Sau một tuần mất tích, Bạch Anh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Trong suốt hành trình quay lại, các phóng viên đã đồng hành trên từng đoạn
đường, liên tục hỏi hai người về chi tiết vụ bắt cóc và cuộc giải cứu.
Bạch Anh đành phải không sợ người khác làm phiền mà kể lại chuyện cô
trên phi thuyền, thần kinh cũng không quá căng thẳng.
Nói chung, mặc dù cuối cùng không thể qua ngày lễ tình nhân, nhưng bản
thân Bạch Anh cũng không bị tổn hại gì, đối với Lê Phục mà nói, đó đã là
trong cái rủi có cái may rồi.
Lê Phục cùng Bạch Anh vừa phi toa xuống đất, họ lập tức đến Trung tâm
nghiên cứu Cơ giáp.
"Viện sĩ Đào, nhờ có cơ giáp mà ông thiết kế, tôi đã thoát được khỏi phi
thuyền." Bạch Anh tháo sợi dây chuyền ra, chân thành cảm ơn nhà khoa
học già trước mặt.
Viện sĩ Đào cũng rất vui, "Có thể phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt,
cũng không uổng công tôi tĩnh tâm thiết kế nhiều ngày như vậy, đây là vinh
hạnh của nó."
Bạch Anh đưa vòng cổ ra: "Cơ giáp tốt như vậy, kính xin viện sĩ Đào giúp
tôi bảo dưỡng thật tốt nha!"
Lê Phục cũng đem cơ giáp ra, hai người tạm biệt viện sĩ Đào rồiqcùng rời
khỏi phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm, nhà nghiên cứu Giang Ách bước đến bên cạnh
Viện sĩ Đào: "Giáo sư, để cho tôi hỗ trợ bảo dưỡng cơ giáp cho! Chuyện
lần trước, trong lòng tôi vẫn luôn băn khoăn sợ Bạch tiểu thư không tha thứ
cho tôi. . ."
Viện sĩ Đào kinh ngạc nhìn anh ta một cái, "Cậu có thể suy nghĩ cẩn thận
chuyện này là tốt rồi, chúng ta làm học thuật, phải đặt tất cả tâm tư vào
nghiên cứu khoa học, những cái. . . hư danh cùng việc nhỏ lông gà vỏ tỏi
kia, chỉ tổ phí phạm sức lực thôi. Chỉ cần cậu muốn sửa sai, tôi nghĩ chắc
Bạch tiểu sẽ không để ý cchuyện này đâu."
Giang Ách cúi đầu, che giấu vẻ mặt, thì thào nói: "Ngài nói đúng, sau này
tôi sẽ chú ý hơn."
"Đi đi!" Viện sĩ Đào nhìn thấy cậu ta nghe lọt, không khỏi cảm thấy nhẹ
nhõm một hơi.
Ở Ô Ô
Ở bên kia, ngay khi Bạch Anh quay lại, cô đã bị Lương Ô Ô kéo nhìn xung
quanh.
"Chị xem thử chút, khá tốt không có bị thương. . . Sao chị cảm thấy như em
gầy đi nhỉ?"
Nghe xong lời này, Lê Phục liền cảnh giác lên, "Hình như thật sự gầy đi."
"Còn không phải tại cậu à!" Bây giờ Lương Ô Ô nhìn thấy Lê Phục liền tức
muốn đánh người.
Thân là bạn trai lại còn là thiếu tướng Liên Bang, lại để người khác cướp
bạn gái của mình ngay dưới mi mắt!
"Đúng rồi, Bạch Đào kia thì sao? Cô ta hại Tiểu Anh Hoa của tôi như vậy,
đừng có bỏ qua cho cô ta!" Lương Ô Ô hận đến nghiến răng nghiến lợi,
"Còn không bằng ngày đó cô ta chết thật!"
Nghe thế, Bạch Anh còn có chút không rõ, "Sao chuyện này lại liên quan
tới chị ta? Không phải hôm đó đã xác định thi thể là của Bạch Đào rồi à?"
Lê Phục xanh cả mặt, "Chúng ta đã bỏ sót một khả năng, Liên Bang cấm
Clone (nhân bản) người, nhưng người sao Musk lại không có."
"Clone (nhân bản) người cũng là người, cứ như vậy. . ."
Cứ thế đẩy xuống thôi. . .?
Bạch Anh có chút không thể chấp nhận được.
"Nhưng có lẽ Bạch Đào không ở trên phi thuyền Victor?"
Với tính cách Bạch Đào, biết được Bạch Anh đã thành tù binh mà lại ở
cùng phi thuyền với cô ta, không đến trào phúng vài câu là không có khả
năng.
"Cô ta bị Victor đưa lên một phi thuyền khác, giả dạng thành em để khiến
tỷ lệ anh tìm cao hơn." Ánh mắt Lê Phục khi nhớ tới báo cáo của binh sĩ
đầy khinh miệt.
Bạch Đào ngày đó cũng có cơ hội tốt, mới có thể khoác ác khoác của anh
vượt qua kiểm tra, một khi cô ta lộ mặt hay nói câu nào, sẽ lập tức lòi đuôi.
Chỉ có điều Victor tưởng tính cách Bạch Anh với Bạch Đào tương tự nhau
nên mới có kế hoạch như này.
Phải trả một cái giá lớn rất thê thảm đau đớn —— anh ta trực tiếp đi gặp
thượng đế.
Cha của anh ta, Fays, người luôn tự hào về anh ta, cũng đã tận mắt chứng
kiến cái chết của con mình, trên đường trở về cũng chưa gượng dậy nổi.
Lương Ô Ô vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Vậy cô ta sẽ bị kết án bao nhiêu năm?
Liệu cô ta có bị kết án tử hình không?"
Lê Phục vẫn chưa trả lời, Lê Kiêu đã phủ định cho anh ta một câu trả lời,
"Hỗ trợ trong vụ bắt cóc chỉ có thể coi là đồng phạm, càng không nói đến
việc Bạch tiểu thư trở về bình an vô sự."
"Chỉ vậy thôi?" Lương Ô Ô tức giận đến vỗ ghế sô pha.
ể
"Sao lại chỉ vậy? Hiện tại thân phận Bạch tiểu thư đặc thù, Bạch Đào kia tội
chết có thể miễn, tội sống khó tha, sợ là cả đời chỉ có thể ở trong ngục
giam. Hơn nữa, lần này cô ta không có cơ hội chạy tới khu 19." Lê Kiêu bất
động thanh sắc đặt tay mình lên vai Lương Ô Ô.
Lương Ô Ô nghe anh nói vậy tất cả lực chú ý đều ở mấy từ "Cả đời", "Ngục
giam", căn bản không chú ý tới tay của người đàn ông trên vai mình.
Chẳng qua Bạch Anh lại chú ý tới.
"Anh anh hai người. . ."
Lê Kiêu cho cô ánh mắt bảo "yên lặng".
"A. . ., cái kia, em nghĩ em phải mua quang não mới, chúng ta đi ra ngoài
dạo phố đi!" Cô dắt Lê Phục ra cửa, để lại không gian cho hai người trong
phòng.
Lê Kiêu nhìn bóng lưng của cô, trong lòng thầm than.
Nhìn ánh mắt nhiệt tình của tôi xem! Không hổ là em dâu!
Lê Phục bị Bạch Anh kéo, ngoan ngoãn theo cô ra ngoài.
Bạch Anh ngẫng đầu đã nhìn về phía cằm đầy râu của Lê Phục, vì vậy nói:
"Nếu không. . . Anh về nhà trước. . ."
Lê Phục lập tức chăm chú nắm lấy tay của cô, "Cùng đi. "
Hiện tại anh không muốn tách khỏi bạn gái nhỏ dù chỉ một giây.
Bạch Anh nghĩ đến dù sao một lát cũng không về nhà được, vì vậy liền gật
đầu đồng ý.
Nơi ở của Lê Phục là một biệt thự nhỏ hai tầng gần trụ sở quân khu, xung
quanh có nhiều sĩ quan cấp cao của quân đội, có thể coi là "đại viện quân
khu" giữa Tinh Tế.
Khi cả hai bay vào khu biệt thự, đã bị rất đông các chị em quân nhân trong
khu biệt thự vây xem.
Những người này là người nhà của tướng quân lớn tuổi hơn Lê Phục, họ
không sợ Lê Phục hơn nữa lại còn rất thích trêu chọc mọi người.
Sau khi trông thấy Bạch Anh, lập tức liền có một dì ló đầu từ cửa sổ nhà
mình ra, "Tiểu Lê à. . ., mang bạn gái đến chơi à. . .?"
"Ừ." Lê Phục ở trước mặt người ngoàivẫn luôn ít nói ít lời.
"Bạn gái Tiểu Lê, có rảnh thì đến nhà dì chơi nha!"
"Ừ, khi rảnh thì đến chơi nhiều lên. Đây là lần đầu tiên Tiểu Lê đưa một cô
gái về nhà mà!"
"Nếu Tiểu Lê bắt nạt cháu, thì đám dì sẽ giúp cháu nha!"
Bạch Anh bị trêu đến mức không dám ngẩng đầu, có chút oán trách véo thịt
trên eo Lê Phục.
Không nghĩ tới phản ứng Lê Phục lại lớn vậy, cả người cứng ngắc trong
nháy mắt, đến chỗ không ai thấy rồi, anh ôm Bạch Anh hôn đến thất điên
bát đảo, "Đừng trêu chọc anh như này, sẽ làm em sợ."
ầ ấ ế
Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai, khiến cho cô nhịn không được
mặt đỏ tới mang tai.
Lê Phục thấy cô như vậy, sắc mặt tối xầm.
Bạn gái nhỏ của anh nghe hiểu lời anh nói.
Lê Phục ôm Bạch Anh thấp giọng than thở, "Hai năm thật sự quá dài."
Bạch Anh càng thêm xấu hổ.
Đang êm đẹp, sao tự dưng người này lại nói mấy câu màu mè thế?
"Anh còn thế thì em sẽ không đến nhà anh nữa đâu."
Nghe thấy bạn gái nhỏ uy hϊếp, lúc này Lê Phục mới lưu luyến buông cô
xuống.
Hai người mở cửa đi vào biệt thự, sắp xếp Bạch Anh ngồi trong phòng
khách, Lê Phục đi vào phòng thay quần áo của mình.
Bạch Anh nhìn hoàn cảnh trong biệt thự, có chút khó tin.
Đồ đạc trong nhà của Lê Phục ít một cách đáng kinh ngạc, dường như ngoài
những vật dụng thiết yếu của cuộc sống thì chẳng còn thứ gì mang hơi thở
của cuộc sống.
Có vẻ như đối với Lê Phục, căn biệt thự này thực sự chỉ là một chỗ ở chứ
không phải nhà.
Bạch Anh đi xung quanh, càng xem mày nhíu lại càng chặt.
Người này sao lại không chăm sóc bản thân như vậy chứ?
Cô cố ý xuống bếp xem qua, một người giàu có như Lê Phục sẽ không thể
không mua nổi một con robot nấu ăn, tuy rằng con robot nấu ăn nấu những
món ăn vô cùng bình thường, nhưng lại tốt hơn nhiều so với dịch dinh
dưỡng.
Nhưng khi Bạch Anh bước vào nhà bếp, cô còn không tìm thấy bất kỳ con
rô bốt nấu ăn nào chứ đừng nói đến những dụng cụ nhà bếp mà cô giữ.
Điều này cho thấy trước khi gặp cô, Lê Phục thậm chí còn không có một
đầu bếp riêng.
Trước giờ Lê Phục là một người cuồng công việc, việc đi ăn ngoài hàng
ngày là điều không thể.
Bạch Anh mở tủ lạnh và đúng như dự đoán, nhìn thấy hàng đống dịch dinh
dưỡng.
Lúc này Lê Phục thay xong quần áo, cạo râu nhưng không thấy bạn gái nhỏ
đâu nên anh vào bếp tìm.
Vừa đi vào đã thấy vẻ mặt Bạch Anh không thoải mái, "Anh thường ăn mấy
cái này?"
Lê Phục sửng sốt một hồi.
Anh liếc nhìn tủ lạnh mà Bạch Anh đang chỉ, sờ sờ chóp mũi, "Đã lâu rồi
không ăn."
Bạch Anh bịch một tiếng đóng lại cửa tủ lạnh, "Sau này cũng không cho
ăn!"
Lê Phục đi qua, ôm eo cô: "Đau lòng cho anh? Hử?"
"Sao này anh đói thì em nấu cho anh ăn." Bạch Anh nhìn căn nhà trống trải,
trong lòng vừa chua xót vừa chát.
"Được." Lê Phục thân mật cọ cọ mặt cô.
"Giá thuê gần đây có đắt không?"
Đề tài của Bạch Anh nhảy ra quá nhanh, Lê Phục mất một hồi mới phản
ứng kịp nói: "Giá thuê ở đây đắt hơn giá nhà nhiều nơi khác."
Bạch Anh bĩu môi, "Em có tiền! "
Cô lập tức nói: "EEm muốn mở một quán ăn gần đây, anh thấy sao?"
Lê Phục cảm thấy không được tốt lắm.
"Mỗi ngày em phải phát trực tiếp đã rất mệt, bây giờ còn muốn đích thân
mở quán làm bếp trưởng. . ." Anh xoa xoa đầu Bạch Anh: "Anh không hy
vọng em quá mệt nhọc."
Bạch Anh vô tình vẫy vẫy tay, "Đồ ăn trong nhà hàng không phải lúc nào
cũng do em nấu."
Hơn nữa, sở dĩ lúc trước Bạch Anh làm streamer, cũng là bởi vì mỗi ngày
làm các món ăn khác nhau quá khác biệt.
Nếu cô thật sự thích nấu đi nấu lại các món mỗi ngày thì có gì phải làm
streamer, tìm một tiệm cơm điên muôi lớn được rồi.
"Em nghĩ mỗi ngày chỉ làm ba bữa, em phụ trách cơm trưa tối, bữa sáng do
nhóm học sinh phụ trách."
Bạch Anh đã bắt đầu lên kế hoạch, "Cho nên cửa hàng không cần rất lớn,
có thể chứa được bốn bàn cho bốn người là được. Trong đó có một bàn đặc
biệt giữ lại cho anh." Khi cô nói điều này, mắt cô cong thành nếp gấp ngọt
ngào.
Lê Phục đứng bên cạnh cô, ánh mắt mang theo cưng chiều, mỉm cười với
cô.
"Đây được gọi là tuyến cao cấp, mỗi ngày chỉ bán sáu bàn, như vậy cũng
không mệt mỏi, lại có thể kiếm tiền, còn có thể nhìn anh ăn cơm." Bạch
Anh cảm thấy mình làm bạn gái thật sự tận chức tận trách.
Lê Phục làm bộ phục tùng, "Kiên quyết phối hợp với sự giám sát của tổ
chức!"
Bạch Anh phì một cái nở nụ cười, "Bây giờ chúng ta đi mua quang não
trước đã! Thuận tiện. . ." Cô nhìn xung quanh, có chút đau đầu, "Thuận tiện
mua ít đồ dùng sinh hoạt cho anh."
Hiện tại cô đã bắt đầu thay Lê Phục quy hoạch sinh hoạt.
Lê Phục cũng nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy nơi đây không đủ ấm
áp.
Quan trọng nhất là nơi đây còn thiếu một nữ chủ nhân.
. . .
ồ
Bên trong cửa hàng, hai người như đôi vợ chồng nhỏ mới cưới, nghiêm túc
chọn đồ dùng trong nhà.
Lúc chủ quán tiệm đồ dùng thấy Lê Phục, ngay cả nói cũng không lưu loát.
"Thiếu thiếu, thiếu tướng, ngài ngài ngài cần, cần thứ gì?"
"Chúng tôi tự xem được rồi." Lê Phục lướt qua chủ tiệm, mang theo Bạch
Anh đi vào.
"Giường trong phòng anh màu gì?"
"Màu đen."
Lê Phục tra lời xong cũng hơi sầu, cô gái trẻ có lẽ sẽ thích màu sáng?
Nếu Lương Ô Ô ở đây, nhất định sẽ mắng cái tên không biết xấu hổ này.
Vừa yêu đương được bao lâu nha?
Ai muốn chung giường với cậu?
Bạch Anh căn bản không nghĩ tới những mấy thứ màu mè này, đang cẩn
thận chọn mấy món trên giá.
"Loại nệm cao su này chắc rất tốt. Anh thích loại chăn nào? Ga giường phải
cùng màu. . ."
Khi cả hai bước ra khỏi trung tâm thương mại, Internet đã lan truyền một
cách điên cuồng.
"Bảng cửu chương:
Có phải tôi đã bỏ qua gì đấy không, sao lại cảm thấy như thiếu tướng sắp
kết hôn với Anh Đào vậy?
[ hình ảnh]"
【dưới cây tốt hóng mát: Không phải chứ? Anh Đào còn hai năm nữa mới
có thể kết hôn nha?】
【taurus: Chắc là giúp thiếu tướng mua vật dụng hàng ngày? Người như
thiếu tướng, vừa nhìn đã biết không biết cách chăm sóc chính mình.】
【 bắc cảnh: Bỗng nhiên có cảm giác như tranh.】
【 anh đào thè lưỡi ra liếʍ con chó: Tôi còm có thể ăn thêm ba bát cơm
cho! Ha ha ha ha ha ha tôi không điên! 】
【 ọt ọt là một mỹ thực gia: Được, lại thêm một kẻ điên.】
Lương Ô Ô trông thấy tin tức, sợ antifan xuất hiện, nhanh chóng phát trạng
thái làm sáng tỏ.
"Người đại diện Lương Ô Ô: Hôm nay chẳng qua là Anh Đào đang chuẩn
bị mở cửa tiệm mới, đồng thời giúp đỡ thiếu tướng chọn mua một tí vật
dụng hàng ngày!!!!
Cửa hàng thứ nhất của Anh Đào, dự tính cuối tháng sẽ khai trương, đến lúc
đó mọi người nhất định phải tới ủng hộ nha! [ định vị]"
Ánh mắt mọi người lập tức đã chuyển tới tiệm mới.
【 ban ngày dựa vào núi cố gắng hết sức: Tôi đã sớm cảm nhận thấy một
trận gió tanh mưa máu.】
ắ ẳ ồ
【 bắc cảnh: Luận thưởng bàn vị trí, thứ cho tôi nói thẳng, các vị đang ngồi
đây đều là gà cay!】
【 một chân đá bay các người: Đừng tưởng, thực khách số một của Anh
Đào nhất định là tôi.】
【 ọt ọt là mỹ thực gia: Cậu nằm mơ! 】
【 đừng quên tôi: Nhìn thử định vị của đại diện phát, xác nhận qua là chỗ
tôi không tiêu phí nổi.】
【 vấy kim trướng: Cậu không nói tôi còn không chú ý, vị trí này rõ ràng
bên cạnh quân khu. . .】
【 Anh Đào thè lưỡi ra liếʍ con chó: Tôi lại ăn thêm một bát cơm chó.】
【 cà chua nhỏ: Cho nên chúng ta chỉ là thuận tiện mang theo, Anh Đào rất
chăm sóc đệ nhất fans, tôi đau xót.】
【 phật nhảy tường là của tôi: Thời gian thiếu tướng ở đây ngắn hơn cậu
nhiều mà cậu vẫn còn chưa thành đệ nhất fans, nghĩ lại mình
xem(husky)】
【 cà chua nhỏ: Đã hiểu, bần cùng là nguồn gốc của tội lỗi. 】
【 mèo tam thể: Với tốc độ làm đồ ăn của Anh Đào, có lẽ đồ ăn mỗi ngày
đều cung cấp theo số lượng có hạn.】
Lời này vừa ra, trong nháy mắt khu bình luận kêu rên một mảnh.
【 ọt ọtlà mỹ thực gia: Ông trời của tôi ơi(OMG)! Tu La tràng gì vậy chứ!
】
【 Anh Đào thè lưỡi ra liếʍ con chó: Bắt đầu từ ngày hôm nay, các vị đang
ngồi đâg đều là đối thủ cạnh tranh của tôi.】
【 vấy kim trướng: Nhất định lại là một lần tốc độ tay chiến.】
Lương Ô Ô thành công di chuyển tầm mắt các bạn mạng lên tiệm mới, quay
đầu lại nhịn không được bắt đầu nói Bạch Anh.
"Sau này mua cái khác còn được, đồ trên giường rất dễ bị người khác hiểu
lầm hai người đang ở chung, sẽ đối ảnh hưởng không tốt tới em."
Bạch Anh nhu thuận gật đầu, "Em biết rồi, chị Ô Ô."
"Em chỉ có dỗ chị cho qua thôi."
Xong rồi lại. . . Làm theo ý mình!
Lương Ô Ô cũng biết không có cách nào để che giấu một mối quan hệ,
nhưng antifan lại hay dùng đạo đức để ép buộc nên cô đã phải thúc giục
Bạch Anh hết lần này đến lần khác.
Hai người bỏ qua chuyện nhỏ này, bắt đầu thảo luận công việc mở quán.
"Chị ơi, bọn em thực sự được toàn quyền phụ trách bữa sáng ạ?" Đôi mắt
của nhóm học sinh nhỏ sáng lên, hiển nhiên bọn nhỏ đang rất mong chờ
nhiệm vụ mà Bạch Anh giao cho.
"Ừ, học với chị hơn nửa năm rồi, chị rất yên tâm cho mấy đứa phụ trách
bữa sáng." Bạch Anh rất tin tưởng vào những học sinh nhỏ do cô dạy.
ấ ế ế
Mấy đậu đỏ nhỏ hoan hô một tiếng, chạy đến bên thương lượng thực đơn.
Xem dáng vẻ, mỗi đứa đều có sở trường của riêng mình.
Hai người Bạch Anh cùng Lương Ô Ô lắc đầu bật cười, bắt đầu lên kế
hoạch cho quán.
"Chị nghĩ cái này khá ổn, nó vừa đủ bốn cái bàn, khu vực bếp ở phía sau đủ
lớn."
"Có thể thêm một quầy bar ở đây, nó có thể được sử dụng như một quầy bar
vào ban đêm." Bạch Anh có thể pha chế rượu, đương nhiên Lương Ô Ô
cũng biết.
Hai người thảo luận về cái này, thời gian trôi qua nhanh chóng.
......
Một tuần sau, gần trụ sở quân khu xuất hiện một nhà hàng với diện tích nhỏ
nhưng không phải hạng sao không thấp —— xuân anh thực tứ.
Tuy nói Liên bang không ít nhà hàng năm sao, nhưng vừa khai trương liền
được làm nhà hàng 5 sao, có thể nói là lông phượng vảy lân.
Rất nhiều người thậm chí còn muốn đến xem náo nhiệt.
Chỉ tiếc vừa đến cửa hỏi, nhân viên phục vụ lại không lúng túng đáp: "Xin
thứ lỗi tiên sinh, các bàn hôm nay đã đặt trước hết rồi."
Người nọ nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy bốn bàn vuông nhỏ, không khỏi
có chút hoang mang, "Sao quán mấy người nhỏ vậy?"
Đã có thể mở nhà hàng 5 sao thì chắc không đến nỗi không thuê nổi chỗ lớn
hơn chứ?
Phục vụ kiên nhẫn giải thích: "Quán chúng tôi chỉ có một đầu bếp, chính là
chủ phòng Anh Đào của trực tiếp Ngân Hà, mỗi ngày chỉ cung cấp ba bàn
thức ăn vào trưa tối. Còn bảy đầu bếp nhỏ khác là học sinh của bếp trưởng
Anh Đào, bọn họ mỗi ngày cung cấp bữa sáng, số lượng nnhiều hơn chút,
hơn nữa còn có thể mang về."
"Còn bữa sáng không?"
Phục vụ tiếc nuối lắc đầu, "Xin lỗi tiên sinh, bữa sáng từ một giờ trước đã
đặt hết."
Phục vụ càng nói như vậy, người xung quanh lại càng là tò mò.
Cung cấp thức ăn ít như thế, không biết sẽ ngon đến mức nào.
"Vị trí bàn ngày mai thì sao? Tôi muốn đặt ngày mai."
"Xin thứ lỗi tiên sinh, tuần này đã được đặt hết, nếu như ngài không ngại
chúng tôi có thể xếp ba bàn cuối tuần, xin hỏi ngài muốn dùng cơm trưa
hay bữa tối?"
"Bữa tối!"
Phục vụ ghi lại thông tin cá nhân của anh ta, hình như không sợ anh ta bỏ
đơn.
Trên thực tế, Lương Ô Ô đã sớm ra quy định.
Khách bỏ đơn, trong vòng ba tuần không thể đặt bàn.
ố ồ ố
Càng huống chi, đồ ăn Bạch Anh làm, cho dù có người bỏ đơn, muốn tìm
người thay vào cũng dễ như trở bàn tay.
Mà trong nhà hàng, Bạch Anh đang chuẩn bị cơm trưa.
Thực đơn của ngày hôm nay có hơn chục sự lựa chọn. Bàn 1 chỉ có hai
khách, gọi mì đam đam và thịt heo xào sốt tỏi cay, bàn 2 có bốn khách, gọi
gà xiên sa tế, thịt bê om hạnh nhân, súp ốc kem nhẹ kiểu Pháp và gỏi đu đủ
hải sản.
Bàn ba là hai chị em viện trưởng Tạ với Tạ phu Nhân, bởi vậy không có
chọn món mà để Bạch Anh tự chơi.
"Bàn kia để lại cho Tiểu Lê?" Tạ phu nhân nhìn thoáng qua tấm giấy "đã
đặt" trên bàn, nhếch mép cười.
Trái lại là viện trưởng Tạ có chút kinh ngạc, "Lần trước ăn cơm chị không
nghĩ tới. . ."
"Bình thường chị đâu chú ý chuyện này đâu. . ."
Ngươi bình thường đều hận không thể chui vào khoa lịch sử. . .
Hai bàn khác, hình như cũng có fans của Bạch Anh, líu ra líu ríu, rất là
hưng phấn chờ mong thức ăn hôm nay.
Bạch Anh làm món ăn theo thứ tự, làm thịt heo xào sốt tỏi cay cùng mỳ
đam đam đầu tiên.
Cô lấy từ tủ ra một lon giá đỗ.
Giá đỗ trông có vẻ sẫm màu, nhưng thực ra chúng được dùng để làm món
thịt hun khói, có hương vị rất độc đáo.
Bạch Anh lấy ra một miếng thịt lợn khác có phần mỡ, băm thành thịt băm
và bắt đầu chế biến sốt thịt.
Làm nóng chảo, đổ dầu thực vật vào, khi dầu nóng 50% thì trút thịt vào
xào.
Phần mỡ trong thịt được ép cho hết dầu, thịt băm sẽ nhanh bị giòn thơm, lúc
nà đổ giá đỗ và chao đã giã nhỏ vào, xào cho thơm, để chao với giá đỗ
ngấm mùi dầu, đợi đến khi mùi thơm giá đỗ tỏa ra, Bạch Anh vặn lửa lớn.
Đổ rượu gạo và hành lá, gừng đã băm nhỏ vào nồi, xào khoảng một hai
phút, sốt thịt ra có thể bắc ra khỏi nồi.
Bạch Anh đặt một cái nồi sạch khác lên bếp, đun ở lửa nhỏ rồi xào hạt tiêu
cho khô, để lại mùi thơm bên trong.
Lấy máy xay ra xay hạt tiêu thành bột tiêu.
Cô đổ xì dầu, giấm, muối, dầu ớt đã vắt cùng ớt bột và dầu nóng vào bát,
thêm chút tiêu bột và nước ấm rồi khuấy đều để tạo thành nước sốt cho món
mỳ đam đam.
Nhân lúc nấu mì, Bạch Anh đã chuẩn bị mì trộn để tránh cho hai người viện
trưởng Tạ với Tạ phu nhân bị đói.
Bạch Anh làm nóng chảo dầu trở lại, cho thịt bụng heo đã thái hạt lựu vào
xào chín, trước khi xào cho hết mỡ thì đổ hành lá, gừng và rượu gạo vào.
ắ ầ ổ ố
Khi bụng lợn bắt đầu ra mỡ, đổ tương hột vào xào với đường, sốt mì
trộmcũng đã hoàn thành.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bạch Anh bắt đầu nấu mì.
Cô chọn mì trứng được ép bằng máy làm mì.
Mì trứng được nấu cho đến khi chúng chín tám phần là có thể ra nồi.
Sợi mì lúc này có hương vị thơm ngon nhất.
Bạch Anh chần rau cải xôi qua nước, cho bún ra bát, cho vào tô nêm mắm
nêm trộn đều, rắc hành lá thái nhỏ và một thìa to sốt thịt vào, mỳ đam đam
đã xong.
Mì đam đam được gửi ra từ cửa sổ giao đồ ăn với hương vị cay nồng của
dầu đỏ, tiêu gai và vị tươi độc đáo của giá đỗ kí©h thí©ɧ vị giác của thực
khách.
Ngay khi phục vụ đặt bát xuống, hai người ở bàn số 1 không kìm được mà
cầm đũa lên, vừa ăn vừa khịt mũi, khiến những người ở bàn khác liên tục
nhìn nhau, cảm thấy lo lắng và tự hỏi tại sao các món ăn của họ chưa được
phục vụ.
Vị cay cay của mì đam đam cùng với nước lèo nóng hổi và sợi mì cay khiến
hai vị khách ngồi trên bàn một phải hít hà thường xuyên nhưng cũng không
muốn chậm lại.
Bạch Anh trộn mì trộn, bỏ một ít củ cải và dưa chuột thái hạt lựu, rồi yêu
cầu phục vụ mang đến cho viện trưởng Tạ cùng Tạ phu nhân.
Nếu không phải cả hai đều là người của công chúng, Bạch Anh thậm chí
còn muốn lấy hai tô mì xào với tỏi.
Tạ phu nhân ăn hết một miếng, giơ ngón tay cái lên cho Bạch Anh.
Cô liếc qua cửa sổ, chắc chắn rằng các vị khách rất hài lòng với món mì
hôm nay, mỉm cười sau đó bắt đầu chuẩn bị thịt heo xào sốt tỏi cay.