Chương 5

9,

Lý Điềm Điềm cô gái này có một khuôn mặt khá đáng yêu.

Chỉ là cô ấy không chọn đúng đường, chỉ muốn leo lên bằng đường tắt.

Tôi nghe thấy nhân viên cũ của công ty nói rằng Lý Điềm Điềm và Vương Tổng luôn nɠɵạı ŧìиɧ.

Nhưng sau khi tôi đến công ty, Vương Tổng đã đá Lý Điềm Điềm.

Vì vậy, cô ta luôn coi tôi là tình địch.

Sau khi bật máy tính của công ty lên, tôi xử lý xong công việc của mình, không nhịn được nên mở vòng bạn bè của Trình Tiêu xem.

Trình Tiêu là người trầm mặc ít nói.

Vòng bạn bè của anh ấy cũng thế.

Ngoại trừ bức ảnh trong hôn lễ hôm đó, anh ấy không đăng thêm bài viết nào.

Vòng bạn bè của anh ấy không thường cập nhật, cả tháng không đăng gì.

Nhưng hôm nay anh ấy đã đăng 1 bài:

“Những mong muốn của bạn đều có thể trở thành sự thật.”

Tôi không thể không cho anh ấy một like.

Tôi không biết anh ấy muốn gì, nhưng tôi nghĩ mong muốn có anh ấy sẽ thành hiện thực.

Vừa like xong thì thấy Trình Tiêu gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi chưa kịp mở ra thì anh ấy đã thu hồi mất rồi.

Ngay lập tức tôi thấy hiện lên chữ “đang nhập…”

Tôi kiên nhẫn đợi rất lâu mãi cũng không thấy tin nhắn nào.

Tôi đành mở lời trước hỏi anh ấy vừa thu hồi cái gì.

Cuối cùng Trình Tiêu cũng trả lời: “Vừa nãy anh gửi nhầm tin nhắn.”

Tôi: “Ồ!”

Tài khoản Trình Tiêu lại hiện lên “đang gõ”.

Lúc này, có người gõ cửa: “Xin chào, cô Chu Ngưng có ở đây không?”

Tôi theo bản năng đáp lại: “Là tôi.”

Người giao hàng lấy ra một bó hoa tulip từ phía sau đưa cho tôi.

Anh ấy nói rằng: “Người đàn ông tặng hoa cho cô nhờ tôi chuyển lời đến cô là ‘anh ấy rất yêu cô’”.

Tôi nhìn những bông hoa tulip.

Hoa được cắm rất đẹp, màu sắc tươi sáng và được sắp xếp hợp lý.

Đó là loại hoa tôi ưa thích.

Nhưng mà thôi đi, tôi là người đã có gia đình, không thể nhận hoa của người khác.

Tôi ném hoa vào thùng rác, nói với người giao hàng: “Xin lỗi, nếu sau này lại có người nhờ mang đến, hãy ném vào thùng rác giúp tôi.”

Người giao hàng lúng túng: “Nhưng khách hàng nhờ tôi chuyển hoa cho cô.”

Tôi nghiêm túc hỏi: “Ai gửi vậy?”

Tôi thật sự rất tò mò.

Người đó đã tặng hoa cho tôi trong vòng hai tháng.

Cho dù tôi nói với người giao hàng chuyển lời đến người tặng là tôi không cần.

Nhưng người kia giống như Tiểu Cường đánh mãi không chớt.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

Lý Điềm Điềm châm chọc nói: “Rõ ràng cô rất thích người khác tặng hoa, rất thích người khác theo đuổi mình.”

“Nói thật, tôi thấy cô đúng là không biết xấu hổ, có chồng rồi còn chưa đủ, còn muốn ở công ty dụ dỗ Vương Tổng, Vương Tổng còn chưa đủ, cô còn tán tỉnh cả những người đàn ông khác bên ngoài, cô đúng là đại sư.”

Dưới sự mỉa mai của Lý Điềm Điềm, các đồng nghiệp không khỏi tặc lưỡi: “Mặc dù Chu Ngưng mỗi ngày đều nói rằng cô ấy đã có chồng và đã kết hôn, nhưng không bao giờ thấy chồng cô ấy đến đón.”

“Chồng cô chắc chắn không biết cô là một người phóng đãng như vậy, ngại mất mặt vì cô nên mới không bao giờ tới đón cô.”

“Tôi không nghĩ vậy, tôi cảm thấy là cô ấy cố ý không cho chồng đến đón. Mọi người nghĩ xem, nếu như để chồng cô ấy tới, chồng cô ấy chẳng phải sẽ biết cô ấy phóng đãng như thế nào sao?”

Có người nói cùng, Lý Điềm Điềm lại càng chế nhạo tôi thô lỗ hơn: “Chu Ngưng, cô thật vô liêm sỉ, mẹ cô có biết không?”

Tôi nhắm mắt lại, tự nói với bản thân rằng sẽ chịu đựng, không cãi nhau với cỏ rác.

Nhưng mà, mẹ kiếp, chịu không nổi!

Tôi không kiềm chế được nữa, giơ tay mỗi người một phát.

10,

Nhóm người này không ngờ người trước nay luôn nhu nhược như tôi lại giơ tay đánh các cô ấy.

Tất cả đều che mặt, bối rối.

Tôi xoay người đi vào toilet.

Công ty rác rưởi này…

Khi tôi đang rửa tay trong phòng tắm, tôi nhận ra có một người đàn ông tai to mặt lớn sau lưng tôi.

Là Vương Tổng,

Anh ta chắc là vừa xã giao xong, người đầy mùi rượu, còn ợ một cái.

Tôi nhăn mặt: “Vương Tổng, đây là WC nữ.”

“Tôi biết.”

Vương Tổng cười tủm tỉm, trực tiếp khóa trái cửa.

Trên người tôi đổ mồ hôi lạnh: “Ông cút ra ngoài.”

“Tiểu Ngưng, tình cảm của anh đối với em rất rõ ràng đúng không?”

Vương Tổng xoa xoa tay, nhe răng nhìn tôi cười: “Bây giờ trong này chỉ có hai ta, em đừng giả vờ nữa, cứ theo anh đi. Khi đi làm không cần đến đúng giờ điểm danh. Nếu em đến muộn hay vắng mặt anh cũng không trừ lương của em.”

Tôi lo lắng và run rẩy khắp người.

Ký ức không thể chịu nổi từ quá khứ lại hiện lên trong tâm trí.

Lúc đó, khi tôi từ chối bạn học đó…

Anh ta tức giận, đẩy tôi vào tường, túm tóc tôi và cưỡng hôn tôi.

Tôi la hét, vùng vẫy nhưng không ai đến cứu tôi.

Cuối cùng, tôi lấy chiếc bút trong cặp ra, nhắm vào mắt mình, hung dữ nói rằng nếu anh ta chạm vào tôi, tôi sẽ chọc bút vào mắt tôi.

Anh ta sợ hãi, nên để tôi đi…

“Vương Tổng… xin… xin hãy tự trọng.”

Tôi vừa đối phó với ông ta, vừa chạy về phía cửa.

Ông ta mặc dù béo phì, nhưng phản ứng vẫn linh hoạt, dễ dàng nắm lấy quần áo tôi.

“Chạy, trốn, được, sao?”

Ông ta cười dâʍ đãиɠ, nheo mắt lại, muốn chu môi ra hôn tôi.

“AAA”

Tôi nghẹn ngào hét lên.

Phanh!

Phanh phanh!

Chớp mắt, cửa phòng vệ sinh bị đạp văng ra.

Mấy giây sau, cửa vỡ nát, lộ ra khuôn mặt hung dữ như thần.

Trình Tiêu lao vào, dùng nắm đấm đấm vào đầu ông Vương: “Đồ súc sinh!”

Anh đánh rất mạnh.

Sau vài cú đấm, máu tươi chảy ra từ miệng và mũi ông ta.

“Dừng… dừng lại!”

Ông ta bị đánh như lợn, ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất: “Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Có đáng giá không?”

Tiếng đập và tiếng đánh nhau nhanh chóng thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác trong công ty.

Họ đứng bên ngoài phòng tắm.

Tôi nghe thấy giọng nói của Lý Điềm Điềm: “Người đàn ông đánh Vương Tổng là ai vậy? Anh ấy đẹp trai quá, chính là mẫu người mà tôi yêu thích.”

“Nhưng mà, tại sao hai người lại đánh nhau trong WC nữ?”

“Này, tôi vừa thấy Chu Ngưng, chẳng lẽ cô ấy dụ dỗ anh đẹp trai này vào WC, sau đó bị Vương Tổng thấy? Rồi Vương Tổng nổi giận đánh nhau với anh đẹp trai, sau đó anh ấy đánh lại?”

“Câm mồm!”

Khuôn mặt Trình Tiêu hiện rõ sự tức giận.

Anh ấy đánh mạnh vào Vương Tổng, sau đó nói với đám hóng chuyện: “Chu Ngưng là vợ của tôi, sau này nếu tôi nghe thấy cô nói xấu cô ấy, đừng trách tôi vô lễ với cô!”

Lúc này ông Vương đã bất tỉnh.

Nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

Tôi cuộn tròn trong góc, ôm đầu, toàn thân run rẩy.

Trình Tiêu cởϊ áσ khoác khoác cho tôi: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

“Vợ tôi chịu ủy khuất, tôi muốn đập chớt ông ta, nhất định phải đánh!”

Trình Tiêu bế tôi kiểu công chúa.

Tôi lần nữa nghe được tiếng lòng của anh ấy.

“Mình sẽ không để vợ xa mình nữa, mình thề, không được để cô ấy chịu ủy khuất dù chỉ một chút!”

Tôi tham lam nhìn vào gương mặt anh.

Khi tôi trải qua cơn ác mộng thời thơ ấy, không ai đến cứu tôi.

Kể từ đó, tôi luôn trốn trong bóng tối, sợ hãi đàn ông.

Nhưng bây giờ, vị thần của tôi đã tới.

Thế giới của tôi, vĩnh viễn không phải màu đen.

Trình Tiêu của tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ tôi.

Khi Trình Tiêu bế tôi ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Lý Điềm Điềm cố tình ưỡn ngực, tế nhị nói: “Anh đẹp trai, Chu Ngưng không phải người tốt, cô ấy đã có chồng còn tán tỉnh anh Vương, cô ấy còn có một người đàn ông luôn gửi hoa theo đuổi cô ấy.”

“Tôi là chồng cô ấy.”

“Người gửi hoa cũng là tôi.”

Trình Tiêu nhìn Lý Điềm Điềm bằng ánh mắt ghê tởm: “Nếu cô làm hại vợ tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”

Sắc mặt Lý Điềm Điềm tái nhợt, run rẩy nói: “Đây là xã hội pháp trị, anh làm gì được tôi?”

Trình Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta, ôm tôi rời đi.

Chúng tôi đi thang máy xuống nhà để xe.

Tôi ôm chặt anh ấy và nghe vô số kế hoạch trả thù của anh.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cực đoan như vậy.

Sau khi lên xe, Trình Tiêu nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Ngưng, em biết không, anh muốn nói với em rất nhiều điều.”

Lần này, tôi không nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

Tôi nhìn vào mắt anh: “Anh muốn nói anh yêu em đúng không?”

Trình Tiêu thoáng qua một tia kinh ngạc, vài giây sau như đã hạ quyết tâm, anh lấy hết dũng khí nói: “Đúng vậy, anh yêu em, yêu nhiều hơn em nghĩ.”

“Anh vẫn luôn khống chế bản thân, khống chế tình yêu này, từ từ tiếp cận em.”

“Nhưng vừa rồi, anh rất sợ hãi, sợ rằng vĩnh viễn mất đi em.”

“Cho nên, anh phải lấy hết can đảm nói với em, anh yêu em, yêu em đến mức khiêm tốn, thận trọng. Anh sẽ cân nhắc từng câu, từng chữ em nói, suy nghĩ nó thật lâu.”

“Em biết không, đối với anh, em như bong bóng dễ vỡ, anh rất muốn có được em, nhưng lại sợ chạm vào rồi em sẽ mất đi.”

“Anh biết em sợ con trai, nên anh vẫn luôn giả vờ quân tử, nhưng tới giờ, anh thật sự không thể kiềm chế được bản thân, anh chỉ muốn bày tỏ với em.”

“Tiểu Ngưng, anh yêu em, anh yêu em hơn cả bản thân mình, hơn cả mọi thứ trên đời.”

Tôi không nói gì.

Tôi chỉ chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh.

Đôi khi hành động đáng giá hơn ngàn lời nói.

Lúc này, gara hầm để xe thoảng qua một hơi mát.

Nhưng nhiệt độ trong xe lại tăng lên một chút…