Chương 95: Thăm tù

"Đã có phán quyết của Bạch Đào rồi, ở tù chung thân, chỗ cải tạo lao động

ở ngay tại. . ." Lê phục chỉ túi Bạch Anh.

Bạch Anh: ". . ."

ế ố ổ

Đưa người có quan hệ huyết thống vào cải tạo lao động ngay trong lãnh thổ

của mình á, thật sự là đại trượng phu* à? (*Đại trượng phu là từ dùng để

nói về một người đàn ông lý tưởng. Miêu tả về người đại trượng phu,

Mạnh Tử viết: "Phú quý bất năng da^ʍ, bần tiện bất năng di, uy vũ bất

năng khuất," (Tức là giàu sang mà không hoang da^ʍ, nghèo hèn mà

không đổi chí khí, gặp uy vũ không chịu khuất phục)

"Không có khả năng giảm hình phạt cho cô ta." Lê Phục tưởng Bạch Anh

vẫn chưa yên tâm, lại thêm một câu.

Bạch Anh cười lắc đầu, "Không, chỉ là em cảm thấy vận mệnh thật sự rất

kỳ diệu. "

Cô nhìn về phía Tạ viện trưởng cùng Tạ phu nhân, nghĩ thầm, cũng là chị

em ruột thịt nhưng một cặp là một ví dụ tích cực, một cặp lại phản lại SGK.

"Cô ta ồn ào muốn gặp em đến mức quản ngục sắp bị cô ta làm phiền chết

rồi. Chẳng qua nếu như em không muốn gặp cô ta, anh sẽ bảo người cưỡng

chế mang cô ta đến chỗ cải tạo lao động." Vẻ mặt Lê Phục lúc nói chuyện

lộ vẻ chán ghét.

Nếu là người khác, Lê Phục có thể còn không thèm nhìn.

Hết lần này tới lần khác Bạch Đào lại là chị ruột của Bạch Anh, hơn nữa

còn có một khuôn mặt tương tự.

Đặc biệt là khi Bạch Anh càng ngày càng cao, hai người càng ngày càng

giống nhau.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi mà Lê Phục đã cảm thấy chán ghét.

Bạch Anh thở dài, "Chuyện gì rồi cũng phải kết thúc, tốt hơn hết em nên

gặp cô ta!"

Tạ viện trưởng cùng Tạ phu nhân liếc nhau, đều có chút thổn thức.

Mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, ai có thể nghĩ rằng trên đời thực sự

có một người chị như vậy?

Sau khi ăn cơm xong, còn lâu mới tới cơm tối, Bạch Anh và Lê Phục cùng

nhau đi thăm quan nhà tù.

"Vị trí này không đúng?" Bạch Anh nhìn về phía đích đến nằm trên định vị

của phi toa, nghi ngờ nhìn Lê Phục.

Vị trí nằm trên bản đồ là nơi giam giữ những tên tội phạm quốc tế và một

số kẻ gϊếŧ người hàng loạt hung ác.

Bạch Đào. . .

"Cô ta không chỉ bị buộc tội hỗ trợ bắt cóc, mà còn có tội phản quốc."

Bạch Đào không đơn thuần là mưu hại Bạch Anh, mà ở cấp độ quốc gia, cô

cùng những người từ các quốc gia khác âm mưu bắt cóc nhân vật quan

trọng của Liên Bang.

Nếu như Bạch Anh thật sự từ nay về sau xa ngút ngàn dặm không tin tức,

thì dưới sự lo lắng sự tấn công từ bên ngoài của Zerg, sự mất mát của Liên

Bang sẽ là vô cùng lớn.



"Đừng luôn đánh giá thấp bản thân, mức độ quan trọng hiện tại của em có

lẽ đã vượt xa anh rồi."

Bạch Anh không tin những lời này, cũng không phải kiêu ngạo, giống như

đang chơi trò chơi vậy, trong nháy mắt có thể có được cứu trợ hoặc để dành

cứu trợ vào thời điểm quan trọng.

Nếu như Liên Bang mất đi Lê Phục, liệu toàn bộ Liên Bang có thể tồn tại

cho đến khi một nhóm người khác lên cấp SS hay không sẽ là hai chuyện

khác nhau.

Hai người ngồi phi toa, nhanh chóng đến nhà tù nơi giam giữ Bạch Đào.

"Bạch Đào! Có người thăm tù!" Quản ngục cực kỳ không kiên nhẫn.

Mọi khi cô thường xuyên bị cô ta làm cho nhức đầu, nói với cô ta một câu

thôi cũng sợ tốn sức.

Bạch Đào thậm chí còn không chờ kịp cửa mở mà đã dán cả người lên cửa

sổ kính có hàng rào sắt, vội vàng hỏi: "Là Bạch Anh, là con nhỏ chết tiệt

kia đúng không?"

Mắt cô ta ngập tơ máu quầng thâm dưới mắt đen xì, hiển nhiên đã lâu

không ngủ.

Quản ngục sửng sốt trước dáng vẻ điên cuồng của cô ta, mở cửa, lôi cô ta

ra, không nói lời nào đưa cô vào cùm điện tử.

"A. . ." Bạch Đào cười lạnh một tiếng, "Nó có năng lực như vậy mà bọn

mày còn lo lắng cho tao tấn công nó ấy sao?"

Quản ngục một lời khó nói hết nhìn cô ta.

Người ta có thể chất tốt hơn cô đấy nhưng người ta làm gì có tâm tư độc cá

như cô đâu. . .?

Quản ngục không chút nghi ngờ nếu cô không giữ Bạch Đào thì người phụ

nữ này có thể nhân cơ hội lao lên móc mắt Bạch Anh.

Bạch Đào cũng có một kế hoạch tương tự, cô ta biết mình không thể chống

đỡ được nữa, nếu quản ngục không giữ thì cô ta sẽ tìm được cơ hội, cô ta

nhất định sẽ phá hủy bộ mặt ghê tởm của Bạch Anh!

Thiếu tướng của Liên Bang thì có gì? Có khả năng dính cả đời mới tốt!

Cô ta không tin, Lê Phục có thể thích Bạch Anh bị hủy dung được bao lâu?

Trong lòng Bạch Đào chẳng còn chút đạo lý nào, cô ta sống không tốt, thì

Bạch Anh còn lâu mới được sống tốt hơn cô ta!

Những suy nghĩ điên rồ này cứ thế lan tràn trong tâm trí Bạch Đào, cuộc

sống hạnh phúc của Bạch Anh đã trở thành nỗi đau khổ lớn nhất và cũng là

nguồn gốc cho nỗi đau của cô ta.

Khi Bạch Anh thấy Bạch Đào còn hơi kinh ngạc với trạng thái của cô ta.

Hình như Bạch Đào cố ý sửa sang lại tóc, nhưng khuôn mặt đã gầy đến mức

hơi xơ xác.

Cùng với quầng thâm dày và đôi mắt đỏ ngầu, cả người trông như kẻ mất trí

trên bờ vực suy sụp.

"Trong lòng mày có vui không? Nhìn bộ dạng của tao bây giờ, có phải mày

thấy rất đắc ý không?" Bạch Đào phát ra ác ý xấu xa nhất của mình với duy

nhất Bạch Anh.

Sắc mặt Bạch Anh bình tĩnh lắc đầu.

"Ha! Đến tận lúc này rồi, tao có lật mình được nữa đâu mà mày giả vờ làm

gì? Sao nào, muốn giả vờ hiền lành tốt bụng trước mặt thiếu tướng à?"

Lúc này Bạch Anh nở nụ cười, "Sở dĩ tôi lắc đầu là bởi vì cô không đáng.

Tôi không giống với cô, tôi không coi người yêu của mình như công cụ,

cũng không nịnh nọt giả nhân giả nghĩa."

"Bây giờ mày nghĩ vậy chẳng qua là bởi vì mày còn trẻ xinh đẹp, lại còn

đang lúc yêu đương cuồng nhiệt với anh ta. Đàn ông đều giống nhau, bọn

họ đều sẽ thay lòng đổi dạ, sẽ ghét bỏ vợ cả hoa tàn ít bướm trái lại sẽ đi

tìm phụ nữ trẻ đẹp. Bạch anh, tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa mày sau

này hoa tàn ít bướm, mỗi ngày đều muốn chịu cô đơn phòng trống một

mình lạnh lẽo, mỗi ngày đều phải nhìn chồng mày liều chết triền miên với

người phụ nữ khác! Tương lai mày sẽ mất đi tất cả những thứ mày có, tao

nguyền rủa đời mày càng thảm hại hơn tao!"

Bạch Đào vừa chửi rủa, nước mắt tuôn như lũ làm vỡ đê khắp khuôn mặt.

Khi nói ra những điều viển vông này, tất cả những gì cô ta nghĩ đến là

tương lai mịt mù của mình.

Cô ta sẽ bị giải đến mỏ để thu thập kim loại quý thay cho máy móc ở vùng

núi hiểm trở.

Những kim loại quý này đều là tài sản của Bạch Anh.

Cô ta làm việc chăm chỉ mỗi ngày, cuối cùng cô ta chỉ tạo ra sự giàu có cho

Bạch Anh.

Cô ta nguyền rủa, nhưng trong lòng cô ta biết cho dù Bạch Anh không dựa

vào Lê Phục thì cô cũng sẽ ngày càng tốt hơn.

Mà cô ta thì sao?

Cô ta chỉ có thể ở trong hầm mỏ ngày này qua ngày khác, hút hết chút sức

lực cuối cùng của cơ thể, cho đến khi cô ta ốm chết mà không. . . Có nửa

người quan tâm.

Bạch Anh bình tĩnh nhìn cô ta vừa bên khóc vừa cười, vừa điên cuồng hét

lên vừa lẩm bẩm.

Đột nhiên, Bạch Đào nói: "Tại sao mày lại thay đổi? Trước kia mày rất

nghe lời tao, chỉ cần mày vẫn nghe lời tao như lúc trước thì tao sẽ không

làm ra những chuyện này, tất cả đều là lỗi của mày!"

Cuối cùng Bạch Anh cũng không nhịn nổi.

Cô đã từng bất bình vì Bạch Anh.

"Bạch Đào, cô ở ngoài vay tiền nhiều năm như vậy, đã bao giờ bị người cho

vay nặng lãi tới tìm chưa?"

"Mày. . . Mày có ý gì?"



"Lúc trước cô nợ tổng cộng hơn 700 vạn lúc tôi học đại học. Nhưng những

người này chưa bao giờ làm phiền cô, cô có biết tại sao không?"

Bạch Anh không chờ cô ta trả lời, cứ tiếp tục nói: "Số tiền đó! Là tiền của

em gái cô! Cô ấy đã trả lại cho cô. Cô hỏi tôi tại sao tôi lại thay đổi? Bởi vì

em gái cô đến bước đường cùng mà nhảy từ nhà cao tầng xuống!"

Bạch Anh chỉ ngực mình, "Từ ngày đó cô ấy đã chết rồi! Tỉnh lại, là Bạch

Anh mới! Là cô tự tay gϊếŧ chết cô ấy, cô bây giờ như vậy cũng đều là gieo

gió gặt bão! Nếu cô còn có chút lương tâm thì nên chết luôn ở chỗ này rồi

xuống mười tám tầng địa ngục đi!" Tâm trạng cô kích động đứng lên, nhìn

chằm chằm vào khuôn mặt ngơ ngác của Bạch Đào, nói chậm rãi rõ ràng,

"Nhưng cô sẽ không, cô không hề lương tâm, hơn nữa lại còn ghen tị, hoàn

toàn là một kẻ súc vật."

Cô xoa khóe mắt thiếu chút nữa chảy nước mắt, mang theo ác ý cười nói:

"Tôi rút lại câu nói trước kia, tôi rất vui khi thấy cô thảm hại như vậy, tôi

vui vì Bạch Anh lúc trước. Bởi vì cuối cùng cô cũng bị báo ứng."

Nói xong, Bạch Anh kéo tây Lê Phục, "Chúng ta đi thôi, đến gặp cô ta đúng

là lãng phí thời gian."

Bạch Đào nhìn bóng lưng của cô, cầm lấy lưới sắt không buông, "Mày quay

lại đây! Tất cả những gì mày nói với tao đều là giả! Rõ ràng là mày có lỗi

với tao! Là mày có lỗi với tao!"

Quản ngục sau lưng thấy cô ta như vậy, một người căn bản không khống

chế nổi, đành phải rút côn điện từ phía sau ra khiến cô ta tạm thời yên tĩnh.

Bên ngoài ngục giam, Lê Phục cảm thấy bạn gái nhỏ của mình run rẩy vội

vàng ôm cô vào trong ngực.

"Tức giận vì người như vậy, không đáng. Tại sao phải trừng phạt mình do

người khác phạm sai lầm chứ?"

Bạch Anh cũng từng cảm thấy nguyên chủ chết đi như vậy không đáng.

Từ bỏ cuộc sống cho một kẻ cặn bã như vậy chính là không coi trọng mạng

sống.

Người như Bạch Đào sao lại có đứa em gái đi đâu cũng nghĩ đến cô ta, kể

cả lúc hấp hối, lo lắng cho tương lai cô ta chứ?

Cô oán hận cắn răng, "Em đã nghĩ xong bữa tối rồi, ăn gà xé cay với bánh

gạo!"

Cuối cùng Lê Phục cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Dù cho tức giận muốn chết, cũng chỉ cam lòng trút giận lên thức ăn, thật sự

rất đáng yêu!

Anh cầm lấy tay Bạch Anh, vỗ nhẹ, "Kỳ thật nếu như em không vui, có thể

lấy anh xả giận. Anh da dày thịt béo, đánh không đau."

Bạch Anh rút tay về, "Nếu như em đánh người thì cũng là đi đánh người

xấu, đánh anh trút giận làm gì?"

ế

Có chuyện như vậy xen vào, trạng thái tức giận đến phát run của Bạch Anh

vừa nãy cũng biến mất.

Cô ngẩng đầu mà bước về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Hừ! Ai bảo cô ta ngu ngốc vậy làm gì! Em muốn để cô ta đi cải tạo lao

động cả đời, em còn muốn đến tiểu hành tinh của em mỗi năm một lần, đến

xem cô ta là khóc sau song sắt."

Bạch Anh phồng má, ngồi ghế sau phi toa, chuẩn bị cùng Lê Phục đến tổng

bộ quân khu xem thử, tìm hiểu tình huống cụ thể của mười quân nhân kia.

Trong phòng làm việc, các sĩ quan trông có vẻ căng thẳng.

Tất cả đều biết họ được chọn từ một số lượng lớn binh lính cấp S, ngoại trừ

thượng tá Á Na với Mạnh Diệp Lâm, những người khác đều không biết

nhiều về Bạch Anh.

Trong số họ có rất nhiều người, đều mới trở lại sao Beta từ trạm gác biên

giới.

Tại các trạm biên giới của Liên bang, mạng được sử dụng cho liên lạc khu

vực quân sự, bộ đội biên phòng thường rất bận rộn, những người này không

có nhiều thời gian để giải trí, chứ nói gì đến xem Bạch Anh phát trực tiếp

nấu ăn.

Bọn họ được người đón về phổ cập khoa học nên mới biết Bạch Anh là một

người đặc biệt có thể giúp người khác nâng cao tinh thần lực.

Theo quan điểm của họ, một người có năng lực như vậy thường là người rất

kiêu căng.

Vì vậy, trước khi Bạch Anh đến, những người này có chút không yên lòng,

họ sợ một người lính không giỏi ăn nói như họ sẽ vô tình nói ra điều gì khó

chịu, xúc phạm đến thiên tài nhỏ có thể đưa bọn họ lên một tầm cao mới.