Nam Liệt có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô sẽ chúc cậu mười năm sau chết trong ngày sinh nhật của cậu.Thật ra Tùng Vũ khá hưởng thụ quá trình làm bánh ngọt kiểu Âu. Mặc dù chưa từng đăng ký lớp học nhưng cô xem qua không ít video và công thức nấu ăn, cũng xin lời khuyên từ đầu bếp Nam gia. Thời điểm đi du học ở nước ngoài cô thỉnh thoảng cũng sẽ nướng một ít bánh quy cho đỡ chán. Chung cư cô thuê điều kiện rất tốt, nằm trên đoạn đường du học sinh bình thường rất ít khi thuê, căn bếp trong nhà vừa đầy đủ vừa cao cấp. Không thể phủ nhận về phương diện kinh tế Nam Tích Dân chưa từng keo kiệt với cô.
Cô từng hẹn hò với mấy người bạn trai nhưng cô không dẫn bọn họ về căn hộ của mình. Nếu hai người muốn qua đêm sẽ đến chỗ của bọn họ. Cô cũng chưa từng tự tay làm bánh sinh nhật cho bọn họ. Ngay cả bánh ngọt làm hàng ngày cô cũng không có thói quen chia sẻ với người khác. Đây có lẽ là điểm mấu chốt nào đó, cho dù cô cũng cảm thấy bản thận mình đạo đức giả.
Người bạn trai trước đó từng nửa đùa nửa thật hỏi có phải chung cư của cô giấu một người đàn ông khác hay không? Cô cười gật đầu: Đúng vậy, bị anh phát hiện rồi.
Có phải đúng như người xưa nói hay không: Đằng sau mỗi câu nói đùa đều cất giấu một sự thật nào đó?
Cô xác thật có một người đàn ông khác, giấu trong một tầng hầm xa xôi.
Tàn phế, yếu ớt, danh không chính ngôn không thuận.
Tóm lại là đáng xấu hổ.
Năm nay Tùng Vũ làm một cái bánh sinh nhật brownie cho Nam Liệt, còn dùng đường làm một con chim cánh cụt để trang trí.
Ánh mắt Nam Liệt rơi xuống chim cánh cụt làm bằng kẹo đường kia: "Nhiều năm như vậy chị vẫn còn nhớ à?"
"Nhớ chứ, tôi nói rồi, cho dù cậu giống chim cánh cụt cũng là con chim cánh cụt đáng yêu nhất thế giới." Cô mỉm cười nhìn cậu, dùng bật lửa thắp một ngọn nến thon dài ở giữa cái bánh.
"Bây giờ tôi không còn giống chim cánh cụt nữa." Nam Liệt nói, "Mặc dù chim cánh cụt đi chậm và khó coi nhưng ít nhất vẫn có thể đi được."
Cô quên buông bật lửa ra, mãi đến khi bị bỏng mới đột ngột ném xuống.
"Tùng Vũ!" Nam Liệt kêu lên, "Mau đi ngâm nước!"
Trong phòng ăn có một bồn rửa tay, Tùng Vũ cũng không nghĩ trong thời gian ngăn sẽ có chuyện gì lớn, không nhanh không chậm mở vòi nước xối trong vài phút.
Nam Liệt điều khiển xe lăn lấy cao bạc hà từ trong phòng mang ra. Chỉ là càng nóng vội càng không mở được nắp, ngược lại đánh rơi cái lọ xuống đất lăn đến cạnh giày Tùng Vũ.
Cô khom lưng nhặt lên mở nắp ra, cười khanh khách nói với Nam Liệt: "Cậu có muốn bôi cho tôi không?"
Cậu không đồng ý: "Chị tự làm sẽ nhanh hơn một chút."
Cô bĩu môi nói: "Vậy bỏ đi... Tôi thấy phiền lắm, không bôi."
Lông mi cậu hơi rũ xuống, vươn hai tay kẹp lấy lọ cao bạc hà: "Lại đây." Trong giọng nói của cậu có chút cam chịu bất lực.
Cô đi về phía trước một bước, ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm giơ đầu ngón tay bị bỏng lên.
Ngón trỏ của cậu chấm một ít cao bạc hà, động tác vụng về nhưng nhẹ nhàng bôi lên vết bỏng của cô.
"Là lỗi của tôi, tôi không nên nói chuyện làm chị phân tâm." Cảm giác áy náy của cậu lộ rõ.
Phân tâm? Tùng Vũ bị cậu nói như vậy ngược lại cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình không thể hiểu nổi. Cô thế nhưng lại bị một câu trần thuật của cậu làm cho bị bỏng.
"Vậy sau này cậu đừng nói nữa." Giọng điệu của cô xen lẫn một chút buồn bực, cô cũng không rõ lắm đây là đang tức cậu hay tức giận với chính mình.
"Được, tôi sẽ cố hắng hết sức." Nam Liệt nói, "Chẳng qua có đôi khi tôi cũng sẽ phàn nàn... Lúc đó chị đừng để ý đến tôi là được. Thành thật mà nói bệnh nhân lâu năm khó mà không có cảm xúc tiêu cực."
Tùng Vũ vặn chặt nắp lọ cao bạc hà, đứng dậy nói: "A Liệt, đừng nói những lời giả mù sa mưa cái gì mà tôi đừng để ý đến cậu. Nếu tôi thật sự phớt lờ cậu, cậu nhất định sẽ nổi giận đùng đùng."
"Tôi sẽ không tức giận..." Cậu cười trong nước mắt, "Khả năng tôi sẽ chết."
"Hôm nay là ngày gì! Không được nói những từ nhạy cảm đó!" Tùng Vũ trực tiếp che miệng cậu lại khẩn trương nói.
Cậu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm.
Bờ môi của cậu hé mở làm lòng bàn tay của cô có cảm giác ngứa ngáy. Cuối cùng cậu không nói nữa, cô mới chậm rãi thu tay lại.
"Trước khi nến tắt hãy ước một điều đi." Trong nhịp tim đập hoảng loạn, cô gãi gãi đỉnh đầu nói.
"Chị quên rồi à, tôi chưa bao giờ ước."
Đương nhiên là cô biết: Sinh nhật cậu không ước, bánh sinh nhật cũng không viết lời chúc, thậm chí ngay cả nến cũng là cô mãnh liệt kiến nghị mới thắp một cái. Chỉ là nhất thời cô không biết nói gì nên muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ vừa rồi.
"Tôi ước giúp cậu." Cô nói.
"Tôi nhường điều ước của mình cho chị, chị ước đi." Nam Liệt mỉm cười dịu dàng nhìn cô, "Nếu có thể thực hiện tôi sẽ rất vui."
Sinh nhật của mình Tùng Vũ cũng không mấy khi nghiêm túc ước nguyện. Cô luôn cảm thấy đây chỉ là gạt người, chỉ có trẻ con mơi tin. Nhưng lúc nghe Nam Liệt nói muốn chuyển điều ước của mình cho cô, cô lại có chút cảm động.
Ngọn nến đã cháy đến chỉ cao bằng một ngón tay út.
Cô nhắm mắt lại nhanh chóng ước.
"Cùng thổi đi." Cô đưa chiếc bánh kem đến trước mặt Nam Liệt.
"Chị ước nên chị thổi đi." Cậu nói.
"Nghe tôi này, A Liệt." Giọng cô vô thức mềm đi, "Tôi đếm một, hai, ba, nhất định phải cùng nhau nhé! Một..."
Nam Liệt vẫn làm theo lời cô nói.
Điều ước của cô có liên quan đến cậu nên cô mới mời cậu cùng thổi nến.
Điều ước của cô là: Hy vọng Nam Liệt có thể sống lâu thêm mười năm.
Kỳ hạn mười năm này rất tốt: Vừa không chậm trễ cuộc sống của cô, cũng không làm khó các vị thần tiên, dù sao thân thể của cậu ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó cứu.
Cô không muốn Nam Liệt sống lâu, nhưng muốn cô chấp nhận việc cậu sẽ sớm biến mất khỏi thế giới này cô lại có chút không đành lòng.
Hơn nữa nếu thời gian quá gấp cô cũng sẽ không kịp thu được lợi ích gì từ cậu.
Hãy để cho cậu ấy sống lâu hơn một chút. Khi ước cô đã nghĩ như vậy.
Tối hôm nay Tùng Vũ đi lên phòng ngủ cho khách ở trên lầu. Chỗ đó tốt hơn phòng ngủ dưới tầng hầm nhiều, chỉ là cô ngủ không ngon giấc, nửa giấc đầu mất ngủ, sau đó ác mộng nối tiếp nhau ập đến.
Cô lần lượt mơ thấy những đám tang, những gương mặt trên di ảnh có người cô biết, có người cô không quen. Cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại tham dự đám tang của những người xa lạ đó. Trong mỗi một giấc mơ cô đều lẻ loi đứng giữa đám đông với khuôn mặt mờ mịt, không ai nói chuyện với cô, biểu tình của cô cũng chết lặng, không khóc không nháo.
Chỉ đến khi cô mơ thấy mình đang ôm hũ tro cốt của mẹ cô mới khóc thành tiếng. Ngay sau đó hình ảnh biến đổi, cô lại quay trở lại nhà tang lễ. Lần này bức chân dung đen trắng treo trong linh đường biến thành Nam Liệt. Đôi mắt của cậu dường như đang nhìn cô thật sâu, trong mắt như cười lại như oán giận, môi hơi hé mở, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Cô xông lên dùng sức tháo "di ảnh" của cậu xuống, quay người chất vấn những người có mặt: "Là ai treo lên? Ai cho phép các người treo lên?"
"Năm thứ mười đã đến rồi." Một thanh âm không biết từ đâu vang lên, nhẹ nhàng lại mang theo sự uy nghiêm không thể chối cãi vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô không ngừng vang vọng, "Năm thứ mười đã đến rồi nha, đến rồi, đến rồi..."
Cô đá chân, ngơ ngác mở mắt ra, cả người nhanh chóng co lại một vòng, rất lâu không thể nhúc nhích.
Cô mở to mắt làm quen với bóng tối trong phòng, qua vài phút mới giơ tay sờ vào chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường.
Cô vuốt vuốt tim mình, cảm thấy rất khó chịu. Cô đã tỉnh lại, đương nhiên không đến mức không phân rõ mơ và thực, chỉ là đột nhiên nghĩ đến bệnh tim của Nam Liệt khi phát tác có phải sẽ càng khó chịu hơn so với cô bây giờ hay không.
Cô cảm thấy mình thật khốn nạn, thế mà lại đem ý tốt nhường điều ước của cậu cho mình biến thành "nguyền rủa".
Mười năm sau, cậu còn chưa đến ba mươi tuổi đâu!
Nam Liệt nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến vào ngày sinh nhật của cậu cô lại "chúc" cậu mười năm sau sẽ chết.
Tùng Vũ biết đêm nay mình nhất định sẽ mất ngủ. Cô đã rất quen thuộc với cảm giác bừng tỉnh sau ác mộng, mất ngủ càng là chuyện thường ngày. Cô dứt khoát ra khỏi phòng ngủ cho khách đi xuống lầu, không biết vì sao cô rất muốn đến một chỗ nào đó ngồi.
Khi cô chạm phải ánh mắt của Nam Liệt trong phòng vẽ tranh, cô cho rằng cô sẽ khẩn trương, lại không ngờ có một loại cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được. Giống như cô hoàn toàn thoát được khỏi cơn ác mộng vừa rồi, cậu êm đẹp ngồi trước mắt cô.
"Không ngủ được." Cô đi vào giải thích, "Tôi mơ thấy ác mộng." Trong giọng nói của cô thế nhưng có một chút làm nũng.
"Tôi cũng thế." Cậu nói, "Tâm sự nhé?" Cậu cẩn thận đặt bút vẽ xuống.
Cô nhìn thoáng qua giá vẽ, bên trên là một cái công viên hải dương to lớn, đứng trước thủy cung là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau. Mặc dù còn chưa hoàn thiện nhưng bức tranh cơ bản đã rất rõ ràng.
Trong lòng Tùng Vũ khẽ động, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của cậu nhưng cô cũng không bộc lộ ra bên ngoài.
Cậu đã từng tặng cho cô một bức tranh, trên đó vẽ hai bàn tay khoẻ mạnh xinh đẹp, đó là bức tranh chỉ tồn tại trong hy vọng của cậu.
Mà bức tranh hai người nắm tay nhau này cũng được vẽ với sự tiếc nuối.
Là nguyện vọng không thể thực hiện được.
Năm đó cậu bị dị ứng xoài không thể đi công viên hải dương với cô.
Mà cho dù cậu đi thì dáng người cậu cũng không thể đứng thằng như vậy, càng không dám nắm lấy tay cô.
"A Liệt," Cô rơi nước mắt, "Tôi nói cho cậu biết một bí mật, rất đáng sợ..."
"Ồ? Đáng sợ đến mức nào? Chị biết trái tim tôi không đủ mạnh mẽ. Liệu bí mật mà chị sắp nói có tiễn tôi đi luôn không?" Cậu cười, trong giọng nói cũng không mang theo khủng hoảng và bài xích mà chỉ tràn đầy sự trấn an.
"Hôm nay tôi đã hỏi qua chú Quý tất cả các vị trí để thuốc của cậu, nếu cậu không chịu được tôi sẽ cứu cậu..." Cô cười nhạt nói, cô đương nhiên sẽ không nói ra cái bí mật sẽ trực tiếp tiễn Nam Liệt đi, "Tôi muốn nói lúc biết ba tôi chết tôi không hề đau khổ chút nào. Thậm chí tôi còn cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi ông ấy. Nếu không phải mẹ tôi cũng qua đời có lẽ tôi sẽ càng hạnh phúc hơn. Lại nói dù sao ông ấy cũng là ba ruột của tôi, nhưng tôi ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì ông ấy không thể phá hỏng cuộc đời của tôi nữa."
"Chỉ như vậy? Chị không cần phải áy náy trong lòng. So với chị có lẽ tôi còn vô tâm hơn." Cậu nói, "Mẹ tôi vì sinh ra tôi mà chết, nhưng tôi nói thật với chị, tôi cũng không quá nhớ mẹ, bởi vì đối với tôi mà nói tôi chưa từng thực sự được cảm nhận tình thương của mẹ. Tôi không muốn tổ chức sinh nhật chỉ vì không muốn mỗi năm đều bị ngày này nhắc nhở có một người phụ nữ đã vì một đứa trẻ khiếm khuyết như tôi mà mất đi sinh mệnh. Mà tôi cũng không muốn cảm ơn bà ấy, bởi vì... tôi sống thật sự rất khó khăn. Nếu có thể lựa chọn thà không được sinh ra trên đời còn hơn."