*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giản Hoa dập máy, màn hình di động tự động về trạng thái chờ.
Biên tập: Di
Dưới khung cảnh u ám, tướng quân tuấn mỹ anh khí, cầm trường kích[1]
trong tay, khuôn mặt thấm mệt, máu chảy đầy thân, chỉ có đôi mắt là sáng và sắc nét, như thanh đao nhọn đâm ra ngoài màn hình.
Giản Hoa lặng lẽ trượt ngón tay đến biểu tượng cài đặt, thuần thục cắt một bức ảnh cây xanh, thay hình nền “con quạ” ban đầu.
Cậu đến một phòng khám nhỏ truyền nước muối sinh lý và đường gluco.
Nếu thân thể không có nền tảng tốt, là người khác chắc giờ không đứng lên nổi.
“Yếu thành ra vậy còn tiếp tục đi làm?”
Bác sĩ già trong phòng khám không đồng tình nhìn Giản Hoa. Họ là người quen, bác sĩ già chỉ là bác sĩ đã về hưu thông thường, không có kỹ thuật cao siêu gì, ngày thường cũng chỉ xem một vài bệnh vặt.
Hoài thành không phải một thành phố đặc biệt phồn hoa, nhưng nơi này có hai trụ sở làm phim lớn, hầu như ngày nào cũng có đoàn phim quay ở đây. Rất nhiều người trẻ tuổi ôm giấc mơ điện ảnh, lang bạc đến Hoài thành thuê nhà. Mỗi ngày chen chúc trong tàu điện ngầm, xóc nảy đi hơn nửa thành phố đến trước cổng
phim trường, chờ trong giá lạnh với một đám diễn viên quần chúng.
Sinh hoạt của họ nghèo khó, không có bảo hiểm y tế, cũng không có nhiều tiền đi khám bệnh.
Giản Hoa cũng từng là một thành viên trong số họ, nhờ đó mà quen với bác sĩ Trình ở phòng khám nhỏ này.
“Người trẻ tuổi, sao phải liều mạng như vậy?” Bác sĩ già đeo kính lão rồi cầm tai nghe lên xem bệnh, “Sao cậu
vài ngày rồi chưa ăn cơm? Đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện rồi ở nhà tĩnh dưỡng một tháng cho tôi!”
Giản Hoa mỉm cười, thân thể là tiền vốn sinh mạng, cậu cũng đâu muốn ép mình thành ra vậy. Việc gặp phải đêm qua, có nói cũng không ai tin.
Ánh mắt dời xuống chén trà cạnh bàn, nước bên trong bỗng rung lên, tràn ra trên bàn một ít.
Ông Trình không thấy, vẫn còn đang dong dài: “So với mấy người trẻ tuổi khác, cậu đã xem là thành công rồi. Vài năm ở lại Hoài thành mà đã mua được nhà, mua được xe. Tôi bảo cậu bỏ thuốc lá, sáng đi làm chín giờ, chiều về năm giờ. Cứ thế sống qua ngày, bề ngoài cậu có tinh thần như thế, sao mà không qua được?”
Giản Hoa trầm mặc.
Nếu không nhận được lời mời đến từ người đại diện của Lý Phỉ, cậu cũng định rời khỏi giới điện ảnh.
Mấy năm nay gặp nguy hiểm nhiều, tiền kiếm cũng nhiều nhưng hầu hết để mua nhà và chiếc xe second-hand kia. Tiền tiết kiệm không còn bao nhiều, ở nhà chơi nửa năm, cậu không thể tiếp tục miệng ăn núi lở.
“Cậu vừa rồi nói đến việc gì, còn phải chạy đến tận Hải thành ký hợp đồng. Hải thành cách nơi này rất xa, đi xe buýt đường dài còn mất ba giờ. Cậu hiện tại gió thổi là gục thì định đi kiểu gì?” Ông Trình thổi râu trừng mắt trách cứ.
Giản Hoa nhíu mày, thở dài: “Để mai tính sau.”
Gì đến nỗi gió thổi là gục. Cậu mà yếu như vậy, sao đến được phòng khám?
Ông Trình trừng mắt nhìn cậu, rồi lại tiếp tục bận rộn.
Tuy nơi này rất ồn ào, có tiếng trẻ con không chịu tiêm gào khóc, có tiếng còi xe tới lui bên ngoài nhưng ồn ào hiện tại lại làm Giản Hoa cực kỳ yên lòng. Nằm ở nơi nghỉ trưa sau phòng khám của ông Trình truyền nước, Giản Hoa bỗng thấy buồn ngủ, rồi không biết sao mà ngủ luôn.
Khi hộ sĩ đi vào đổi bình truyền, cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Giản Hoa đang mơ.
Trong mơ là hoang mạc mênh mông hoang vu, trời một màu máu đỏ lạ thường, quạ đen trên thân cây chết khô, kêu lên những tiếng khàn khàn khó nghe. Một vị tướng trẻ tuổi chậm rãi xoay người, dáng người anh cao ngất, tựa như núi cao.
Trường kích nắm trong tay, bên chân toàn thi thể.
Anh bước ra khỏi tuyệt cảnh, hướng về phía mặt trời…
Trong mơ vang lên tiếng hô lớn, hoang mạc quạ đen cây chết đều biến mất. Vị tướng kia đứng trong studio, tiện tay lau đi vết máu trên mặt, đem đạo cụ trường kích đưa cho nhân viên đoàn phim, trên mặt nở nụ cười như gió xuân.Biên tập: Di
Khi Giản Hoa tỉnh lại, cậu mở to hai mắt, nhìn trần nhà loang lổ xuất thần.
“Cũng ổn rồi đấy.” Ông Trình vào phòng, thuận tay giúp Giản Hoa rút kim tiêm, “Cậu ngủ một giấc sâu quá, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Giờ cảm thấy thế nào?
Biên tập: Di
Còn thấy thế nào nữa, truyền hai bình nước, giờ tất nhiên là muốn đi WC!
Giản Hoa gật đầu ý bảo mình đã tốt hơn. Dùng bông đè lại chỗ tiêm, chỉnh sửa quần áo rồi cậu đi vào phòng vệ sinh.
WC đơn giản ở trong phòng nghỉ của ông Trình. Giải quyết xong vấn đề sinh lý, khi Giản Hoa vặn vòi nước rửa tay, cậu thấy bóng đèn lắc lư hai cái rồi choang một tiếng vỡ dưới đất.
“Tiếng gì đấy?” Ông Trình ở ngoài hỏi.
“…”
Giản Hoa không biết có phải kiệt tác năng lực của mình không. Cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, xấu hổ nói: “Bóng đèn hỏng, cháu đi ra cửa hàng mua rồi giúp bác thay.”
“Thay gì chứ, mai gọi người đến sửa là được.” Ông Trình không cho là đúng, đưa một túi nilon nhỏ cho cậu, “Cậu mau về nhà nghỉ ngơi. Này, đây là thuốc của cậu! Bệnh của cậu là thiếu dinh dưỡng, thiếu máu! Nhớ uống vitamin…”
Lời còn chưa dứt đã bị Giản Hoa ngăn lại.
Ông Trình không hiểu sao, ông biết Giản Hoa đã vài năm, đây là lần đầu tiên thấy ánh mắt cậu lộ ra sợ hãi.
“Bác có nghe thấy tiếng gì không?” Giọng Giản Hoa có chút run rẩy.
Ông Trình nghi ngờ, tiếng gì cũng không có mà, bên ngoài tĩnh lặng…
Sáu giờ chính là thời điểm náo nhiệt của khu phố cổ. Người tan học về nhà, tiếng nồi niêu xoong chảo leng keng, theo lý phải là âm thanh nối tiếp không ngừng, sao lại có thể im lặng như vậy?
Biên tập: Di
Ánh mắt Giản Hoa
dừng ở cửa phòng nghỉ đang đóng.Biên tập: Di
Cậu đi từng bước qua, mở cửa.
Biên tập: Di
Bên ngoài thực sự không một bóng người.
Biên tập: Di
Dù không có bệnh nhân đến khám nhưng y tá cũng biến mất.
Ông Trình hoang mang chạy đến, kêu tên hộ sĩ, lại ra khỏi phòng khám, rồi đột nhiên chết lặng. Hàng xóm láng giềng đều không thấy, các ông bà già đáng nhẽ ra bình thường phải ở đây tụ tập nói chuyện phiếm trên ghế đá, tay giữ gậy, chơi cờ vua.
Biên tập: Di
Giản Hoa lấy tay bóp trán, cậu không ngờ, tai nạn lại tái diễn.
“Chuyện gì đây?” Ông Trình sống đã vài chục năm, chưa từng gặp qua chuyện lạ như vậy.
Trong não Giản Hoa như dời sông lấp biển, cậu khó chịu đến mức muốn mọi thứ trước mặt biến mất hết. Nhưng bên cạnh cậu còn một ông cụ, là người đã chăm sóc cậu rất nhiều, cậu không thể lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Biên tập: Di
Đỡ lấy ông Trình, Giản Hoa tìm chỗ cho ông ngồi xuống. Ngắn gọn kể lại chuyện cậu gặp tối qua một lần.
Biên tập: Di
Tất nhiên cậu vẫn giấu vài điều, không thể nói mình có thể dùng suy nghĩ di chuyển đồ vật
được.
Biên tập: Di
Sau khi ông Trình tỉnh lại, nhanh chóng hiểu được tình cảnh trước mắt.Về
mặt lý trí, ông không tin những gì Giản Hoa nói nhưng sự thật đáng sợ đã ở ngay trước mắt.
“Cậu vào thang máy, đi ra mọi chuyện đều thay đổi?” Lông mày ông Trình nhăn lại đến nỗi kẹp chết được con muỗi. Ông tự giác nhớ tới, khi mình cảm thấy Giản Hoa đã truyền nước được tương đối, vì hộ sĩ trẻ đang ngủ, ông liền vào xem còn cố ý đóng cửa.
Lúc nào thì âm thanh bên ngoài biến mất?
Biên tập: Di
Ông Trình khổ não suy nghĩ, cuối cùng vỗ tay: “Là sau khi bóng đèn WC vỡ!”
Tiếng động kia không nhỏ, ông Trình bị dọa nhảy dựng, sợ Giản Hoa sức chống không nổi ngã trong WC nên vội vàng lên tiếng hỏi thăm. Sau đó họ vẫn nói chuyện đến tận khi Giản Hoa chú ý thấy điều khác thường.
“Vậy giờ phải làm sao?” Ông Trình đầu đầy mồ hôi lạnh.
Biên tập: Di
Hóa ra thân thể Giản Hoa yếu ớt là do vậy. Người trẻ tuổi có trụ cột, có thể chịu đựng không ăn không uống hơn mười tiếng, nhưng ông xương cốt già yếu, đây là muốn mất mạng sao?
Giản Hoa nhặt một tờ báo dưới đất lên, đồng tử cậu co rút khi thấy đầu đề tin tức xã hội.
Rạp phim Hoan Vũ, thực phẩm bị trộm tại siêu thị, mười một giờ đêm qua… Đôi tình nhân kia chết?
Biên tập: Di
“Ầm!”
Trời xanh phía xa bốc lên một ngọn lửa, tiếng nổ lớn vang lên.
Giản Hoa giật mình, vội cùng ông Trình chạy tới bên cửa sổ. Thấy tầng thượng khách sạn Trân Châu sa hoa ở trung tâm Hoài Thành bốc lên màn khói dày đặc, không khí đầy mùi thuốc súng.
Biên tập: Di
Nếu là ngày thường, Giản Hoa sẽ cho rằng khách sạn Trân Châu bị khủng bố tập kích.
“Còn người khác?” Ông Trình vừa vui vừa sợ.
Sự việc kỳ lạ, dù lúc này ai rơi vào thế giới ngưng lại cũng đều hoang mang lo sợ. Sao
còn có lòng ném thuốc nổ? Ở Trung Quốc muốn tìm thuốc nổ cũng không dễ, trừ phi là tự chế…
“Chíu, bùm.”
Biên tập: Di
Trên cầu Lâm Giang không biết là ai phóng pháo hoa, từng chùm pháo phóng lên phá tan màn đêm tĩnh lặng.
“Bác Trình, bác trốn ở trong phòng khám, cháu đi xem sao.”
“…Cậu cẩn thận.” Ông Trình muốn cùng đi nhưng nhìn chân tay già yếu của mình, nếu thực sự gặp phải chuyện gì chỉ liên lụy Giản Hoa.
Biên tập: Di
Gật đầu với ông Trình, rồi hứa sẽ quay lại, Giản Hoa cẩn thận đi đến ngã tư đường hướng về phía cầu Lâm Giang.
Biên tập: Di
Tuy khách sạn Trân Châu gần hơn nhưng phóng pháo hoa và ném thuốc nổ, độ nguy hiểm cái nào hơn vừa nhìn thì biết ngay, không cần nói nhiều.
Gió đêm thổi vù vù, đường cái cũng giống đêm qua, vô số xe ô tô mở đèn đỗ lại. Thời gian cao điểm buối tối, trừ đèn xanh đèn đỏ hoạt động bình thường thì không khác gì
tắc nghẽn giao thông.
Biên tập: Di
Nhìn như náo nhiệt phồn hoa nhưng lại không một bóng người.
Một nam thanh niên lưng đeo ba lô, cưỡi xe đạp leo núi tiến vào tầm mắt Giản Hoa.
“Này?” Hai người đều thấy được đối phương.
Biên tập: Di
Đạp xe nhẹ nhàng qua, chàng trai trẻ nhuộm tóc nghi ngờ nhìn Giản Hoa: “Anh là ai?”
Khi đối phương xuất hiện, trong lòng Giản Hoa liền suy nghĩ nhiều điều. Thái độ không chút hoang mang của chàng trai trẻ này chứng thực phỏng đoán của cậu. Người này nhất định biết gì đó, không thì ai có thể đối mặt với biến cố này còn làm như không việc gì.
“Tôi đến chỗ kia.” Giản Hoa chỉ về phía cầu Lâm Giang.
Biên tập: Di
“À, là người đồng đạo, cùng nhau đi đi!” Người trẻ tuổi lập tức nói.
Vẻ mặt Giản Hoa thong dong: “Cậu đi trước, tôi còn tìm xe.”
“Anh cũng tùy tiện thật, chẳng chuẩn bị gì cả.” Người trẻ tuổi chưa mất cảnh giác, vẫn còn nhìn chằm chằm Giản Hoa.
Biên tập: Di
Giản Hoa thấy ba lô to sau lưng đối phương, không kéo hết mà lộ ra một góc bao thực phẩm. Cậu đã hiểu.
Biên tập: Di
“Tôi giấu đồ ăn ở chỗ khác.” Giản Hoa nói.
Người trẻ tuổi nghe thấy liền cười, giơ ngón cái: “Có ý tứ. Thực ra tôi cũng vậy nhưng tôi mang theo hai bao đồ ăn. Cứ yên tâm, tình tiết vừa mới bắt đầu, còn chưa có…”
Người trẻ tuổi chưa kịp nói xong, trong chỗ tối một người nhảy ra, một chiêu đánh sau gáy
hắn, làm người ngất đi.
Biên tập: Di
Khi đối phương xuất hiện, Giản Hoa liền thấy được.
Người này không phải ai khác mà là bạn từ nhỏ
của cậu, Lục Triệu.
Tuy không biết Lục Triệu muốn làm gì, nhưng chọn giữa người đáng ngờ xa lạ và phát tiểu quen thuộc hơn. Giản Hoa vẫn chọn Lục Triệu, vì thế im lặng nhìn Lục Triệu đánh ngất người kia.
“Tốt quá, cậu cũng ở đây!”
Biên tập: Di
Lục Triệu kích động nắm tay Giản Hoa, mặt đầy vẻ nghĩ mà sợ: “Tôi đi ra từ trong thang máy, phát hiện không thấy ai cả. Khách sạn Trân Châu có người bị gϊếŧ, chúng ta mau rời đi, tìm chỗ trốn.”
“…”
Biên tập: Di
Giản Hoa im lặng nhìn gã, vẻ mặt tươi cười của Lục Triệu không duy trì nổi, lặng lẽ lui về sau nửa bước.
“Sao vậy?”[1] Trường kích
==============
Anh thì nhất định chọn em không chịu đổi người, em thì lấy ảnh anh làm hình nền lại còn mơ về anh. Chưa gặp nhau mà đã tình như cái bình thế này, không biết gặp nhau rồi còn như thế nào nữa.