Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

5.6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật chính: Uyển Như và Hoắc Cố Chi Cô và Uyển Linh giống nhau như đúc, anh gặp cô vào những ngày khó khăn nhất của đời mình. Tuy vậy nhưng anh đã phấn đấu nỗ lực để trở thánh một con người thành  …
Xem Thêm

Chương 17: Cùng trầm luân
Editor: Tử Tinh

“Em có phải đã quên mất, bên cạnh em còn có một Hoắc Cố Chi là anh không?”

Người đàn ông nói giọng trầm thấp, nhưng lại có khuynh hướng cảm xúc vô cùng phong phú, giọng nói mang khí thế chém đinh chặt sắt quanh quẩn bên tai cô thật lâu.

Bị anh ép phải ngẩng mặt, trong lòng Vô Song cực kỳ phức tạp, câu nói kia hung hăng đâm thẳng vào tim cô, khiến cô có muốn tránh cũng không được.

Cô chột dạ lảng tránh ánh mắt, cắn chặt môi đỏ mọng, quật cường nói: “Cuộc giao dịch giữa chúng ta từ lúc bắt đầu đã vô cùng rõ ràng, anh cần thân thể em, em dựa vào quyền lực của anh, em biết anh quyền thế ngập trời, cho nên không cần phải lúc nào cũng khoe khoang trước mặt em.”

“Em cho là anh đang khoe khoang?” Hoắc Cố Chi nghe vậy, giọng càng thêm lạnh, hai mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của cô, nhưng mà người phụ này có vẻ đã luyện tập tới trình độ nhất định rồi, lại có thể luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt.

Cô hờ hững như thế, khiến cho anh càng thêm tức giận, khó chịu: “Hoắc Cố Chi anh đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên mới phải khoe khoang với em sao?”

Bằng với thân phận cùng địa vị lúc này của anh, căn bản cũng chẳng thèm hứng thú tham gia mấy cái dạ hội từ thiện này, nếu không phải vì cô quan tâm tới, anh còn cần phí phạm tinh lực vào mấy chuyện này sao?

Người đàn ông trước mắt lớn hơn cô mười tuổi, vốn đã tới thời điểm cưới vợ sinh con, nhưng vẫn luôn không có động tĩnh, ngược lại còn cùng cô và bảo bảo chung sống.

Ngu Vô Song cũng không muốn nghĩ tới vì cái gì lại như thế, cô cắn múi môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cự tuyệt nói chuyện cùng anh.

Có những lúc càng hiểu rõ, lại càng khiến cho cô rơi vào thế bị động, cô bây giờ, sao có thể kham nổi những cảm giác kia?

“Ngu Vô Song!” Hoắc Cố Chi đúng là giận tới xanh mặt, nhìn thẳng vào người phụ nữ máu lạnh trước mặt mình, anh âm thầm cắn răng, sự âm u lóe lên trong mắt, bất chợt cúi đầu, hung hăng cắn lên vành tai trong suốt của cô: “Tim của em làm bằng sắt? Hả?”

Vô Song chưa từng nghĩ anh sẽ làm như vậy, bị anh cắn lập tức kêu đau, nhưng người đàn ông đang đè lên người cô lại chuyển từ gặm cắn thành dịu dàng cắи ʍút̼.

Đầu lưỡi người đàn ông cũng giống như thân thể cứng rắn của anh, khiến cô căn bản không có sức chống cự: “Đừng …… Thật là nhột, nhột quá ……”

Vô Song luôn sợ nhột nên không kháng cự nổi anh, khuôn mặt lúc trước còn lạnh lùng trong nháy mắt đã trở nên phiếm hồng, không ngừng giãy giụa bên dưới cơ thể anh: “Hoắc Cố Chi, anh đứng lên cho em, ngứa quá, em không chịu nổi.”

Giọng cô ngâm nga kiều mị, ôn nhu hơn rất nhiều so với lúc nãy, Hoắc Cố Chi đang rúc bên tai cô chợt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dưới người là một mỹ nhân đang rưng rưng nước mắt cầu xin, khuôn mặt tuyệt mỹ còn đang ửng hồng, con ngươi đen nhánh ngập nước trong sáng long lanh, khiến cho máu trong người anh trào dâng trong nháy mắt.

“Cô bé ngoan, em như vậy khiến anh thật sự chịu không nổi ……” Người con gái trong ngực quá mức xinh đẹp động lòng người, khiến con mắt của Hoắc Cố Chi như thiêu như đốt, anh cười trầm thấp, nghiếm răng thủ thỉ bên tai cô: “Trái tim sắt đá của em luôn không cho ai tới gần, nhưng mà em càng kháng cự, lại càng kí©h thí©ɧ ý chí của anh …… Còn có ……”

Người đàn ông hơi ngập ngừng, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười ưu nhã, nhưng lời anh nói ra lại quá lưu manh: “Chúng ta ngủ chung một giường đã năm năm, bây giờ em mới định phủi sạch quan hệ với anh, hình như hơi muộn?”

Ngu Vô Song nghe vậy, sắc mặt cứng lại, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ, người đàn ông phía trên đã hóa thành sắc lang, bàn tay đang đặt trên đôi gò bồng đảo của cô bóp một cái, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, đầu lưỡi dò vào trong miệng cô mà tùy ý làm loạn.

Cô vốn định kháng cự, nhưng kỹ thuật hôn của anh thật sự quá cao siêu, cô bị hôn tới không nói nên lời, âm thanh ai oán còn chưa phát ra, đã bị anh cắn môi: “Lúc này lại dám không chăm chú, không thèm để anh ở trong mắt nữa hả.”

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp như trích tiên, ngày thường luôn làm ra bộ dáng nghiêm trang, nhưng chỉ có Vô Song biết, anh chính là kẻ thích ăn tươi nuốt sống, những năm qua ở bên cạnh anh, không biết bao nhiêu lần cô được mở mang kiến thức.

Nếu nói đàn ông là động vật sống bằng thị giác, thì sợ rằng phụ nữ cũng như thế, người đàn ông trước mặt quá mức sáng chói, bị anh cường hôn, trong lòng Vô Song cũng không bài xích, đến cuối cùng lại trở thành cùng anh hôn tới thất điên bát đảo, tận tình hưởng thụ.

Bên trong buồng xe chật hẹp, khiến Hoắc Cố Chi khó hành động, anh áp vào bờ ngực cô để hôn, tuyết trắng mềm mại đập vào mắt khiến hai mắt anh chói lòa, khiến anh càng không thể kiềm chế.

Vô Song ngước cằm, hai mắt nhắm chặt, chỉ có thể sít sao nâng đầu anh, nũng nịu thở dốc cùng rêи ɾỉ ……

Hơi thở của người đàn ông đốt lên lửa nóng triền miên, khiến cô không dám coi thường, chơi đùa cô ở nơi như thế này, đàn ông thủy chung vẫn chiếm ưu thế so với phụ nữ, cũng giống như năm đó, cô không thắng được anh, chỉ có thể theo bước anh cùng trầm luân.

……

Thời thiết đầu xuân, vạn vật vừa mới thức tỉnh, trong vườn chim hót, hoa nở vô cùng tuyệt vời, nhưng hai người bên trong xe kia cũng không có tâm trí thưởng thức, họ hòa vào nhau, thân mật vuốt ve, quấn quít chung một chỗ.

Bảo bảo ở phòng trên lầu nghe thấy tiếng xe hơi đã sớm hớn hở chạy xuống cầu thang, nhanh chóng mở cửa ngoài, thấy chiếc xe thể thao đỗ trong sân vẫn đóng kín, không hiểu ba mẹ ngồi chung một chỗ trên xe đang nói chuyện gì.

Miệng nhỏ nhắn của cậu bé nhếch lên, bước chân nhỏ xinh tiến về phía trước, khó khăn mở cửa xe, thở phì phò: “Ba, ba đáng ghét quá đi, mẹ mệt mỏi rồi, ba phải để cho mẹ nghỉ ngơi đã chứ ……”

Cửa xe đã mở, cảnh tượng kí©ɧ ŧìиɧ đầy yêu mị bên trong khiến cho bảo bảo nhất thời ngây ra như phỗng, bé hét lên một tiếng, đôi tay nhỏ bé vội vã che mắt lui về phía sau, cái miệng xinh xinh a a kêu lên: “Con không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy!”

Tiếng hét lớn như vậy trong nháy mắt đã kinh động tới hai người đang hừng hực lửa nóng bên trong xe, Vô Song sợ tới biến sắc, Hoắc Cố Chi lại ôm thật chặt, che chở người phụ nữ dưới thân, không để cho bất kỳ cảnh xuân nho nhỏ nào lọt vào mắt người ngoài.

Trên trán anh nổi đầy gân xanh, sắc mặt đen thùi, việc đầu tiên là đem cô gái nhỏ dưới thân sửa sang lại quần áo, sau đó nhanh chóng xuống xe, đóng sầm cửa xe, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào bảo bảo còn đang đứng che mắt, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Ai cho phép con ra ngoài?”

Ở nhà bảo bảo sợ nhất là Hoắc Cố Chi, bởi vì ngoại trừ việc để ý tới mẹ Vô Sông ra thì đối với những người khác ba đều trưng một bộ mặt lãnh khốc vô tình.

Lúc này bị anh chăm chú nhìn, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, ngón tay mập mạp khẽ hé ra, xuyên qua kẽ tay thấy ba đang đứng trước mặt mình tản ra hơi thở lạnh lẽo, tội nghiệp nói: “Ba à, thật sự là cái gì con cũng không thấy, con chỉ muốn gặp mẹ thôi.”

Bảo bảo khôi ngô đang mặc một bộ Âu phục ba món (quần âu, vest và gi-lê), quả thật là phiên bản nhỏ của anh, nhưng Hoắc Cố Chi vẫn không có động tĩnh, anh trầm mặt hướng cửa chính biệt thự hét lớn: “Hà Cửu, cậu ra đây cho tôi.”

Hà Cửu vừa nãy còn định giả chết mà chuồn êm cho tới bữa ăn đành phải dừng bước, kiên cường đi ra, nhìn không khí đóng băng trong vườn, anh ta đúng là không biết mở mồm nói gì cho phải.

“Cái đó …… Cái đó ……Tham Mưu Trưởng, tiểu thiếu gia thật thật … là không thấy.” Nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Hoắc Cố Chi mắt hổ uy nghiêm, thân thể Hà Cửu run rẩy, suy tư một lúc, đành quyết định bán đứng bảo bảo: “Tham Mưu Trưởng, không liên quan tới tôi, là tiểu thiếu gia chạy nhanh quá, tôi chưa kịp kéo cậu ấy lại, cậu ấy đã chạy ra rồi.”

Thêm Bình Luận