Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

5.6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật chính: Uyển Như và Hoắc Cố Chi Cô và Uyển Linh giống nhau như đúc, anh gặp cô vào những ngày khó khăn nhất của đời mình. Tuy vậy nhưng anh đã phấn đấu nỗ lực để trở thánh một con người thành  …
Xem Thêm

Chương 32: Trao đổi xâm nhập
“Không thể như thế được!”, Giản An Dương hoàn toàn không tin tưởng những điều mình vừa nghe được, thậm chí ông ta còn tươi cười liếc nhìn Giản Uyển Linh nói chắc chắn, “Con cứ yên tâm đi, trong lòng Mạnh Thiếu Văn chỉ có một mình Giản Uyển Như, Giản Uyển Linh đã sớm chết rồi!”

Dưới ánh đèn sáng chói trong phòng bếp, trên mặt ông ta tràn đầy ý cười, giống như người đã chết kia không phải là con gái mình.

Mặc dù không phải lần đầu tiên chứng kiến chuyện này nhưng Giản Uyển Linh vẫn thoáng cảm thấy băng giá, đối với cô ta bây giờ, tình cha con chẳng là gì nữa, trong lòng cô ta lúc này chỉ tồn tại một mình Mạnh Thiếu Văn.

Khẽ cắn môi dưới, Giản Uyên Linh lộ ra vẻ mặt u oán, căm hận nói, “Ba, chắc ba cũng biết đứa con riêng của Mạnh gia đã trở về, anh ta còn mang theo một người phụ nữ, cô ta dáng dấp rất giống con, hơn nữa hình như cô ta luôn nhắm vào con!”

Thật ra cô ta còn muốn nói người phụ nữ kia có lẽ là Giản Uyên Như đã chết mất xác dưới biển, chỉ là những lời nói này chỉ dừng lại ở đầu lưỡi nhưng cuối cũng vẫn không nói ra.

Ngu Vô Song tuyệt đối không thể là Giản Uyển Như, người phụ nữ kia quyến rũ động lòng người, mà Giản Uyển Như lạnh lùng kiêu ngạo, hai người như lửa với nước hoàn toàn trái ngược nhau.

Hơn nữa, Giản Uyển Như vẫn luôn bị cô ta giẫm đạp dưới gót chân, tuyệt đối không thể có khí thế của Ngu Vô Song được.

“Dáng dấp rất giống con?”, Giản An Dương nghe vậy, vui vẻ trên mặt phai đi không ít, kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta vẫn luôn rất nhạy cảm với những chuyện như thế này, đôi mắt tinh nhuệ nhìn con gái mình, quan sát cô ta một lúc rồi nói, “Lời này là có ý gì?”

“Ba, ba phải giúp con điều tra thân phận của người phụ nữ kia, anh Thiếu Văn là chồng của con, có thể giống như lời mẹ nói, con chưa có con ngày nào thì chỗ đứng của con ở Mạnh Gia chưa ổn định ngày đó, lúc này không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào!”

Giản Uyển Linh không phải người ngu ngốc, lời nói của mẹ tuy là khó nghe, nhưng không phải là không có đạo lí, cô ta biết rõ lúc này giữa mình và Thiếu Văn đang có vấn đề, nhưng nếu cô ta có con của anh ấy, liệu khi biết chân tướng sự việc Thiếu Văn có nhẫn tâm bỏ cô ta không?

“Về sau con ít tiếp xúc với Hoắc Cố Chi thôi!”, Cau mày suy nghĩ một lát, Giản An Dương lạnh lùng mở lời.

“Lão Mạnh sống đến từng này tuổi rồi có gì là chưa trải qua, nếu ông ta coi trọng Hoắc Cố Chi, vậy dĩ nhiên anh ta có chỗ hơn người, con đừng cho rằng người thừa kế Hằng Viễn vĩnh viễn chỉ có một mình Thiếu Văn, nếu như Hoắc Cố Chi có tư tâm, sợ rằng vị trí mà nó đang ngồi sẽ chẳng còn vững như bây giờ nữa đâu!”

Lời nói này khiến Giản Uyển Linh tức giận bất bình, cô ta không cam lòng cắn môi nói, “Ba, sao ba có thể nói giúp người ngoài? Thiếu Văn là con rể của ba, hơn nữa, Hoắc Cố Chi chỉ là đứa con riêng sao có thể thừa kế Hằng Viễn? Mạnh gia gia nếu thật sự quan tâm đến anh ta thì đã sớm đưa anh ta về nhận tổ tông rồi, sao có thể để anh ta lưu lạc bên ngoài đến hơn 20 tuổi mới gọi trở về?”

di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

“Con riêng?”, Hai chữ này đã chạm đến đến đáy lòng của Giản An Dương, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm Giản Uyển Linh.

“Câm miệng! Tao nuôi mày lớn như vậy, để cho mày tiếp xúc với nền giáo dục tiên tiến nhất từ nhỏ để mày nói năng lỗ mãng như vậy sao? Con riêng thì sao? Tao thấy Hoắc Cố Chi mới là người thích hợp với vị trí đứng đầu Mạnh Gia nhất, Mạnh Thiếu Văn nếu không cẩn thận thì sớm muộn cũng có ngày mất giang sơn!”

Âm thanh lãnh trầm chọc thẳng đến trái tim mềm mại của Giản Uyển Linh, cô ta đột nhiên cảm thấy uất ức, nước mắt ròng ròng nhìn ba mình, âm thanh mềm nhẹ lộ ra sự chua xót.

“Ba, bây giờ con đã ở tình cảnh như vậy rồi mà người vẫn còn thêm dầu vào lửa, Hoắc Cố Chi có thế nào cũng không liên quan đến con, con chỉ phiền lòng với người phụ nữ kia, cô ta đứng trước mặt Thiếu Văn nói hươu nói vượn khiến Thiếu Văn xa cách với con!”

Rốt cuộc cũng là con gái ruột thịt của mình, Giản An Dương cũng không nói thêm điều gì nặng nề, ông ta chậm rãi rời tầm mắt đi, đưa lưng về phía cô ta trầm giọng nói, “Ta sẽ giúp con điều tra về người phụ nữ kia, bây giờ điều quan trọng nhất là con phải làm là nắm thật chặt tâm của Thiếu Văn, thừa dịp nó vẫn còn áy này với con thì sinh một đứa bé đi mà củng cố địa vị!”

So với sự nghi nghi ngờ ngờ của Giản Uyển Linh, Giản An Dương nghĩ thoáng hơn nhiều, cũng chỉ là dáng dấp giống nhau thôi, còn có thể nguy hại gì? Mạnh Thiếu Văn ngày ngày nhìn một kiểu phụ nữ chỉ sợ còn chán ngán chẳng muốn đυ.ng.

Đàn ông mà, luôn thích thay đổi, hơn nữa cậu ta là một người đàn ông hào hoa phong nhã, chỉ có điều tâm tư không phải bình thường! Điều ông ta muốn nói với con gái đó chính là, muốn ngồi vững trên vị trí Mạnh thiếu phu nhận thì không thể so đo với người tình của chồng mãi được.

di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Đèn thủy tinh trên trần sáng lấp lánh, đôi mắt long lanh cô ta không tài nào mở ra được, Giản Uyển Linh ngước mắt nhìn bóng lưng của ba, mím môi thật chặt, trong lòng thoáng qua một tia âm trầm.

Đây mới chính là ba của cô ta, bên ngoài thì được người đời ca tụng là có tài kinh doanh, khéo ứng xử, nhưng thực chất trong nhà thì thờ ơ với vợ con, thậm chí trong mắt ông ta, con cái chỉ là công cụ phát triển cho con đường sự nghiệp của mình.

Vì muốn cô ta đứng vững ở Mạnh Gia, ông ta thậm chí còn không cuộc sống sau khi kết hôn của cô ta có hạnh phúc hay không, càng không quan tâm đến suy nghĩ của cô ta.

Ý thức được điều này, Giản Uyển Linh giận mà không thể nói gì, cô ta rũ hai mắt, hàng mi dày che đi sự thù hận lóe lên trong mắt cô ta.

... ........

So với không khí âm trầm nặng nề ở Giản gia, biệt thự của Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song dĩ nhiên là thoải mái hơn nhiều.

Mấy ngày nay Ngu Vô Song chỉ quan tâm đến chuyện khai trương cửa tiệm mới, đây là nhãn hiệu của Papaverrhoeas lần đầu tiên xuất hiện ở Nam Giang nên cô cực kì cẩn trọng, toàn bộ tinh lực và thời gian mấy năm gần đây của cô đều giành cho cái danh hiệu Papaverrhoeas này nên cô không thể để cho mình có chút tì vết nào.

Sau khi ăn cơm tối xong, Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi đều trở về thư phòng làm việc, đều là nam nữ đã trưởng thành, công việc của hai người đều bận rộn nên dù có cả ngày ở nhà thì hai người cũng không nhàm chán dính nhau một chỗ.

Chỉ là Hoắc Cố Chi tối nay trong phòng làm việc lại có chút xao động, bởi đã năm ngày nay anh không được “Khai trai” rồi!

Phụ nữ mỗi tháng đều có vài ngày không tiện như vậy, trước kia anh đều nhịn được, nhưng bây giờ có chút nóng ran, cũng không biết có phải là lại phát tình rồi không.

... ...... ......

Đang lúc Hoắc Cố Chi suy nghĩ lung tung, bảo bảo liền nện đôi chân trắng noãn mập mạp như củ cải bước vào, thằng bé gõ cửa mấy lần mà không có ai ra, không thể làm gì khác hơn là tự đẩy cửa bước vào.

“Ba ba, ba đi xem mẹ đi, mẹ cứ nói chuyện với người đàn ông nào đó rất lâu, lại còn cười cười nói nói chứ!”, Từ trước đến giờ bảo bảo luôn là “tiểu hán gian” đi rình mò Ngu Vô Song rồi chạy đến báo cáo với ba mình.

Thằng bé chép chép miệng đã dính đầy nước ép nho chăm chú nhìn Hoắc Cố Chi, thấy anh mãi không lên tiếng, khuôn mặt phúng phính sốt ruột nói, “Ba ba, ba mà không đi, mẹ sẽ bị người khác cướp mất đấy!”

Ở phương diện này bảo bảo và Hoắc Cố Chi từ trước đến giờ vẫn luôn chung một chiến tuyến. mẹ chỉ có thể là của bọn hị, người đàn ông khác đừng có hòng mơ tưởng nhúng chàm.

Hoắc Cố Chi đang xem hạng mục hợp tác với Jaguar, trên bàn gỗ đầy tài liệu nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt anh, hiển nhiên là mất hồn hồi lâu, bảo bảo đột nhiên lên tiếng khiến anh lấy lại tinh thần, hơn nữa nghe lời nói của bảo bảo thì khuôn mặt trầm xuống.

Mấy ngày nay tiểu nha đầu vì chuyện khai trương cửa tiệm mà rất bận rộn. rất ít nói chuyện cùng anh, ngay cả lúc ăn cơm cũng nhấp nhổm, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội “Trao đổi xâm nhập”, Hoắc Cố Chi dĩ nhiên rất thích thú.

di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Anh đặt tài liệu trên bàn xuống, từ từ đứng dậy, bước lên cầm bàn tay mềm mại của bảo bảo, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười dịu dàng, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng không có ý tốt, “Đi, chúng ta đi tìm mẹ!”

Thêm Bình Luận