Chương 5

9

Thật vất vả tôi mới có thể tiễn Lâm Mặc đi.

Tôi mở điện thoại lên, thấy một tin nhắn từ chị La đến.

Là một ảnh chụp, trong ảnh là đạo diễn của bộ phim mà tôi đang muốn đóng và người đại diện của Lâm Mặc.

[ Nghe đồn Lâm Mạc đã liên lạc với đạo diễn, nữ chính có thể sẽ được cô ấy thay thế.]

Tôi hỏi chị La: [ Chuyện xảy ra khi nào?]

Chị La trả lời tôi ngay lập tức: [ Mới mấy giờ trước, không biết là ai đã chụp lại ảnh này, nhưng nếu là người đại diện của Lâm Mặc đã liên hệ với đạo diễn, nên khả năng cao là cô ấy sẽ thay thế vào vai này của em, em cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.]

Rõ ràng mấy phút trước Lâm Mặc còn đang ở trong phòng xin lỗi tôi, tôi còn cảm thấy vô ấy rất chân thành.

Nhanh như vậy, tin tức đâm sau lưng tôi đã tới rồi.

Cô ấy không thể không biết tôi vẫn luôn vất vả tranh giành vai diễn của bộ phim này. Chỉ có thể nói kỹ năng diễn xuất của Lâm Mặc này thực sự quá tốt rồi.

Cũng khó trách cô ấy ở trong giới này lại phát triển nhanh như vậy.

Tôi chợt nhớ tới lúc trước cùng cô ấy trò chuyện, Lâm Mặc có nói gần đây cô không có đóng phim gì cả nên tính toán chút: “Người đại diện của em đã nhận lời cho em một bộ phim truyền hình, sắp tới có lẽ em phải đến trường quay rồi.”

Cô ấy nói bộ phim cô ấy quay này cũng là một tác phẩm lớn, cô ấy sẽ đóng vai nữ chính, theo lý thuyết mà nói, cô ấy sẽ không từ bỏ phim truyền hình mà tranh miếng bánh phim điện ảnh này mới đúng.

Nhưng lòng người luôn khó đoán, thậm chí tôi còn bắt đầu hoài nghi, phải chăng cô ấy biết tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ấy nên mới cố tình làm như vậy!

Đến tối, trên mạng đã xôn xao tin tức Lâm Mặc sắp đóng vai nữ chính.

[ Em tạm thời cứ quay cho tốt chương trình này đã, để chị từ từ nghĩ biện pháp cho.]

Đứng sau lưng Lâm Mặc có hậu thuẫn, điều này ai trong giới cũng biết.

Cô ấy mà muốn cướp chiếc bánh này, Chị La làm sao mà địch nổi lại được.

Tôi cười khổ một tiếng, trong lòng đã định trước kết quả.

Nhưng chị La thật ra đang nhắc nhở tôi, chương trình này vẫn còn phải tiếp tục, tôi không thể cứ ở trong phòng mãi được.

Vừa đến phòng khách, mọi người đều có chút kỳ quái nhìn tôi.

Tần Biết Tô hướng phía tôi chào hỏi: “Tưởng Hoan, lại đây ngồi đi.”

Tôi đến đó ngồi xuống.

Vốn dĩ Vương Viện Viện đang nói chuyện cùng với Tần Biết Tô, đột nhiên thấy tôi, cô ta liền đen mặt, hướng tôi trợn mắt nói:

“Chúng tôi đang nói chuyện về bộ phim của ảnh đế Tần, anh ấy và Lâm Mặc sắp phải rời đi rồi.”

Lời này rõ ràng là nhằm vào tôi.

"Thật sao? Xin chúc mừng tiền bối."

Vương Viện Viện nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô ta đang định mở miệng nói, thì tôi liền ngắt lời cô ấy: “Trước đây Viện Viện cùng tôi tranh giành vai nữ chính trong bộ phim này, hiện tại chắc cô cũng thất vọng lắm phải không?”

Cô ta cười cứng ngắc, có lẽ cô ta không nghĩ tới tôi thế mà lại ở trước mặt mọi người, vạch trần vết sẹo của chính mình.

Thấy tôi còn muốn nói tiếp, Vương Viện Viện lập tức đổi đề tài: “Lâm Mặc, cô đến rồi.”

Ha ha, thật là xuất hiện đúng lúc quá ha.

Vương Viện Viện luôn có chút nịnh nọt Lâm Mặc: "Lâm Mặc, chúc mừng cô nha."

Lâm Mặc nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu.

Nhưng cô ấy cũng chỉ lịch sự mỉm cười đáp lại Vương Viện Viện, sau đó ngồi xuống cạnh tôi và bóc một quả quýt đưa tôi.

Động tác rất là tự nhiên.

Tôi nhìn quả quýt cô ấy đưa, đến cả xơ trên đó cũng được làm sạch không còn tí gì.

Nhưng lần này tôi không nhận lấy nó: “Thật ngại quá, chị không thích ăn quýt.”

Nói xong, tôi tránh sang một bên và giữ khoảng cách với cô ấy.

Chị La nói hãy tránh xa Lâm Mặc càng nhiều càng tốt, tôi nên nghe lời chị ấy.

[Tại sao chị yêu lại không để ý tới tôi? Hu hu hu. 】

Bắt đầu, lại bắt đầu rồi.

Tôi liếc nhìn sang Lâm Mặc, cô ấy gục đầu xuống, lông mày nhíu lại, ánh mắt luôn lén nhìn về phía tôi.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy và trò chuyện với những người xung quanh.

[ Vì cái gì, vì cái gì mà chị yêu không để ý đến em chứ?]

[Có phải tên kh.ốn Tần Biết Tô này lại nói xấu tôi gì đó với chị yêu của tôi không? 】

Haiz, thật là ồn ào quá mà.

Thời điểm mọi người trong phòng khách đều rời đi, tôi cảm thấy bản thân mình cũng nên quay về phòng rồi.

Tôi quay đầu lại, vẫn thấy Lâm Mặc vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn theo tôi

Tôi mỉm cười với cô ấy, lịch sự lại có chút xa cách: “Nghỉ ngơi sớm nhé.”

"Chị à......"

Cô ấy lúc này giống như một con cún con biết rằng mình sắp bị chủ nhân bỏ rơi, liền ở phía sau tôi nhỏ giọng gọi.

Nhưng tôi mặc kệ, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả, tiếp tục bước về phía trước.

10

Tôi phớt lờ Lâm Mặc trong vài ngày sau đó.

Cũng không hẳn là phớt lờ cô ấy, chỉ là coi cô ấy như một khách mời bình thường không thể bình thường hơn trong chương trình này, tôi cũng cố tình giữ khoảng cách với cô ấy.

Khi chị La gọi điện để thông báo với tôi, đoàn làm phim kia đã quyết định chọn tôi làm nữ chính, tôi đã sốc đến mức nửa ngày không nói nên lời.

"Không phải là Lâm Mặc sao?"

Chị La: “Nghe nói nhà đầu tư chỉ điểm em.”

Tôi nhớ lại ngày hôm đó Tần Biết Tô nhắn trên WeChat rằng anh ấy sẽ giúp tôi tìm cách, trong lòng tôi chợt nghĩ, có lẽ nào là anh ấy giúp tôi không?

Nhưng đến khi vào trường quay, tôi mới biết Lâm Mặc cũng tham gia, chẳng qua cô ấy chỉ là nữ chính số bốn.

Hử?

Lâm Mặc? Nữ số bốn? Với địa vị và xuất thân của cô ấy sao có thể diễn nữ số bốn được???

Cho đến khi tôi mang kịch bản đi tìm đạo diễn xin thỉnh giáo, bên trong cánh cửa nghe thấy có người hỏi ông ấy: "Đạo diễn, anh có cần thêm cảnh cho Lâm Mặc không? Dù sao..."

Đạo diễn từ chối: “Không cần đâu. Tưởng Hoan là do Lâm Mặc đề cử, chúng ta cứ quay phim bình thường là được.”

Lâm Mặc đề cử tôi?

Lòng tôi nháy mắt đảo lộn tùng phèo.

“Cô ấy từ bỏ một bộ phim truyền hình kinh phí lớn, tới đóng vai diễn phụ ở trong phim của chúng ta cũng chỉ vì Tưởng Hoan…”

Nghĩ đến thái độ của tôi đối với Lâm Mặc trong khoảng thời gian này, tôi càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Buổi tối, khi Lâm Mặc mang hộp thức ăn đến chỗ tôi, tôi càng thấy xấu hổ hơn.

Trong thời gian này, tôi đối với cô ấy luôn lạnh nhạt, nhưng Lâm Mặc lại không để ý chút nào.

Cô ấy vẫn tìm cơ hội để nói chuyện với tôi như cũ, cho dù tôi có đối xử lạnh lùng với cô ấy, cô ấy cũng không hề bỏ cuộc.

Cô ấy đối với mọi người luôn lạnh nhạt, luôn là bộ dáng thờ ơ, xa cách. Nhưng ở trước mặt tôi, giọng nói của cô ấy luôn dịu dàng đi mấy phần.

Tôi đối với cô ấy lạnh nhạt, cô ấy cũng không hề tức giận, lại càng đối với tôi cẩn trọng hơn.

Tôi mở cửa, nghiêng người để cho cô ấy đi vào.

Lâm Mặc mang đến chính là một con cua: “Em biết chị thích ăn cua!”

Tôi hít hít cái mũi, cũng tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt.

Cô ấy nhìn thấy tôi như vậy, liền mím môi cười, tôi cũng cười ngượng ngùng.

[ Cười cười! Chị yêu mỉm cười với mình rồi!]

Tiếng la hét lại vang lên, đã lâu rồi tôi không nghe thấy nó, thậm chí còn có chút hoài niệm.

"Lâm Mặc, thực xin lỗi."

Lâm Mặc ngừng bóc vỏ cua, nghi hoặc nhìn về phía tôi.

"Trước đây chị đã hiểu lầm em một số chuyện, đối với em luôn lạnh nhạt, thật xin lỗi.”

Lâm Mặc vừa cười vừa nói không sao cả, đem chiếc càng cua đã được bóc vỏ đưa đến miệng tôi: “Không sao đâu! Dù chị có làm gì thì em cũng đều sẽ tha thứ cho chị vô điều kiện”.

“Bởi vì…”

Câu sau của cô ấy đột nhiên nhỏ lại, tôi không nghe rõ nó.

Nhưng câu trước có chút mờ ám, tai tôi chợt nóng bừng.

Ăn tối xong Lâm Mặc lại hỏi tôi có muốn ra ngoài đi dạo không, dù sao buổi tối tôi không có việc gì làm nên tôi đồng ý.

Vì tổ chương trình yêu cầu chúng tôi phải ở cổ trấn này quay một thời gian dài, đi thăm thú chút cũng tốt mà.

Buổi tối, cổ trấn lên đèn rực rỡ, các con phố buôn bán tấp nập người qua lại.

Tôi và Lâm Mặc sóng bước bên nhau, mu bàn tay thỉnh thoảng lại chạm vào nhau.

Những tiếng hét chói tai không ngừng vang lên trong đầu tôi: [ Tay mình đυ.ng phải tay chị yêu rồi, hí hí ngại quá.]

[ Em muốn nắm nay, muốn nắm tay cơ.]

Tôi nghĩ lại muốn trêu chọc cô ấy, liền cố ý chạm vào tay cô ấy, sau đó rút lại, rồi lại giả vờ vô tình chạm vào.

Thời điểm mọi người chen chúc nhau, tôi quýt chút nữa thì bị ngã, cô ấy nhanh chóng kéo tay tôi, ôm lấy tôi trong ngực cô ấy.

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh, cảm giác như không thể kiềm chế được vậy.

"Chị, chị ổn chứ?"

Tôi đỏ mặt, lắc đầu.

Khi đám đông lại lần nữa mang chúng tôi tách ra, tôi theo bản năng kéo tay Lâm Mặc lại.

Lâm Mặc ngây người một chút, sau đó ôm tôi vào lòng, như không muốn buông ra.

Kể cả khi đi mua trà sữa, chúng tôi cũng nắm tay nhau.

“Xin lỗi, chỉ còn một cốc thôi ạ.” Nhân viên bán hàng xin lỗi giải thích với chúng tôi.

Lâm Mặc lập tức trả lời: "Vậy cho chúng tôi một cốc đi."

Trà trái cây cô gọi là thứ tôi thích uống, thậm chí % đường cô chọn cũng hợp ý tôi.

Nếu trước đó chỉ là trùng hợp một lần, vậy tất cả những thứ chúng tôi mua đều là đồ mà tôi thích, cái này cũng quá là trùng hợp đi.

Tôi khó mà không nghi ngờ.

Lâm Mặc dường như biết rất rõ về tôi, biết mọi thứ về tôi, không chỉ mỗi khẩu vị của tôi.