Chương 4: Ngoan. . . . . . Tới đây!
Giọng điệu của anh quá cợt nhã, khiến trên dung nhan thanh lệ của Giản Uyển Như hiện lên một tia khó chịu: "Hoắc Cố Chi, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Anh đừng quên, anh là cậu của Mạnh Thiếu Văn, trước kia tôi và hắn đều gọi anh một tiếng cậu, anh không cảm thấy buồn nôn sao?"
Cô bây giờ cô độc, cái gì cũng không có, mất đi thân phận vinh hoa, cô không là gì.
Cô biết đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, không còn là con gái lớn nhà họ Giản, về sau sẽ có vô số đôi mắt nhìn cô chằm chằm. Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, thứ nhất chính là cậu của Mạnh Thiếu Văn— Hoắc Cố Chi.
Trước kia, cô chưa bao giờ để tên lính nghèo này vào mắt, anh chỉ là con riêng, không có huyết thống nhà họ Mạnh, trong gia tộc như vậy, con riêng là sự ô danh, cho nên từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô có thái độ bài xích.
"Ghê tởm?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon ưu nhã gác chân, mặc áo sơ mi hiệu Ver-sace kiểu mới nhất, tay áo vòng qua khuỷu tay, lộ ra cánh tay mạnh khỏe, gương mặt như tiên giáng trần ở trong đêm đen càng lộ ra mị hoặc.
"Em cảm thấy em còn có lựa chọn khác sao? Bây giờ em không có đồng nào, tất cả đều bị em gái em đoạt lấy, bây giờ em trở về nhà họ Giản, nói rõ chân tướng cho cha mẹ em, họ sẽ tin? Đừng dại dột, đây là xã hội thực tế, tất cả đều lấy ích lợi làm đầu, em vừa xuất hiện, không phải nói người nằm trong bệnh viện là giả? Họ sẽ không để xì căng đan chị en tàn sát lẫn nhau lộ ra ngoài."
Anh cứ ngồi lẳng lặng trên ghế sa lon như vậy, khóe môi khẽ cong, khí thế bình tĩnh, nhưng từng lời nói đều đâm vào tim Giản Uyển Như, làm cô không phản bác lấy một câu.
Mấy ngày nay cô không rời đi, thật ra thì đã sớm đã cân nhắc kỹ, nếu cô trở về thì thế nào? Ba mẹ thật ra đã sớm cho cô câu trả lời, sự xuất hiện của cô chỉ làm nhà họ Giản xấu hổ.
Muốn cô đơn giản buông tha như vậy, nhìn Giản Uyển Linh chiếm đoạt hết tất cả của cô, cô không cam lòng! Loại mâu thuẫn này rất rõ ràng trong lòng.
Im lặng một lát, sau đó Giản Uyển Như bi thương cười một tiếng. Cô chợt tiến lên, nhìn thẳng anh, trong bóng tối, hai mắt của cô sáng long lanh như nước, lộ ra một tia thăm dò: "Tôi nghe nói, sau khi anh xuất ngũ (ra khỏi quân đội), không còn dựa vào nhà họ Mạnh, kinh doanh rất lớn. Anh khẳng định anh có thể giúp tôi?"
Lúc này, cô đã thất bại thảm hại rồi, còn dư lại thân thể coi như sạch sẽ, nếu như có thể lợi dụng thân thể này để đạt được mục đích, cô sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý. Nhưng người đàn ông trước mặt có bản lãnh lớn như vậy thật sao?
Không tin anh?
Hoắc Cố Chi nghe vậy, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, có thể do ánh trăng tối nay rất đẹp nên anh không tức giận được .
Anh gật đầu cười, cảm thấy người phụ nữ đứng cách anh quá xa, chợt đưa tay kéo cô qua, vừa khéo, cô đặt mông ngồi trong ngực anh.
Đối với là tư thế này, người đàn ông hài lòng, cằm anh đặt trước ngực cô, ngửi nhẹ người cô, quả nhiên, có một mùi hương nhàn nhạt.
Chính mùi hương nhày đã khiến lòng anh nhộn nhạo vào năm đó, không ngờ nhiều năm như vậy, nó có thể làm trái tim anh kích động như cũ.
Đáy mắt thâm thúy bốc lửa, Hoắc Cố Chi không chút do dự mà cúi đầu cắn bộ ngực mềm của cô một cái, động tác sắc tình mà thô lỗ.
Anh muốn làm chuyện này vào nhiều năm trước, nhưng lúc đó, bên người cô đã có một Mạnh Thiếu Văn làm bạn, không giống bây giờ. Bây giờ là cô chủ động cầu xin anh, anh không đáp ứng thì phải làm gì nữa?
Giản Uyển Như không theo kịp tiết tấu của anh. Mới vừa ngồi vào trong ngực anh, cô còn chưa kịp phản ứng liền bị cắn ở vị trí quan trọng, nhịn không được mà kêu lên một tiếng, một tay đẩy anh ra, sau đó ngã xuống đất từ trong lòng anh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Yêu Mạnh Thiếu Văn đã nhiều năm, không phải là không có kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía, nhưng đến bước cuối cùng thì ngừng lại, bởi vì cô muốn điều tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn.
Bây giờ nhìn lại, những điều đó điều là một câu chuyện cười, muốn cô giao dịch với người đàn ông trước mặt, cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra nhanh như vậy. . . . . .
Cô hết lên một tiếng kinh hãi, dập tắt không ít lửa dục của anh. Mặt Hoắc Cố Chi đen lại, mắt phượng lãnh trầm nhìn người phụ nữ ngã dưới chân anh chằm chằm: "Nếu đã hối hận thì cút cho tôi, tuy Hoắc Cố Chi tôi âm hiểm, nhưng không đến mức cưỡng bức phụ nữ! Giữa chúng ta là giao dịch công bằng, em không muốn thì cút đi."
Ban đêm, phía chân trời mênh mông có ánh sáng của nhưng vì sao, soi rọi vào bên trong biệt thự, chợt lóe, chợt biến mất.
Dựa vào ánh sáng của trăng, anh nhìn thấy thân thể bạch ngọc của cô trong áo ngủ. Mẹ nó, ai đã thiết kế áo ngủ này? Tại sao bị ánh trăng chiếu lên liền trong suốt như vậy hả ?
Người đàn ông chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ càng thêm nóng nảy, đên bên người cô.
Mà Giản Uyển Như ngã trên mặt đất, nghe những lời này, sắc mặt hơi thay đổi. Cô cúi đầu, tóc dài xõa trên vai, gương mặt thanh thuần lạnh lùng.
Cô không thể kiềm chế mà run rẩy, mím môi, trong lúc nhất thời không nói gì.
Lúc người đàn ông không thể nhẫn nại thêm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong cặp mắt trong trẻo có hơi nước, giọng nói hơi dồn dập: "Thật xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị xong, tôi. . . . . . Tôi không biết mấy chuyện này… nhiều lắm."
Dứt lời, cô liền hạ mắt, đáy lòng không khỏi cười khổ.
Giản Uyển Như a Giản Uyển Như, một đời kiêu ngạo của mày coi như đã bị hủy hết, đạo đức liêm sỉ gì đó cũng không còn ý nghĩa vào lúc này.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, sửng sốt ước chừng mấy giây, một câu này đã làm anh rất vui, nhưng không thể hiện trên mặt.
Anh cong khóe môi lên, mỉm cười, mắt nhìn người phụ nữ đang nằm bên chân anh, đáy mắt khó nén mừng rỡ: "Ngoan, tới đây. . . . . . Làm tôi thoải máu, tôi sẽ giúp em báo thù."
Trong đêm tối, người đàn ông có khuôn mặt tuấn dật như tiên, giọng nói hấp dẫn, mắt phượng hẹp dài hơi nhíu lại , bờ môi mỉm cười, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Giản Uyển Như cứ như vậy mà nằm bên chân anh, hơi ngẩng đầu thì bị hơi thở của anh quấn quít một chỗ, lòng cô dần nguội lạnh, cả người run rẩy, đáy mắt tràn đầy thù hận, nhưng không cách nào kháng cự cơ hội này. . . . . .
Thấy được nơi mềm mại của cô, Hoắc Cố Chi không gấp gáp, tiếp tục lên tiếng nói: "Yên tâm, đi theo tôi, sau này sẽ không có ai bắt nạt em. Nhà họ Mạnh là sao? Chỉ cần tôi đồng ý, ngay cả Mạnh Thiếu Văn muốn nắm giữ nhà họ Mạnh cũng phải gặp khó khăn, Chẳng lẽ em không muốn thấy biểu tình khiến người ta ghét bỏ của họ?"
Giọng điệu của anh rất bình thường, như đang kể một câu chuyện rất đơn giản, Giản Uyển Như nghe vậy, cuối cùng vứt bỏ do dự, sự báo thù đã chiến thắng thể diện và xấu hổ.
Cô mím đôi môi đỏ mọng, thử dò xét mà đưa tay nắm chân người đàn ông, sau đó đứng lên, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Làm cho Hoắc Cố Chi như bị sét đánh, sau khi phục hồi tinh thần, đáy mắt anh xẹt qua một tia mừng như điên, đưa tay bế người phụ nữ nằm bên chân anh lên, đè trên giường. . . . . . Thân thể người phụ nữ mềm mại, anh càng sờ càng yêu thích không buông tay, đáy lòng có cảm giác thỏa mãn, quả thật so với có được thương mại buôn bán càng thỏa mãn hơn. . . . . .