Bách Dung Dung: "Tình huống như thế nào? Các cậu đã gặp mặt rồi à? Chuyện bao giờ? Được lắm Chu Phỉ, thế mà cậu lại giấu giếm mình ám độ trần thương*! Cậu được quá nhỉ!"
*Ám độ trần thương: lén lút làm việc gì đó.
Tâm hồn bà tám của Bách Dung Dung đã bị châm lửa, nổi lên ngọn lửa hừng hực.
Chu Phỉ dập không tắt, chỉ có thể một năm một mười nói hết.
Câu nói Bách Dung Dung thường xuyên treo trên miệng chính là: Không thừa dịp còn trẻ đẹp tìm thêm mấy tên đàn ông để chơi đùa thì thật đáng tiếc.
Nhưng những lời này không phát huy bất cứ tác dụng gì với Chu Phỉ.
Mấy người trong nhóm "Lão tiên già Balala" đều là bạn bè tốt đã quen biết từ thời cấp ba, quan hệ của Bách Dung Dung và Chu Phỉ càng thân hơn một chút. Bách Dung Dung rất rõ ràng, Chu Phỉ lấy tiêu chuẩn cao làm nguỵ trang, thực ra là do nguyên nhân từ gia đình nguyên sinh dẫn tới cô không tin vào tình cảm. Cho dù ai có một ông bố như vậy thì đều không thể tin tưởng tình yêu, tin tưởng hôn nhân.
Bách Dung Dung: "Cho nên, tối nay là hai người bọn cậu gặp mặt offline?"
Chu Phỉ: "Có thể nói là vậy."
Bách Dung Dung ủng hộ Chu Phỉ: "Được đó, mặc kệ kết quả thế nào thì cũng là một loại trải nghiệm khác."
Thật ra Chu Phỉ còn hơi lo lắng: "Cậu nói, nếu như sau khi gặp mặt mình phát hiện đối phương cũng không có thể khiến mình có cảm giác như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Bách Dung Dung: "Chuyện này thì có gì đâu. Cũng giống như chúng mình đi check-in quán ăn ngon ấy, chỉ có nếm qua rồi mới biết có hợp khẩu vị hay không. Hợp khẩu vị thì rất hoàn mỹ, không hợp khẩu vị thì trực tiếp block, lần sau cũng không tới là được."
Đối với quan điểm của Bách Dung Dung, Chu Phỉ thật sự là phục.
Bách Dung Dung: "Nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, lại không phải cậu đi làm người thứ ba, đừng có gánh nặng trong lòng."
Chu Phỉ: "OK."
Bách Dung Dung: "Để an toàn, vẫn nên mua hộp bαo ©αo sυ đi."
Chu Phỉ: "?"
Bách Dung Dung: "Nhỡ chẳng may cậu không nhịn được thì sao?"
Chu Phỉ: "Cậu nghĩ chu đáo quá nhỉ, sao cậu không nói là anh ta không nhịn được hả?"
Bách Dung Dung: "Hehe, mình từng thấy Tạ Yển Xuyên rồi, thật sự là kinh ngạc như gặp tiên! Bằng vào sự hiểu biết của mình với cậu, vì lẽ đó có tỉ lệ cực cao là cậu không nhịn được."
Chu Phỉ: "Phắn."
Bách Dung Dung: "Cho nên cậu thật sự thật xác định chắc chắn và khẳng định mình không nhận nhầm người hả? Lỡ không phải Tạ Yển Xuyên thì làm sao bây giờ?"
Chu Phỉ: "Giống như cậu nói ấy, không hợp khẩu vị thì lần sau không tới nữa là được."
Bách Dung Dung: "Tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy."
Chu Phỉ: "Cái đó còn phải nói à."
Bách Dung Dung cười ha ha, nói gần đây cô nghe được một bài hát, Best Friends, lời bát hát giống Chu Phỉ.
Chu Phỉ cũng rất thích bài hát này, cô có mục tiêu của bản thân, muốn kiếm rất nhiều tiền, không cần giơ tay đòi tiền trong nhà, càng không cần ỷ lại đàn ông.
Chẳng qua trước mắt cô không chỉ không có năng lực tự lực cánh sinh, cũng tự nhận không phóng khoáng được như trong lời bài hát.
Chuyện làm tự truyền thông này Chu Phỉ cũng chỉ đang tự tìm hiểu, còn lâu mới tính là thành công. Cô thích trang điểm, trang phục hoá trang đều là tự mình cân nhắc, cũng không trải qua khoá học chuyên nghiệp.
Hôm nay quay chụp phong cách Hồng Kông phục cổ còn cần tiến hành cải tiến thêm để phù hợp với thẩm mỹ hiện tại. Trước khi bắt đầu Chu Phỉ đã xem qua rất nhiều tạo hình của các ngôi sao nữ Hồng Kông thời đầu, đã nắm giữ được kha khá.
Điều kiện ngũ quan của Chu Phỉ cực tốt, làn da trắng nõn, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ. Nhưng từ trước tới nay cô ở trường đều "lôi thôi lếch thếch", thường xuyên đội mũ che khuất khuôn mặt, mặc đồ rộng thùng thình như con trai, cố gắng giấu đi ưu điểm của bản thân.
Trước ống kính, Chu Phỉ trang điểm nhẹ, không dùng filter bóp mặt đã đẹp tới rung động lòng người.
Chẳng qua gái đẹp trên internet vô số, muốn tăng độ hot mà chỉ dựa vào vẻ đẹp là không có tác dụng gì, lượng xem video do Chu Phỉ biên tập luôn luôn thảm thương, lượng like đã ít lại càng ít.
Cho nên Chu Phỉ cũng không kiêu ngạo tự mãn vì điều kiện không tệ của bản thân.
Quay chụp video trang điểm cần tỉ mỉ, Chu Phỉ gần như đều là quay với tốc độ quay 0.5.
Thời gian buổi chiều nhiều, cũng không cần gấp.
Chu Phỉ vừa kết nối video với Bách Dung Dung vừa trang điểm, nghe nhạc.
Khoảng ba giờ, điện thoại rung lên.
Là anh.
X: [Hẹn gặp tối nay.]
Bọn họ đã hẹn xong là tối hôm nay gặp, nhưng chưa hẹn mấy giờ, cũng không đặt ra địa điểm cụ thể, phải làm những gì.
Hết thảy đều là không biết.
Chu Phỉ chủ động: [Có cần hẹn thời gian các thứ không?]
X: [Tôi thế nào cũng được, tuỳ em.]
Chu Phỉ không có ý định cùng ăn cơm với anh, trực tiếp gặp mặt mới quan trọng.
Nếu như gặp mặt cảm giác hài lòng, có thể ở chung lâu thêm chút.
Nếu như cảm giác vô cùng hài lòng, cô quyết định làm nhiều vài chuyện vào tối hôm nay.
Chu Phỉ: [Tám giờ?]
X: [Được.]
X: [Cần tôi tới đón em không?]
Chu Phỉ: [Không Cần.]
Chu Phỉ: [Chúng ta gặp nhau ở cửa nam làng đại học, nếu như anh có thể nhận ra em trước ấy.]
X: [Đây là đang thử thách tôi à?]
Chu Phỉ: [Sao lại không tính nhỉ.]
X: [Nếu như tôi không nhận ra em thì sao?]
Chu Phỉ: [Đại khái là anh chướng mắt em, vậy cũng không cần phải có kế tiếp, đúng không?]
X: [Em đang đặt bẫy cho anh nhảy.]
Chu Phỉ: [Ôi chao! Bị anh phát hiện có bẫy rồi!]
X: [Yên tâm, tôi sẽ nhận ra em.]
Chu Phỉ: [Tự tin vậy luôn?]
X: [Ừ.]
X: [Còn em thì sao? Có thể nhận ra tôi chứ?]
Chu Phỉ: [Đương nhiên, người đẹp trai nhất trong đám đông chắc chắn là anh.]
X: [Nếu như tôi không đẹp trai thì sao?]
Chu Phỉ: [Nếu vậy thì... zoi, gin]
Zoi, gin phát âm theo tiếng Quảng Đông nghĩa là tạm biệt.
X: [Phát âm không đúng tiêu chuẩn.]
Chu Phỉ: [Chó chê mèo lắm lông!]
X: [Mạnh hơn em một xíu. Muốn anh dạy em không?]
Chu Phỉ: [Được thôi.]
X: [Thế, em xin tôi đi?]
Chu Phỉ: [...]
X: [Không miễn cưỡng, khi em cần tôi, tự nhiên sẽ xin.]
Một câu hai ý nghĩa, mập mờ không rõ.
Gương mặt Chu Phỉ lại phát sốt, trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, có trời mới biết lúc này cô giống như một đứa nhóc chưa trải sự đời, mấy câu của đối khuấy động mưa gió. Cô luôn luôn vô ý thức muốn chiếm cứ vị trí chủ đạo, nhưng đối phương dễ dàng đã đánh hạ cô.
Thế công mềm mại mới là điểm chết người nhất.
Chu Phỉ: [Không phải là full tiết à! Học bài của anh đi!]
X: [Ừ.]
Đối thoại tạm dừng.
Thời gian tiếp theo, Chu Phỉ tiếp tục sửa sang lại lớp trang điểm. Cô đã tìm hiểu rõ về phong cách Hồng Kông, lớp nền lì chống phản quang, lông mày tự nhiên nồng đậm, màu mắt thâm thuý. Môi đỏ như lửa quá khoa trương, Chu Phỉ cải tiến thành màu môi tương đối tự nhiên. Nhìn tổng thể vẫn rất tinh xảo như cũ.
Trang điểm xong lại tự mình làm tóc. Tóc cô dài và dày, vừa lúc có thể làm kiểu dáng bung lơi xoã tung tự nhiên.
Cuối mùa xuân đầu hạ, ban đêm vẫn mang theo hơi lạnh dày đặc như cũ. Chu Phỉ hoàn toàn không phải loại người thời trang phang thời tiết, giữ ấm là lựa chọn hàng đầu.
Áo sơmi màu trắng cổ V phối với quần chín phân vừa người, bên hông đeo một cái thắt lưng nhỏ màu đen, lộ ra mắt cá chân tinh xảo.
Cứ xoay người biến hoá như vậy, Chu Phỉ tựa như bước ra từ trang báo của Hồng Kông thập niên 80. Chính cô cũng rất hài lòng.
Gửi ảnh chụp vào nhóm "Lão tiên già Balala", lập tức thu hoạch lời khen nhất trí.
Bách Dung Dung chuyên môn đơn độc nhắc nhở Chu Phỉ: [Nhớ rõ mua bαo ©αo sυ!]
Chu Phỉ: [...]
Làm xong những chuyện này, cũng mới qua bốn giờ chiều, cách tám giờ tối còn suốt bốn tiếng.
Lại rảnh rỗi, Chu Phỉ bắt đầu biên tập video buổi chiều vừa quay xong, không chậm trễ chuyện của bản thân chút nào. Cô có hai tài khoản, một cái chuyên môn dùng để chuyên môn dùng để đăng video trang điểm, một cái khác thì là tài khoản tư nhân.
Đến giờ ăn, Chu Phỉ lại gọi đồ ở quán đồ ăn nhẹ kia. Con người cô có một đam mê, thứ cô thích có thể ăn mãi ăn mãi. Có một lần ăn cơm liên tục ở cùng một quán ăn, cuối cùng quán cơm đó đổi đầu bếp, cô cảm thấy hương vị không đúng mới không tới đó nữa.
6h15, X gửi tin nhắn tới: [Ăn cơm tối xong rồi sao?]
Chu Phỉ: [Ừm.]
X: [Ăn đủ no không?]
Chu Phỉ: [Sao vậy? Không no thì anh muốn cho em thêm đồ ăn hả?]
X: [Tôi có vinh hạnh này sao?]
Chu Phỉ: [Nhưng mà hiện tại em không muốn ăn gì, chỉ muốn uống trà hoa quả.]
X: [Tôi cũng có thể làm trà hoa quả.]
Chu Phỉ: [Vậy, hehe, em không khách sáo nữa?]
X: [Không cần khách sáo với tôi.]
Chu Phỉ: [Trà sữa dâu tây, 30% ngọt, cảm ơn.]
X: [Quả nhiên em rất thích dâu tây.]
X: [Chờ đó.]
X: [Dâu tây nhỏ.]
Tên Wechat của Chu Phỉ là "Một quả dâu tây nhỏ".
Rõ ràng là anh gửi tin nhắn chữ, nhưng không hiểu sao Chu Phỉ có thể tưởng tượng ra được giọng điệu lúc anh nói dâu tây nhỏ, mang theo độ cứng, dinh dính, khàn khàn, khiến người nghe đỏ mặt tim đập.
7h tối, Chu Phỉ biên tập được một phần ba video. Cô ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, bởi vì dùng loại phấn lót càng tối càng đẹp, cho nên cũng không bị bay bớt lớp trang điểm, ngược lại bởi vì hơi ra dầu có vẻ càng thêm tự nhiên. Chẳng qua vì để an toàn nên lúc ra cửa cô vẫn dặm lại phấn.
Sở dĩ hẹn ở cửa nam làng đại học là vì suy nghĩ riêng của Chu Phỉ, bởi vì ở gần khu cô ở, đi bộ qua không tới mười phút.
Chu Phỉ không cố ý đi sớm, cũng không tới muộn. Thời gian cách 8h còn khoảng năm phút, cô đã đến cửa nam.
Làng đại học luôn luôn tràn ngập thanh xuân phấn chấn, vào giờ này xung quanh đây đều là sinh viên, cửa hàng ven đường cũng còn đang náo nhiệt.
Chờ người ở đây sẽ không cảm thấy xấu hổ, xung quanh là một loạt cửa hàng buôn bán nhỏ, cũng không ít người đang đi dạo.
Buổi tối trang điểm trông sẽ càng đẹp, trang phục của Chu Phỉ sẽ không có vẻ đột ngột, ngược lại thu hút không ít người ghé nhìn. Cô không để ý tới ánh mắt dò xét của mấy người con trai xung quanh, chỉ lo tìm kiếm mục tiêu.
Theo lý mà nói thì chiều cao 188 ở trong đám đông là rất dễ nhận ra, nhưng Chu Phỉ nhìn một vòng, không thấy được người.
Chẳng qua Chu Phỉ vẫn có chỗ tính sai, cô cảm thấy hơi lạnh. Ban đêm gió lớn, cũng may tóc dày nên xoã xuống cũng có thể giữ ấm.
Điện thoại vẫn luôn rung, là Bách Dung Dung.
Bách Dung Dung: [Gặp được chưa?]
Bách Dung Dung: [Nhớ chụp ảnh đấy!]
Bách Dung Dung: [Aaaaa, sao mình còn hồi hộp hơn cả cậu chứ!]
Bách Dung Dung: [Không quấy rầy cậu nữa!]
Bách Dung Dung: [Không cần trả lời tin nhắn của mình!]
Chu Phỉ nhàm chán, cuối cùng vẫn cúi đầu dùng một cái meme trả lời Bách Dung Dung.
Cùng lúc đó, một làn hương tươi mát khô ráo bay về phía cô, phía sau lưng cô được trùm lên một chiếc áo khoác ấm áp.
Chu Phỉ vô ý thức xoay người, tiện tay gẩy gẩy mái tóc dài bị gió thổi nhẹ của mình, ánh mắt đối diện thẳng với một đôi mắt trong sáng.
Một ánh nhìn vội vàng, rồi cũng không rời đi được nữa.
Khuôn mặt đối phương sáng sủa góc cạnh rõ ràng, trong mắt mang theo ý cười thản nhiên, chào hỏi với cô: "Dâu tây nhỏ."
Chu Phỉ chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm lên một tiếng, giống như là pháo hoa đang nổ.
Hoàn toàn không kịp trở tay.
"Tôi không nhận nhầm đúng không?"
Ánh mắt đầu tiên của họ chính là đối phương.
Đều không nhìn nhầm.
Tạ Yển Xuyên đứng trước mặt Chu Phỉ, cúi đầu, hơi khom người đưa tay gom lại chiếc áo khoác cao bồi đang choàng trên người cô: "Dây tây nhỏ, mặc ít vậy không lạnh hả?"
Nhịp tim Chu Phỉ loạn nhịp, lần đầu tiên trong đời.
Cô miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình, thật thà tới đáng yêu: "Đến trễ chút nữa là em chết rét luôn ấy."
Đây tuyệt đối là một đôi mắt khiến cho người nhìn không biết làm sao, thật ra cô cũng không dám nhìn thẳng. Lại giống như rơi vào đáy biển sâu, quên bình thường nên hô hấp thế nào, bên tai chỉ còn tiếng ong ong.
Trong đầu nhớ tới câu nói của Bách Dung Dung.
Ngỡ như gặp tiên.
Không có một chữ nào giả, anh quả thực đẹp đến khiến cho người ta khó mà nhìn trực diện.