ không ngầu lòi.】
Anh tự bổ sung thêm trong đầu.
"Anh nói nhiều cũng rất đáng yêu, tại sao anh không làm chính mình?"
Nhìn thấy tôi nói lời này, Dung Diệc ngạc nhiên.
"Em... sao em biết..."
Tôi vỗ vai anh, quyết định cho anh biết.
--- Rốt cuộc, chỉ có cho anh biết sự thật mới có thể công tác tư tưởng được.
"Em có thể nghe được tiếng lòng của anh."
【Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! ! 】
"Im lặng, em sắp bị thủng màng nhĩ rồi."
Tôi bịt miệng anh nhưng tiếng hét vẫn không dừng lại.
Thở dài, quên mất, đây là tiếng lòng của anh ta.
Thế nên tôi bỏ tay ra và hôn thẳng vào miệng Dung Diệc.
【Ô ô.】
Tốt lắm, tai được yên tĩnh.
"Vậy... em có thấy anh phiền phức không? Anh nói nhiều lắm, không bình tĩnh được."
"Suy nghĩ rập khuôn gì vậy? Phụ nữ phải có đức hạnh và độ lượng, đàn ông phải lạnh lùng ít nói?"
Tôi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
Điều tôi ghét nhất là các nhân vật trong tiểu thuyết đều giống nhau, tổng tài nào cũng như nhau chỉ khác có mỗi cái tên, còn đâu tính cách y hệt nhau, ngay cả khuôn mặt và giọng nói cũng giống luôn ---
Họ đều có đôi mắt sắc như dao và giọng nói trầm ấm như đàn cello.
Cái mồm không bao giờ chịu giải thích.
Đôi tay thì thích hành hạ nữ chính.
Có Chúa mới biết tôi đã buồn nôn như thế nào khi đọc cuốn sách này.
May mắn cho tôi là sau khi xuyên vào, hình tượng nhân vật đã bị phá hỏng...
Không đúng.
Tại sao hình tượng nhân vật lại sụp đổ trầm trọng như vậy?
Hay có hệ thống cài đặt nào khác mà tôi không biết?
Mà tôi đã dẹp cuốn sách này sau khi chỉ đọc được vài chương...
Rốt cuộc tác giả viết cái quái gì vậy?
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi định nhanh chóng gọi cho Lâm Mạt Mạt để quyết định tìm hiểu tình hình hiện tại.
Nghĩ đến đây, tôi đưa ra một quyết định bất ngờ, liền gọi Lâm Mạt Mạt tới.
...
Lại là căn phòng khách quen thuộc, lại là một người quen thuộc.
Tôi là người đầu tiên hỏi Dung Diệc, làm sao anh ấy biết Lâm Mạt Mạt hành động không ngây thơ như đã thể hiện?
"Lúc đầu anh cũng không biết, nhưng có một ngày anh chạy nhanh và bị ngã... Đừng cười! Nhược Nhược, em vừa nói không phải tổng tài nào cũng phải hoàn hảo nha! Sau khi ngã, anh đã mở khóa cốt truyện tiếp theo. Nhược Nhược, em có biết không, sau này, anh thực sự đã ly hôn với em vì Lâm Mạt Mạt, cô nàng trà xanh đó..."
Nhìn vẻ mặt khó tin của Dung Diệc, tôi rất bình tĩnh.
"Ok, em biết."
"Bởi vì em là người đọc sách, còn hai người là nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết bạo lực, theo miêu tả trong sách, hai người phải hành hạ nhau hết lần này đến lần khác suốt mấy trăm chương, em thực sự không thể chịu nổi được nữa nên em đã dẹp cuốn tiểu thuyết luôn."
Khi tôi nói điều này, Lâm Mạt Mạt gật đầu như điên.
"Đúng vậy, đúng vậy, kiếp trước em bị Dung Diệc tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, em đau buồn và giận giữ đến mức chán ăn, suýt chết vì kiệt sức... Cho nên sau khi sống lại, em không muốn liên quan gì đến Dung Diệc cho đến chết. Chị vừa giàu vừa xinh đẹp, sao em không ôm đùi ai đó như chị, một người vừa xinh đẹp lại tốt bụng để em ôm vào lòng?"
Tôi chợt nhận ra, điều này đúng, bảo sao Lâm Mạt Mạt chân chó với tôi một cách điên cuồng ngay khi cô ấy xuất hiện.
"Cô vẫn biết quá ít. Sau khi Lâm Mạt Mạt chết, cô có biết tôi đã làm gì không? Tôi phát hiện ra những đức tính tốt của Nhược Nhược và đưa cô ấy trở lại, hahahaha..."
Tôi, Lâm Mạt Mạt: "...Đê tiện."
Sau khi sắp xếp đại khái các manh mối, tôi đưa ra một bản tóm tắt cho họ.
"Vậy là hai nhân vật nam chính và nam chính đều bệnh tâm thần. Vì quá ghen tuông nên nữ chính luôn tha thứ cho kẻ bạo hành mỗi lần bị tra tấn, đồng thời còn khuyên kẻ bạo hành đừng làm tổn thương những nhân vật phản diện khác. Còn nam chính thì quá ngu ngốc. Ngoài những gì nữ chính nói, thì người ngoài nói gì nam chính cũng tin và đã hiểu lầm cô ấy nhiều lần ".
"Ở phần đầu của cuốn sách này, các nhân vật đều quá đáng ghét, dẫn đến việc độc giả điên cuồng chửi bới tác giả. Tác giả đành phải đổi nhân vật nữ chính giữa chừng là em - người vợ cũ nhận trách nhiệm kết thúc cuốn sách. Dù sao thì so với hai người, em chỉ là một phú nhị đại lười biếng, nhưng cũng không xấu xa".
"Nhưng bởi vì cốt truyện thay đổi quá đột ngột, cái chết của Lâm Mạt Mạt như trò trẻ con, Dung Diệc lại thay đổi chủ ý quá nhanh, gây ra rạn nứt thế giới trong sách, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Vì vậy em xuyên vào sách, còn Dung Diệc đã mở khóa cốt truyện trước, Mạt Mạt thì trọng sinh."
"Nhưng cũng ổn, trò chơi được khởi động lại, cuối cùng chúng ta đều là người bình thường. Tổng tài nói nhiều, nữ chính trà xanh, nữ phụ nằm phẳng*, hoàn mỹ."
(*Nằm phẳng - 躺平: hay gọi là triết lý nằm phẳng, nằm ườn, mặc kệ đời xuất phát từ một bài viết trên mạng xã hội Trung Quốc hồi giữa tháng 4. Tác giả bài viết thuộc thế hệ 9x sử dụng từ tổ này với lời giải thích: "Quyết tâm bỏ qua mọi nỗ lực để hoàn thành một công việc hay mục tiêu nào đó. Tôi muốn tạo ra lẽ sống cho riêng mình: nằm yên mặc kệ tất cả. Chỉ khi nằm xuống, con người mới có thể trở thành thước đo của vạn vật.")
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tôi làm động tác "Tiếp nhận".
"Bây giờ em có hai câu hỏi cuối cùng—"
"Câu đầu tiên." Vừa nói, tôi vừa nhìn Dung Diệc với ánh mắt nguy hiểm: "Anh mở khóa cốt truyện khi nào?"
"Vài ngày trước khi em nộp đơn ly hôn với anh..."
"Cho nên anh mới bỏ qua phần tra tấn và yêu em trong phần tiếp theo? Chẳng trách ảnh trong phòng làm việc của anh đột nhiên bị thay thế bằng ảnh cưới của chúng ta."
Nghe tôi nói, Dung Diệc điên cuồng gật đầu.
"Nhưng nếu anh thích em, thì tại sao lại đồng ý ly hôn? Anh muốn thử niềm vui khi ly hôn à?"
Dung Diệc chán ghét liếc nhìn Lâm Mạt Mạt.
"Sao có thể như vậy được! Vợ ơi, em có thể xúc phạm tính cách của anh, nhưng không thể xúc phạm sở thích của anh. Anh sẽ không bao giờ thích một người như Lâm Mạt Mạt! Anh muốn mãi mãi là cún cưng của vợ anh! Anh đồng ý ly hôn vì là đàn ông, anh không được ép buộc bất cứ điều gì, phải tôn trọng ý muốn của vợ yêu. Vợ nói gì cũng được, muốn làm gì thì làm, hơn nữa vẫn còn có thời gian chờ ly hôn. Nếu anh không đồng ý thì coi như xong... Nếu có năng lực thì có thể kháng cáo... ! Em đoán xem? Anh vẫn không đồng ý, hehe."
Lần này đến lượt Lâm Mạt Mạt và tôi vỗ tay.
Thói quen tốt.
"Câu hỏi thứ hai."
Khi nghiêng người về phía trước, tôi hạ giọng.
"Nếu anh hành động như vậy, liệu thế giới có sụp đổ và mọi người cùng nhau tèo không?"
Sắc mặt của cả hai đều tái nhợt.
Tôi bật cười.
Thà buồn nhiều mình còn hơn buồn một mình.
Đừng nghĩ đến việc tôi đã rụng bao nhiêu sợi tóc vì điều này!