Chương 1

Vào tháng 10, trời mưa rất to ở Quảng Châu.

Tháng 10, mưa bão, nắng nóng và ẩm ướt.

...

Kỷ Hà nhìn chằm chằm vào TV, đặt tay lên ngực vuốt ve, kìm nén mong muốn trốn về Bắc Kinh.

Ti vi đang phát bản mới nhất của Hoàn Châu Cách Cách chiếu đoạn Ngũ a ca kết hôn với công chúa.

Đoạn thương tâm nhất,Tiểu Yến Tử đau lòng nói rằng cuối cùng cô cũng biết “Yêu” nghĩa là gì, Kỷ Hà cũng xúc động sụt sịt.

Khúc Chi Nghi ở bên cạnh vẫn đang viết báo cáo công việc, đưa tay tới bàn rút ra mấy tờ giấy ném sang, không cần nhìn Kỷ Hà cũng có thể biết được chuyện gì đã xảy ra.

"Mình nói cậu đã xem bộ phim truyền hình này một trăm tám mươi lần, thuộc lòng lời thoại. Tại sao mỗi lần xem cậu vẫn khóc?"

Kỷ Hà ánh mắt tối sầm, "Mình chỉ cảm thấy Tiểu Yến Tử thật đáng thương. Trên mạng có câu, bạn trai tôi sắp kết hôn, nhưng cô dâu không phải là tôi."

"Có gì đáng buồn? Cuối cùng không phải ở bên nhau sao." Khúc Chi Nghi liếc nhìn cô, "Thà rằng cậu nên cảm thấy tiếc nuối vì ở tuổi này mà bị ép kết hôn."

Mới hôm qua, Kỷ Hà vừa từ Bắc Kinh bay tới đây, tối hôm đó cô nhận được điện thoại của gia đình, bảo cô nên kết thúc kỳ nghỉ sớm và quay lại gặp người đàn ông đó.

Kỷ Hà cũng không có phản kháng nhiều, từ nhỏ cô chưa từng làm gì trái ý gia đình, với tính tình của cô, cô có thể chấp nhận bất cứ điều gì mà mẹ cô lựa chọn

Khúc Chi Nghi càng nghĩ càng bực bội, Cô tức giận nhìn người phụ nữ đang nhàn nhã ăn xoài: "Cô Kỷ tiểu thư của tôi ơi, cô có thể chống lại mẹ mình một lần được không? Chúng ta phải tận hưởng tuổi thanh xuân thêm vài năm nữa mới có thể." bước vào nấm mồ hôn nhân được?”

Kỷ Hà mím môi cười: “Lúc đầu mình không nghĩ mình kết hôn sớm ở tuổi này. Ví dụ như có một giáo viên trong lớp ta, cô ấy và bạn trai vừa tốt nghiệp đại học đã có chứng nhận kết hôn. Bây giờ bọn trẻ đã gần bốn tuổi. Chà... có phải đó một gia đình hạnh phúc không . "

Kỳ thực Kỷ Hà rất muốn kết hôn, cô ấy cũng có khát vọng kết hôn, nếu có một người có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn với bạn và hiểu rõ nhau thì tốt biết bao phải không?

Yêu cầu của cô cũng không cao, đối phương có thể tuân thủ pháp luật, tự chủ, đối phương có thể cùng quan điểm là tốt nhất.

Tuy nhiên, sẽ tốt nhất nếu hôn nhân có yếu tố tình yêu.

Kỷ Hà đã độc thân hơn 20 năm.Chỉ là ở ngoài đời, việc có thể già đi cùng người mình yêu quả thực là hiếm có.

Cô đã hy vọng một ngày nào đó mình có thể cưới được người mình yêu, nhưng khi nghĩ đến người đó, cô lại cảm thấy điều đó còn khó hơn cả việc lên tới thiên đường.

Khúc Chi Nghi thở dài: “Cậu quá lạc quan rồi, nếu đối phương là một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ thì sao, cậu có cưới anh ta không?”

Khúc Chi Nghi, bạn cùng lớp của Kỷ Hà ở trường đại học được bốn năm, đương nhiên biết gia đình cô là thế nào, mặc dù không tệ với Kỷ Hà nhưng mẹ cô, luôn áp đặt những gì mình cho tốt cho Kỷ Hà.

Kỷ Hà nở nụ cười trấn an Khúc Chi Nghi, giọng điệu thoải mái nói: "Mình luôn tin mẹ mình có đôi mắt tốt hơn mình, Ví dụ như khi mình học đại học, cậu có thấy mình mặc quần áo rất xấu không?"

“Chọn quần áo và chọn đàn ông có thể giống nhau không?” Khúc Chi Nghi khẽ cau mày, cảm thấy bất an về chuyện này, “Vậy thì thế này, mình và cậu cùng về Bắc Kinh được không."

Kỷ Hà vắt chéo hai cánh tay trắng nõn gầy gò, lắc đầu kiên quyết: "Không,cậu mới xuất viện hai ngày trước, bay vòng vòng mệt mỏi quá."

Cô tiến tới ôm Khúc Chi Nghi, thấp giọng chuyển chủ đề: "Chi Nghi, không có cậu, Bắc Kinh sẽ chỉ có một màu đen ngòm mà thôi."

Khúc Chi Nghi học quản lý khách sạn tại trường đại học và được chuyển đến đây vào năm ngoái, Kỷ Hà, người vốn không có bạn bè, càng trở nên cô đơn hơn sau khi chuyển trường.

Khúc Chi Nghi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô và nói: "Đừng lo cho mình, khi nào mình khỏe lại sẽ quay lại Bắc Kinh."

Kỷ Hà cụp mắt xuống, mỉm cười như không nói gì.

Ngày Quốc khánh thứ tư, dưới sự thúc giục liên tục của mẹ Tùy, Kỷ Hà trở về Bắc Kinh, sau khi xuống máy bay, cô không quay lại nhà ngay mà đi đến nơi cô ở trước.

Cô có hai con mèo, cho rằng việc nuôi trong cửa hàng thú cưng sẽ khiến chúng không quen với môi trường xa lạ và gây căng thẳng nên mấy ngày nay cô đã để chúng ở nhà một mình.

Cô mua căn nhà này hai năm trước, không lớn lắm, thích hợp ở một mình, có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng làm việc nhỏ và một ban công, không cách âm, nhất là vào lúc đêm khuya, khi giọng nói của một số nam nữ rất rõ ràng.

Trước khi đến Quảng Châu, Kỷ Hà đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho mèo, nước uống và cát vệ sinh cho mèo, thậm chí cô còn lắp camera độ phân giải cao ở nhà và để lại chìa khóa dự phòng cho người họ hàng sống gần đó để cô có thể yên tâm ra đi.

Lúc đặt tay lên nắm cửa, cô cảm thấy hồi hộp và chờ đợi, tưởng tượng xem sau này hai cậu bé nhìn thấy cô có phấn khích đến mức chạy tới ôm hôn hay không.

Nhưng vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy một trắng một cam thoải mái nép mình trên ghế treo liếʍ tóc nhau, nghe thấy tiếng cửa mở, nó lười biếng ngẩng đầu lên.

Sau đó... một người và hai con mèo bắt đầu nhìn nhau.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, buổi tối Kỷ Hà bắt tàu điện ngầm về nhà, tình cờ về nhà ăn tối.

Mẹ Tùy vẫn đang bận rộn trong bếp, đặt món đặc sản Quảng Đông đang mang lên bàn, bước vào bếp đặt một đĩa thịt lợn xé sốt Bắc Kinh rồi quay người rời đi.

Mẹ Tùy quay đầu gọi cô, trên mặt không có biểu cảm gì: "Chín giờ sáng con không có chuyến bay sao? Sao con lại về vào lúc này?"

Kỷ Hà quay người lại mỉm cười: “Con không đến kịp nên đổi giờ bay.”

Mẹ Tùy cau mày nói: "Đổi giờ cũng không cho mẹ biết”

"Bố đâu? Bố không về ăn tối à?" Kỷ Hà đổi chủ đề.

Mẹ cô lấy khăn khô lau tay, tắt ga rồi bưng nồi súp đi ra ngoài, “Nghe nói cấp trên có người tạm thời đến văn phòng họp, không biết khi nào họ đến. Chúng ta ăn trước, tối nay ngủ ở đây, đừng chạy lung tung ”.

Kỷ Hà mừng rỡ vì đã cho mèo ăn đủ trước khi ra ngoài, cô gật đầu: “Được.”

Vừa ăn xong hai bát cơm, vừa ngồi xuống, còn chưa dọn bát đĩa vào đã nghe thấy mẹ Tùy nói chuyện hẹn hò gì đó.

"Cậu ấy là cháu trai của một khách hàng VIP trong phòng tập yoga của dì cô. Vị khách này có quan hệ rất tốt với cô ấy. Gia đình đó khá giả, cậu ấy hơn hai tuổi, ngoại hình cũng rất đẹp. Hai người có thể nói chuyện sau đó gặp trực tiếp

“Ồ.” Kỷ Hà cúi đầu nhét một ngụm cơm vào miệng, chậm rãi nhai, sau đó chậm rãi hỏi: “mẹ đã tính hết rồi à?”

Mẹ Tùy liếc nhìn cô rồi nói: "Với tính cách nhàm chán của con, mẹ sẽ kể cho con nghe mọi chuyện. Khi chúng ta gặp họ, con có điều gì muốn nói với họ không?"

Dừng một chút, mẹ cô nói: “Với người mà dì giới thiệu, mẹ thấy rất yên tâm.”

Kỷ Hà nghẹn họng, thực ra chán nói chuyện hay không còn tùy thuộc vào người đối diện là ai... Cô vội liếc nhìn mẹ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn .

"Gia đình đối phương điều kiện tốt hơn chúng ta, nhưng con cũng không được hạ thấp mình, để người ta muốn làm gì thì làm. Nếu người đàn ông đó tỏ ra thiếu tôn trọng con thì hãy rời đi ngay lập tức."

"Được."

"Mẹ đã ủi xong bộ quần áo con mặc ngày mai rồi đặt lên giường, con đừng suốt ngày luộm thuộm, dù con có dáng người cao lớn cũng vô dụng. Ngoài ra, ngày mai hãy dậy sớm đi làm đẹp."

Kỷ Hà suýt chút nữa bị nghẹn cơm, cô uống một ngụm nước lạnh, chậm rãi vỗ ngực.

Trông luộm thuộm làm sao... Mẹ cô không chịu nổi cách mặc quần jean T-denim màu trắng vào mùa hè và quần jeans ống túm vào mùa đông.

Cô nói mặc nó cho tiện, hơn nữa ở trường ăn mặc như vậy thoải mái hơn ."Không ai tranh giành với con đâu. Ăn từ từ thôi." Mẹ Tùy rút một tờ giấy nhét vào tay con gái.

Kỷ Hà chậm rãi liếc nhìn mẹ mình, bà Tùy, là chủ một thẩm mỹ viện, bà phải chăm sóc bản thân thật tốt, tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng không có gì ở bà là không tinh tế. , và cô ấy trông không quá ba mươi tuổi, trông như một thiếu niên.

So với mẹ Tùy, cô thực sự cảm thấy “cẩu thả”.

Trước khi đi ngủ vào buổi tối, Kỷ Hà mở trang web tìm kiếm "Cách giao tiếp với nhau trong buổi hẹn hò đầu tiên". rất đa dạng, cô ấy xem một cách thích thú, mãi đến khi mí mắt bắt đầu run lên, mới tắt màn hình và nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau.

Khi Kỷ Hà tắm rửa và bước ra khỏi phòng,cô gặp bố đang chuẩn bị ra ngoài.

Bố Kỷ Hà có khuôn mặt cứng rắn, phong thái uy nghiêm, luôn nghiêm nghị không cười, đôi mắt như thanh kiếm sắc bén, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào ông quá hai giây.

“Bố, bố ra ngoài sao.” Nói xong, Kỷ Hà cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Dù cô và bố đã là cha con hơn 20 năm nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng khi ở trước mặt bố, thứ nhất là vì nghề nghiệp của anh, thứ hai là vì bố Kỷ hiếm khi cười.

Có thể nói, cô chưa bao giờ nhìn thấy Bố Kỷ cười kể từ khi lớn lên.

Kỷ Dự "Ừm" liếc mắt nhìn Kỷ Hà, lời nói đến cổ họng, nuốt lại, trong lòng nhẹ nhàng thở dài rồi quay người bước ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, cơ thể Kỷ Hà chợt thả lỏng, ngước mắt lên lại bắt gặp ánh mắt của mẹ.