Chương 4

Trong bữa ăn này, ba chúng tôi---

Một người ăn mà nghiến răng.

Một người ăn thỏa thích.

Một người ăn với tâm trạng lo lắng.

Phải mất rất nhiều công sức cho đến khi mọi người đặt bộ đồ ăn xuống, cuối cùng chúng tôi cũng có thể vui vẻ rời đi.

Vừa đi ra đến cửa nhà hàng, tôi chợt buồn đi vệ sinh.

Đến khi quay lại, tôi nhìn thấy Dung Diệc đang chặn Lâm Mạt Mạt ở trong góc.

Hai người dường như đang tranh cãi về điều gì đó.

Tôi xoa xoa tay một cách sung sướиɠ, cốt truyện đã trở lại điểm chính chưa?

Tôi sẽ không bị đưa về chỗ cũ?

Hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau như trong sách đã viết, phải không nhỉ?

Dung Diệc nói những lời gay gắt, còn Lâm Mạt Mạt nói những lời yêu thương.

Khi cô ấy đang nói, Dung Diệc bươc tới hôn cô, trút bỏ nỗi đau tương tư mấy năm qua phải không?

Quả nhiên, Dung Diệc càng ngày càng gần Lâm Mạt Mạt.

Nhưng anh...

Chờ đã! Dung Diệc! Sao anh lại nhéo nữ chính?

Anh không thấy cô ấy gần như bị đau đến khó thở hả?

Tôi vội vàng chạy tới và giải cứu Lâm Mạt Mạt khỏi tay Dung Diệc.

"Hic hic... chị gái... là lỗi của em... em không nên nhìn chằm chằm vào chị gái như vậy... em không trách anh Diệc... chỉ là em chưa từng thấy một cô gái nào xinh đẹp như thế, cũng không có ý gì khác đâu..."

Chị gái?

Không gọi tôi là chị dâu nữa, Dung Diệc bị ra rìa à?

Tôi nhìn Lâm Mạt Mạt đầy cảm xúc.

Cô ta rất giỏi làm trà xanh...

【Cô ta đúng là trà xanh! ! Cô ta là trà xanh già! ! Rõ ràng cô ta nói tôi ngu ngốc, hôi thối, không xứng đáng với vợ yêu một chút nào, còn khuyên tôi nên nhanh chóng ly hôn, bỏ nhà ra đi để vợ đẹp một mình, thế nên tôi mới gây sự với cô ta! Chính cô ta là người đã ly gián mối quan hệ giữa tôi và vợ!】

Tôi chịu thua.

Có gì đó sai sai.

Có phải cả nam và nữ chính đều yêu mình không?

Có điều gì đó không ổn giữa hai người này, không có gì là đúng cả.

Tôi xuyên vào là một câu chuyện bình thường, đúng không...

Vài ngày tiếp theo, để đưa cốt truyện trở lại đúng vị trí.

Tôi đã cố gắng hết sức để mang Lâm Mạt Mạt và Dung Diệc lại với nhau.

Đến mức họ phải cắt tóc nhau ba lần, mắng nhau năm lần, ném cà phê vào nhau bảy lần...

Thôi quên đi, khó quá nên thôi vậy.

Tôi ở đây để tận hưởng cuộc sống chứ không phải để bị hành hạ.

Tôi đã là một người phụ nữ giàu có được một năm rồi, vì vậy tôi nên hài lòng.

Thế nên tôi chuyển qua phá cốt truyện.

...

Sau này, tôi thường xuyên "gặp" cô ấy một cách tình cờ dưới sự sắp xếp chu đáo của Lâm Mạt Mạt.

Không giống như cốt truyện gốc, tôi làm khó cô ấy và cô ấy cũng làm khó tôi.

Khi gặp riêng, chúng tôi ngồi bên nhau bình yên và uống trà chiều.

Tiện thể, nói về người đàn ông mà cả hai chúng tôi đều biết.

"Anh Diệc chỉ là tính tình không tốt, tính tình có chút đần độn, có chút nhàm chán, nhưng ở phương diện khác thì anh ấy khá tốt..."

"Anh Diệc chưa bao giờ khen ngợi vẻ đẹp của chị à? Thật không thể chấp nhận được. Không giống em, em chỉ tiếc là mình quá ngu ngốc để có thể miêu tả hết vẻ đẹp của chị gái mình!"

"Chị là người tốt như vậy, sao anh Diệc lại không biết quý trọng..."

Há.

Nên nói gì được đây?

Mọi người không hẳn là ghét trà xanh, tôi cũng vậy.

Mà bây giờ, tôi lại cảm thấy rất thích trà xanh!

Còn phía bên kia.

Sự oán giận của Dung Diệc đối với Lâm Mạt Mạt cũng ngày càng lớn.

Tôi thức dậy mỗi ngày bởi những lời chửi bới của Dung Diệc.

【Lâm Mạt Mật thật sự hèn hạ, lại còn thời trang gợi cảm, không có bạn tình của mình nên muốn cướp bạn tình của tôi!】

【Ngày nào cô ta cũng như thể bị táo bón, cô ta làm mất uy tín của tôi trước vợ tôi rồi đề cao bản thân trước mặt vợ tôi.】

【Cô ta có phải là đứa con gái ngoài giá thú bị bỏ lại không? Đúng là ch* mà! Không được, tôi phải hỏi Lưu Lưu...】

Nghe tiếng Dung Diệc đứng dậy.

Tôi mở mắt, thở dài.

Hình tượng của họ thực sự bị phá hỏng.

Chúng tôi đã cãi nhau được một tháng rồi!

Tôi chỉ muốn trở thành một người phụ nữ giàu có nhỏ bé một cách lặng lẽ.

Dù nam nữ chính có ngược đãi hay đánh nhau thì tôi cũng không muốn tham gia.

Chúng ta ly hôn đi...

Vì vậy tôi lại một lần nữa đề nghị Dung Diệc cùng nhau đến Cục Dân chính.

Nhưng lần này anh ấy không đồng ý.

"Gần đây anh bận quá, hết bận rồi tính tiếp."

Bận?

Anh thì bận rộn cái qué gì?

Tôi nhìn anh không nói nên lời.

Đã ba ngày rồi anh không đến công ty rồi anh à!

Gia đình anh vẫn chưa bị phá sản là do vầng hào quang của nhân vật chính đúng không?

Quả nhiên, nam chính trong tiểu thuyết Bá tổng có thể làm tất cả mọi việc trừ công việc.

Tôi phàn nàn về Dung Diệc trong lòng.

Dung Diệc cũng phàn nàn về Lâm Mạt Mạt trong lòng.

【Chắc chắn là Lâm Mạt Mạt trà xanh bé nhỏ đấy đã xúi giục! Đang cố gắng đẩy tôi ra để thay thế vị trí của tôi! Tôi tuyệt đối không thể để cô ấy bỏ đi như vậy...]

Tôi đã bị sốc khi nghe điều này.

Mọi người đều chân chó như vậy à...

Đừng lo lắng quá, sống bình yên chẳng phải là tốt sao?

Hai người chiến nhau, còn tôi sẽ ăn hạt dưa và nhai khoai tây chiên.

Khó xử nhể.