Chương 2: Bắt đầu

Ngoài cửa sổ là màn đêm tối, thực tế trời sẽ không sáng.

Di

Thời gian hiển thị trên đồng hồ đã ngưng lại. Khắp tiểu khu, cả thành phố này thậm chí có khả năng là trên toàn thế giới, nhân loại đều biến mất. Bình minh không thể thay thế đêm đen, ác mộng không có điểm cuối.

Di

Giản Hoa từ từ nhắm mắt, lưng dựa vào tường, ngồi không nhúc nhích.

Di

Đây là cách tiết kiệm thể lực tốt nhất, nhà lại là nơi khiến cậu an tâm nhất.

Biên tập: Di

Từ việc xảy ra ở thang máy của rạp chiếu phim tới nay, đã được hai ngày hai đêm – đây là Giản Hoa dựa theo tốc độ xói mòn thể lực của mình để tính toán. Cậu đêm đó ở trong nhà phát hiện một tin dữ khủng khϊếp hơn. Vì phản ứng với việc cai thuốc lá, Giản Hoa luôn cảm thấy đói. Dù sự tình quái lạ xuất hiện, cậu cũng phải nghĩ cách lấp đầy bụng. Kết quả, nồi đặt ở trên bếp không đun sôi được, dùng nồi cơm điện cũng vô ích.

Biên tập: Di

Không thể làm chín đồ ăn, đành phải ăn sống. Nửa gói bánh bích quy, một gói mì ăn liền cùng vụn bánh mì, Giản Hoa vẫn thấy đói như chưa được ăn gì.

Biên tập: Di

Không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, không tìm thấy người, cũng không cách nào ăn đồ ăn cho đỡ đói.

Biên tập: Di

Cảm giác này, như bị cả thế giới vứt bỏ.

Biên tập: Di

Giản Hoa giờ đây đói khát khó nhịn, ý thức của cậu đã có chút mơ hồ. Qua mấy chục giờ sau, cậu lái xe ra cửa đi nơi khác tìm đồ ăn và nước uống. Khi đi qua trung tâm mua sắm, cậu vừa lúc nhìn thấy đôi tình nhân đang điên cuồng ăn thứ gì đó, trên mặt đất ném đầy vỏ giấy và chai lọ nhưng họ vẫn thấy không đủ mà kêu đói.

Biên tập: Di

Một màn khủng bố quỷ dị này làm Giản Hoa lạnh lòng.

Biên tập: Di

Cậu không tìm đồ ăn nữa, trực tiếp chạy xe đến cầu lớn Lâm Giang. Cuối cầu là trạm thu phí, từ chỗ đó có thể rời khỏi thành phố này.

Biên tập: Di

Trong đêm đen, đèn trên trạm thu phí vẫn sáng nhưng trên cầu không có âm thanh gì. Gió lạnh thổi vù vù, Giản Hoa mở cửa xe, từ thành cầu nhìn xuống dòng nước chảy xiết.

Cậu không định tự sát. Giản Hoa dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không từ bỏ sinh mạng của mình, chỉ là khốn cảnh trước mắt khiến cậu thấy luống cuống chân tay.

Cuối cùng, Giản Hoa vẫn về nhà.

Biên tập: Di

Ngồi dựa vào vách tường, không nhúc nhích, giảm thấp thể lực bị tiêu hao. Cố dùng nghị lực phi thường của bản thân để nhịn xuống cơn khát, cậu hận không thể mở vòi nước máy hướng vào cổ họng để làm dịu cảm giác khó chịu.

Biên tập: Di

Cậu nhìn thấy dáng vẻ của đôi tình nhân ăn uống quá độ kia, trong mắt đều là điên cuồng vặn vẹo và tuyệt vọng. Giản Hoa không muốn chính mình trở thành như vậy. Ăn cái gì cũng vô ích, một khi bắt đầu ăn là không thể khống chế bản năng cầu sinh của chính mình mà tiếp tục ăn vào.

Biên tập: Di

Trong đại não mơ hồ hỗn độn, cậu còn đang không ngừng suy nghĩ về biến cố này.

Giản Hoa mơ hồ cảm thấy chính mình hoặc nên nói là cái thang máy kia đã rơi vào vết nứt thời gian.

Biên tập: Di

Vết nứt thời gian là Giản Hoa đặt tên lung tung, khái niệm cụ thể gì đó cậu cũng không rõ. Cậu chỉ cảm giác rằng vật chết trên toàn thế giới này đều dừng lại ở một giây kia, còn vật sống thì biến mất không dấu vết. Người trong thang máy là ngoại lệ. Họ thay đổi được vật chết (di chuyển hoặc làm hư hao) nhưng không thay đổi được vật sống (thức ăn nước uống).

Giản Hoa đói đến một chút sức lực cũng không còn, cơn khát cực độ làm trước mắt cậu xuất hiện bóng chồng.

Biên tập: Di

Ý thức mơ hồ, cậu bắt đầu không thể tỉnh táo, cứ như vậy nửa ngủ nửa mê. Khi bị vây trong thống khổ mê man, có âm thanh rất nhỏ truyền đến trong đầu Giản Hoa.

“Tích tắc, tích tắc…”

Biên tập: Di

Ổn định, rõ ràng, có quy luật.

Biên tập: Di

Giản Hoa từ từ mở mắt, qua một lúc cậu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Ánh mắt bình tĩnh nhìn đồng hồ treo trên vách tường, là kiểu cũ nền trắng, kim đen, mặt thủy tinh, lúc này kim giây đang di chuyển từng chút.

23:01

Biên tập: Di

Tiếng kim giây tích tắc trong đầu Giản Hoa như âm thanh đầu tiên của bản violin trong buổi hòa nhạc. Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng bọn trẻ cách vách, âm thanh

mơ hồ ở phòng bài của tiểu khu khi tan cuộc.

Biên tập: Di

Tiếng bước chân siêu vẹo của tên say ở tầng cao nhất làm kinh động con chó nhà hàng xóm.

Những âm thanh ồn ã bình thường này, giờ lại giống như tiếng trời.

Đói đến choáng váng, Giản Hoa theo bản năng đứng lên. Muốn đi mở cửa hoặc đi đến trước cửa sổ nhìn quanh, xác nhận đây không phải ảo giác của chính mình, nhưng thân thể suy yếu không nghe sai sử.

Biên tập: Di

Giản Hoa cố gắng nửa ngày nhưng không có chút hiệu quả, ý thức lại tan rã, sắp rơi vào hôn mê.

Biên tập: Di

Không được…

Biên tập: Di

Xem tình hình của cậu hiện tại, hôn mê rồi còn tỉnh lại được nữa không mới là vấn đề. Hơn nữa thời gian càng dài, cậu cách cái chết càng gần! Thật vất vả chờ đến khi tất cả bình thường lại, chẳng lẽ lại chết như vậy?

Biên tập: Di

Nước, cậu muốn nước.

Biên tập: Di

Từ phòng khách đến phòng bếp chỉ cách vài bước chân, vậy mà Giản Hoa lại không cách nào đi qua.

Biên tập: Di

Cậu phí công vươn tay, chỉ riêng động tác này đã mất một phút đồng hồ. Trước mắt Giản Hoa hóa đen, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào bình nước lạnh trên mặt bàn trong phòng bếp.

“Phanh”.

Biên tập: Di

Bình nước bỗng nhiên bay tới, rồi lại rơi xuống mặt đất.

Biên tập: Di

Nước ướt thành vũng, mảnh vỡ văng khắp nơi. Tay phải của Giản Hoa cũng bị đâm, đau đớn khiến tâm trí cậu tỉnh táo hơn chút, ngây người nhìn bình nước không biết bay đến kiểu gì.

Nhưng cậu không chú ý điều này mà vội vàng ghé vào một mảnh vỡ cong cong, cẩn thận từng chút dùng đầu lưỡi liếʍ ngụm nước còn sót lại.

Biên tập: Di

Trong cảm nhận

của Giản Hoa, mấy ngụm nước cũng không đến được dạ dày, chỉ nhanh chóng thẩm thấu vào trong thực quản. Niềm vui to lớn khiến cậu không tự chủ được run rẩy. Tại thế giới mà thời gian ngưng lại, uống nước thì chưa đến cổ họng đã bốc hơi, không có chút

hiệu quả nào.

Biên tập: Di

Cậu hít sâu một hơi, rồi nghi ngờ nhìn mảnh vỡ đầy đất, rồi lại nhìn hướng phòng ngủ. Trong phòng Giản Hoa có đồ uống, nhưng chỗ đó càng xa phòng khách hơn. Giờ cậu cố gắng lấy lại cảm giác

ban

nãy, vài giây sau một bình nước khoáng nhanh như chớp lăn ra đây.

Giản Hoa dừng một chút, bình nước khoáng nhảy lên tại chỗ, đứng vững vàng.

Giây sau, một lực khống chế vô hình đè lấy nó, làm cho nắp đậy vặn ra.

“Ba!” Nắp bình bay lên đập vào đồng hồ treo tường, còn làm nứt một vệt nhỏ trên mặt thủy tinh. Có thể thấy lực kia lớn bao nhiêu.

Bình nước khoáng lơ lửng trên không, dừng bên miệng Giản Hoa, còn nghiêng một góc tiện cho việc uống nước. Giản Hoa uống một hơi hết nửa bình nước mới lấy lại tinh thần. Suy nghĩ của cậu vừa buông lòng, bình nước lập tức rơi xuống đất.

“…”

Giản Hoa cảm thấy, ba ngày này đã chiếm hết kinh ngạc cả đời của cậu.

Dù thế nào thì, cậu cũng sống lại, cậu đã chờ được đến khi “ác mộng” kết thúc. Giản Hoa kéo cơ thể suy yếu cố sức đứng lên, tìm mấy thanh chocolate ném vào chén nước, ép chính mình uống chất lỏng bán hòa tan.

Trong gương, mặt cậu hốc hác, dưới mắt thâm đen.

Quần áo trên người nhàu nhĩ còn dính cả vệt nước. Giản Hoa trông cực kỳ chật vật, có thể đến trường quay diễn kẻ thất tình nhảy sông mà không cần trang điểm.

Xử lý qua loa vết thương trên tay phải, khôi phục chút sức lực, rồi tắm rửa bằng nước ấm một lát, Giản Hoa giờ mới có tinh thần xem xét năng lực mới xuất hiện của mình.

Thìa cà phê, dựa vào ý niệm của cậu mà bay đến, lắc lư.

Mảnh thủy tinh đầy đất cũng bị Giản Hoa “quét” vào góc phòng khách. Giống như là năng lực ý nghĩ trong mấy bộ phim Âu Mĩ thế kỷ trước, siêu năng lực làm ly bay, làm cong thìa gì đó, thực tế đều vô dụng.

Chỉ cần không phải chuyện sống chết, xoay người đi vài bước lấy đồ vật này nọ có gì khó khăn. Đối với Giản Hoa mà nói, loại siêu năng lực này còn không bằng để cậu học khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp. Ít nhất lúc cậu phải treo trên dây sẽ không quá khó chịu.

Bỗng nhiên quay về thế giới bình thường, cùng với siêu năng lực xuất hiện sau đó, làm cho Giản Hoa thấy đầu óc uể oải không đủ dùng.

Mở TV ra, phim truyền hình cẩu huyết luân lý cung đấu chiếm màn hình, tin tức buổi tối đã kết thúc từ sớm, thời gian trên màn hình vẫn là ngày thang máy gặp chuyện không may. Trong túi quần bò của Giản Hoa có cuống vé xem phim. Phim hết lúc 22:40, từ trung tâm mua sắm đến nhà cậu không gần, lái xe mất ít nhất nửa giờ, nhưng vào lúc 23:01, cậu đã nằm trong phòng khách suýt chút nữa đói chết khát chết.

Giản Hoa muốn quay lại rạp phim xem tình hình nhưng thân thể suy yếu không cho phép. Giản Hoa nằm ở trên giường mà không dám ngủ, trong lòng cậu sợ lại rơi vào thế giới tĩnh mịch tối tăm kia.

Mỗi lần mắt nặng nề khép lại, ngay giây sau

Giản Hoa lại bị ý chí của mình cưỡng chế tỉnh lại, cùng cơn buồn ngủ gian khổ cận chiến.

Gian phòng hỗn loạn, bóng đêm rút đi, không trung mờ sáng.

Giản Hoa được ánh bình minh an ủi, tâm lý cậu thả lỏng, cuối cùng rơi vào mộng đẹp, nặng nề ngủ đến khi mặt trời bò lên cao, ánh nắng chói mắt chiếu vào phòng.

“Cốc cốc cốc!”

Cửa phòng bị gõ mạnh, Giản Hoa trong lúc ngủ khẽ nhíu mày.

“Giản Hoa! Cậu đang làm gì, di động không nghe, xe lại đỗ dưới tầng, người có thể chạy đi đâu chứ?”

Tiếng rống chói tai rốt cuộc đã đánh thức chủ nhà. Giản Hoa mở mắt, ngây người nửa phút mới nhớ đến việc xảy ra hôm qua. Tiếng đập cửa còn tiếp tục, giống như gọi hồn.

Người đến là bạn từ nhỏ

của Giản Hoa, Lục Triệu.

Danh hiệu bạn từ nhỏ này là Lục Triệu tự nhận. Tuy bọn họ biết nhau từ nhỏ, nhưng Giản Hoa theo bản năng cách xa người này, vì Lục Triệu thích tự ý quyết định, toàn là tật xấu của thiếu gia, Giản Hoa không muốn để ý đến gã.

“Chuyện gì?” Giản Hoa mở cửa, dùng âm thanh khàn khàn hỏi.

“Giọng cậu sao vậy, cảm à?” Lục Triệu bị dọa nhảy dựng, ánh mắt gã bỗng tỏa sáng, ra sức nhìn phía sau Giản Hoa. Khi thấy nội thất không hư hại gì (nhìn không tới mảnh thủy tinh vỡ trong góc tường), ánh mắt gã không giấu nổi

vẻ thất vọng.

“Cảm nặng, ở nhà ngủ hai ngày.” Vẻ mặt Giản Hoa lạnh nhạt, “Cậu không xuất ngoại?”

“Mới về.” Lục Triệu có xuất thân tốt. Khi không bệnh trông cũng giống quý công tử, gã thấp giọng nói: “Nghe nói cậu đắc tội người ta, bị đạp đổ bát cơm? Gọi điện cậu lại không nghe…?”

“Có việc gì không? Tôi phải đi nghỉ, vừa mới uống thuốc, mệt đến không mở mắt ra được.” Giản Hoa ngắt lời gã, dứt khoát đóng cửa lại.

Lục Triệu sờ mũi, cũng không giận, xoay người

đi xuống lầu.

Cẩn thận xem xét chiếc xe dừng dưới lầu của Giản Hoa, phát hiện di động ở trong chiếc hộp trước cửa sổ thủy tinh. Lục Triệu lúc này mới thoải mái cười, lẩm bẩm: “Tôi nói mà, thảo nào không tiếp điện thoại.”

Lục Triệu lôi di động ra, đề tài đứng đầu giao diện của weibo là “Hiện trường đôi nam nữ trẻ tuổi đột tử ở rạp phim Hoan Vũ”. Đầu tin nói rằng tầng một siêu thị bị trộm, bên cạnh thi thể có lượng lớn giấy đóng gói và bình đồ uống bị mất. Bảo an đêm kể lại rằng mười một giờ đêm qua, khi đi tuần thì phát hiện người chết, tình nghi xác thực.

“Bắt đầu rồi.” Lục Triệu lo lắng tắt di động.

Lục Triệu chắc chắn là kẻ xuyên sách rồi.