Chương 6

Kể từ khi Lâm Mạt Mạt bắt đầu hẹn hò nghiêm túc, Dung Diệc mỗi ngày đều vui vẻ.

Mặc dù anh không nói ra.

Nhưng tiếng lòng của anh đã tiết lộ tất cả.

Hôm kia anh ấy hát "Ngọt ngào - 甜蜜蜜", hôm qua là "Phong tục dân tộc đẹp nhất - 最炫民族风", hôm nay là "Trận tuyết đầu tiên năm 2022 - 2002年的第一场雪".

Hmm...ai nói tổng tài phải có gu âm nhạc tao nhã và thích tham dự các buổi biểu diễn âm nhạc?

Cũng có thể người ta sẽ thích khiêu vũ ở quảng trường khi về già thì sao?

Buổi tối, lúc đang chuẩn bị vào giấc ngủ, tôi chợt bị tiếng lòng của Dung Diệc đánh thức.

【Đêm nhớ em ~~ Biết bao kì vọng em có thể ở bên anh ~~ Không biết trong lòng em có thể vì anh mà thay đổi hay chăng ~~ Ôi đêm nhớ em...】

"Im mồm!"

Tôi ngồi dậy và bật đèn ngủ.

Tôi cẩn thận nhìn "cái đầu đĩa CD" đang di chuyển bên cạnh.

Anh đang rất vui?

Hát trong khi đánh răng, hát trong khi ăn, hát trong phòng tắm, hát khi tắm, thậm chí cả nửa đêm cũng hát!

Khoe list âm nhạc phong phú của anh hả?

"Anh không nói gì cả?"

Dung Diệc ngơ ngác nhìn tôi.

【Xin hãy cho anh yêu em lần nữa ~~ Để tình yêu ~~ được trở lại như thuở ban đầu ~~~】

Anh tiếp tục hát trong đầu trong khi giả vờ vô tội.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, liền trực tiếp cắn anh một tiếng.

Tôi sẽ cắn chết anh, đồ phiền phức!

Sau khi lăn xuống đất, tư thế của tôi không đúng, tôi đang cắn vào môi anh ấy mà...

"Ư ưmmm..."

Đêm nay, tôi lại một lần nữa được trải nghiệm nằm dưới tổng tài là như thế nào.

Kết quả, là tôi mệt lả trên giường.

Thôi, không ly hôn là đúng.

Anh ấy vẫn còn có ích.

Dù sao bây giờ cũng không ai muốn anh ấy nữa nên tôi đành phải sống chung với anh ấy một cách bất đắc dĩ thôi.

...

Kể từ đêm đó, Dung Diệc như con thú thức dậy sau giấc ngủ đông, bắt đầu quấy rầy tôi mỗi ngày.

Hôm nay, chúng tôi đang bắt nạt con chó trên ghế sofa thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

---Người mở cửa là Lâm Mạt Mạt.

Bình thường trong tình huống này, với tư cách là nữ chính bạch nguyệt quang, cô nên nói: "Anh Diệc, em ấn thử mật mã, không ngờ cửa mở ra... Trong lòng anh thật sự vẫn còn có em phải không? Nếu không thì anh sẽ cũng sẽ không dùng ngày sinh nhật của em làm mật khẩu..."

Nhưng Lâm Mạt Mạt rốt cuộc không phải là người bình thường.

Cô ấy là trà xanh kiêm chân chó cho tôi.

Cô ấy khóc và nói:

"Hu hu huuuuuu, Dung Diệc, anh thật là cặn bã... mật khẩu mở cửa là sinh nhật của tôi... anh làm sao xứng đáng với chị gái của tôi?"

Chúng tôi thu dọn đống bừa bộn, nhìn cô ấy không biểu cảm.

Dung Diệc đang hưng phấn thì bị cắt ngang, anh không vui, giọng điệu rất không tốt nói:

"Bây giờ đổi luôn. Cô đến đây làm gì? Tự ý đột nhập vào nhà riêng, muốn chết à?"

Nghe anh nói, Lâm Mạt Mạt lập tức chạy tới nhào vào lòng tôi, ôm lấy eo tôi khóc:

"Anh trai thật hung dữ. Không giống như em, em thậm chí không thể nói to."

Tay tôi không chịu nghe lời, tự động ôm lấy Lâm Mạt Mạt.

Ố ồ.

Các cô gái thật mềm mại.

Ôm thích hơn nhiều so với Dung Diệc chắc thịt...

Vốn dĩ tôi muốn ôm cô ấy thêm chút nữa, nhưng liếc mắt lại thấy Dung Diệc nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bất lực. Giây tiếp theo anh ấy nảy ra ý tưởng, dường như thực sự định gọi cảnh sát, tôi nhanh chóng đẩy Lâm Mạt Mạt ra, dập tắt cuộc chiến sắp xảy ra.

"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bị phát hiện rồi à?"

Nghe tôi nói, Lâm Mạt Mạt càng khóc dữ dội hơn.

Cô ấy thực sự bị lật thuyền.

Năm người đàn ông không những phát hiện ra nhau mà còn lập nhóm và cùng nhau chỉ trích cô: "Lúc em hẹn hò với nhiều người khác nhau ở KFC, người phục vụ không thể chịu đựng được nữa nên nói ra sự thật. Em nghèo mà còn bắt chước người khác tán trai đẹp. Em chơi otome game (game hẹn hò) đến nghiện rồi à."

Tôi cảm thấy rất buồn sau khi nghe câu chuyện của cô ấy.

Anh nhanh mồm hỏi cô: "Vậy cái nào ngon hơn, gà Orleans hay gà cay truyền thống?"

"Gà Orleans tuyệt nhất !!"

"Ầy, quên mất trọng điểm kìa."

Dung Diệc ở một bên cẩn thận kéo tay áo tôi nhắc nhở.

Sau khi phản ứng lại, tôi gật đầu liên tục.

Bắt đầu vào công việc an ủi Lâm Mạt Mạt một cách nghiêm túc.

Tôi gần như dỗ dành gần xong, thì Dung Diệc đột nhiên ngắt lời:

"Lâm Mạt Mạt, cô ngu vậy, một học sinh tiểu học có thể học năm môn cùng một lúc. Còn cô là đồ con rùa, thậm chí không thể xử lý được năm người đàn ông."

Những lời này rõ ràng là cực kỳ xúc phạm.

Làm Lâm Mạt Mạt quên luôn tính cách trà xanh dịu dàng của mình.

Cô ấy chống tay lên hông và bắt đầu mắng chửi Dung Diệc:

"Anh thì có cái gì tốt, tên mồm thối! Tuy anh không phải người xấu, nhưng lại độc đoán, ngoài lạnh trong nóng, mặt liệt, độc miệng. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai và có chút tiền, anh làm gì xứng với chị gái của tôi! Tính cách hống hách đã hết thời rồi nhé? Bây giờ là thời đại các em trai thích lái máy bay! Anh không được như người ta, đặc biệt là người như anh vẫn còn có bạch nguyệt quang, lò hỏa thiêu là nơi cuối cùng anh cần đến đấy!

Ban đầu tôi muốn nói rằng lò hỏa thiêu là điểm đến cuối cùng mọi người.

Nhưng Lâm Mạt Mạt thực sự đang rất tức giận.

Ngay cả khi Lưu Lưu sủa, cũng bị cô ấy mắng chửi.

Thế nên đến tôi, Mạt Mạt nuốt lại lời nói.

Em gái à, mắng họ rồi thì đừng nhớ mà quay ra mắng tôi nữa..