Chương 87: Người yêu bị cướp mất

Vào ban đêm, ánh đèn trên hành lang trong khu vực hành khách của phi

thuyền đã tắt, Bạch Anh và Lê Phục về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là lúc nửa đêm đang ngủ, phi thuyền đột nhiên rung lên dữ dội.

Tiếng chuông báo động lớn vang lên, nhiều hành khách chạy ra cửa thất

thểu nhìn ra hành lang.

Một nữ tiếp viên hàng không hốt hoảng chạy lại, "Mọi hành khách xin hãy

lấy viên nang cứu hộ xách tay xuống, có sự cố hư hỏng không rõ nguồn

gốc."

Hành khách lập tức lớn tiếng phàn nàn.

"Mấy công ty hàng không này làm ăn kiểu gì thế không biết! Tuyến đường

an toàn đến Đế Quốc gặp trục trặc, bây giờ thì lại đến chỗ này!"

"Tôi bỏ mấy trăm vạn để mua một tấm vé với giá trên trời, cũng không phải

dùng để ngồi thuyền cứu sinh của mấy người!"

"Có trời mới biết những cái. . . thuyền cứu sinh có dùng được quái không!

Tôi ngồi nó trượt ra vũ trụ làm rác à!"

Các hành khách không khỏi phàn nàn.

Trong thời đại giữa Tinh Tế, một vụ tai nạn hàng không không phải là trò

đùa.

Nếu những chiếc máy bay của trái đất cổ đại khiến con người chết trên bầu

trời và rơi ngẫu nhiên xuống bất kỳ nơi nào trên mặt đất, thì ở thời đại giữa

Tinh Tế, khi con người gặp tai nạn trên không, họ thực sự phải rời bỏ thế

giới mà họ đã sống mãi mãi, thậm chí còn không thể trở về cội nguồn của

họ.

Cùng là chết, nhưng mức độ hoảng sợ lại khác nhau.

Bạch Anh cũng có chút sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của Lê

Phục.

"Không cần sợ, nếu như có trục trặc, nhớ theo sát anh." Lê Phục nắm vai

của cô, thấp giọng an ủi.

Lúc này, blogger du lịch mới gặp lúc nãy đột nhiên suy sụp và bật khóc, lao

đến trước mặt Bạch Anh, túm lấy góc váy của cô.

"Bạch tiểu thư, cầu xin cô! Thiếu tướng nhất định sẽ có cách đúng không?

Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. . .!"

Bạch Anh sửng sốt trước tình huống đột ngột.

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất kêu lên thảm thiết: "Tôi nghe thấy rồi, thiếu

tướng bảo cô theo sát anh ta! Vì sao hai ngươi có năng lực lại không cứu

mọi người?"

Khi một người ở vào thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết, anh ta sẽ

chẳng quan tâm đến bất kỳ sự chênh lệch địa vị, quan hệ con người nào,

không có gì quan trọng bằng chính mạng sống của mình.

Khi những hành khách khác nghe thấy, họ lập tức đi theo nữ blogger bắt

đầu chèn ép về mặt đạo đức.

"Đúng vậy, là thiếu tướng Liên Bang! Tiền trợ cấp của mấy người là tiền

thuế của chúng tôi, chúng tôi đều là người đóng thuế cao! Mấy người không

thể bỏ mặc chúng tôi được!"

"Mạng của chúng tôi cũng là mạng, dựa vào cái gì mà mấy người chạy trốn

rồi bỏ chúng tôi lại!"

Các hành khách lòng đầy căm phẫn, y như Lê Phục mang theo một mình

Bạch Anh bỏ trốn, bỏ bọn họ lại làm bia đỡ đạn.

Nhưng mà Lê Phục chỉ có một cơ giáp, nói thẳng ra là cũng chỉ có thể mang

một người đi.

Nếu để anh lựa chọn, cho dù đám người này chết ngay trước mặt, anh cũng

sẽ không bao giờ lay chuyển quyết tâm rời đi cùng Bạch Anh.

Chưa kể bây giờ đang là ngày nghỉ, anh cũng chỉ là một người bình thường,

không phải một quân nhân.

Lúc này, một nhân viên chạy tới nói: "Mọi người cứ bình tĩnh, chúng tôi

đang thay đổi lộ trình. Chắc có cơ hội đột phá khu vực hỏng hóc."

ấ ề ể

Lê Phục nhíu mày, "Mấy người có bộ điều khiển quân đội?"

Nhân viên lau mồ hôi, "Đây là lý do tại sao tôi đến đây. Ngài có thể giúp

sửa đường bay của phi thuyền được không? Tinh thần lực của phi công của

chúng tôi thực sự. . ."

Bạch Anh cũng không muốn bởi vì sự kiện này mà phá hủy danh tiếng tốt

từ trước tới giờ của Lê Phục, vì vậy kéo ống tay áo của anh nói: "Đi xem đi,

em sẽ ở yên trong khu ghế, không đi đâu được đâu."

Lê Phục lấy vũ khí của anh xuống, đưa cho cô, "Gặp nguy hiểm thì tấn

công ngay lập tức, xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm."

Anh liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất cảnh cáo, đẩy Bạch Anh

lại vào khu ghế, rồi đi theo nhân viên.

Bạch Anh ngồi trên giường trong khu ghế, nắm chặt vũ khí không mấy nổi

bật của mình.

Thứ này dường như là một thiết bị phát ra tia laze có thể cắt đôi kẻ thù ngay

lập tức.

Bạch Anh nghe thấy những người ngoài cửa kia ngoài mạnh trong yếu đùn

đẩy trách nhiệm cho nhau, cảm thấy có lẽ không cần dùng đến vũ khí này.

Đám gà yếu ớt bên ngoài, ngay cả Bạch Anh cũng có thể dễ dàng treo lên

đánh.

Chỉ là cô không nghĩ đến những nguy hiểm khác.

Cửa phòng tắm đột nhiên vang lên, Bạch Anh lập tức cảnh giác.

"Ai?"

Gần như cùng lúc cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Bạch Anh vô thức sử

dụng vũ khí.

Chỉ là dù cô có phản ứng nhanh cỡ nào cũng không thể sánh bằng etyl

clorua* tràn ngập căn phòng trong chốc lát. (*Trong y học, dùng gây tê cho

tiểu phẫu thuật; đôi khi dùng làm chất giảm đau bộ phận.)

Đôi mắt của cô trở nên mơ hồ, nặng nề gục xuống.

Một trong những người đàn ông đeo mặt nạ đỡ được cô, liếc nhìn cái xác

của bạn đồng hành đã bị chặt thành hai khúc, thầm giật mình.

Họ không ngờ rằng người phụ nữ không có vẻ gì là đe dọa này lại phản ứng

nhanh như vậy!

Nếu không phải hôm nay chuẩn bị khí gây mê, e rằng bọn họ sẽ phải bỏ

mạng ở đây.

"Tắt vũ khí."

"Có cần mang đi không?"

"Không cần, xóa số liệu rồi bỏ lại trên giường đi."

Bạch Anh bị người đàn ông nói chuyện bế vào phòng của Lê Phục.

Trên tường phòng Lê Phục xuất hiện một cánh cửa, nối với một chiếc phi

thuyền nhỏ bên ngoài.

ế ề

Cho đến khi phi thuyền tách ra, căn phòng của Lê Phục mới được khôi phục

lại hình dáng ban đầu, không ai trên hành lang phát hiện ra sự bất thường.

Lúc này họ vẫn đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, vì sợ rằng Lê Phục sẽ

quay lại đổ lỗi cho mình.

Nữ chủ phòng trước đó đã hoàn thành nhiệm vụ và lặng lẽ rút lui khỏi đám

đông.

"Hả? Bạch tiểu thư đi ra rồi!"

Đám người lập tức chạy tán loạn, sợ Bạch tiểu thư nhớ mặt, vội vàng trở về

ghế của mình.

Lúc này phi thuyền cũng dần dần ổn định, Lê Phục vừa quay lại liền nhìn

thấy bạn gái nhỏ mặc áo khoác của anh đi về phía nhà hàng.

Lê Phục thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng của mình.

Đột nhiên, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Trên tấm thảm cuối giường có một vệt màu xanh rất nhỏ.

Mặc dù Lê Phục thường không để ý đến chuyện này, nhưng khi đi cùng

Bạch Anh, tinh thần của anh luôn rất căng thẳng, có bất cứ thứ gì không ổn,

anh có thể nhận ra ngay lập tức.

Anh nhanh chóng mở cửa phòng tắm, lao vào phòng của Bạch Anh.

Thanh kiếm laze vẫn ở bên cạnh giường, không có hồ sơ tấn công nào được

hiển thị, không có dấu vết đánh nhau trong phòng.

Lê Phục mở quang não, quét mặt đất, phát hiện có điểm phản ứng của máu.

"Theo dõi nguồn máu."

Quang não ngay lập tức thực hiện phân tích tốc độ cao.

"Nguồn máu, cá thể vị thành niên của sao Musk."

Lê Phục bật thanh kiếm laze lên, dữ liệu đã bị xóa.

Nhưng dựa vào vị trí vết máu, Lê Phục có thể suy ra kẻ thù đến từ phòng

tắm.

Nói cách khác, lối vào mà họ xâm nhập là từ phòng của anh

Lúc này, Lê Phục bước nhanh đến nhà hàng.

Trên một chiếc ghế trong phòng ăn, áo khoác của Lê Phục được đặt trên

lưng ghế, người phụ nữ mặc cái áo khoác này đã mất tích.

Lúc này, cuối cùng Lê Phục cũng hiểu được sự kỳ lạ về cái chết của Bạch

Đào.

Cho dù là gián điệp vị thành niên của sao Musk, cũng rất khó có người có

thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như Bạch Anh.

Bạch Đào căn bản không chết, công dụng của cô ta, chính là lợi dụng bóng

lưng cực giống Bạch Anh kia để che mắt, cho những người khác có thời

gian bắt cóc Bạch Anh.

. . .

Trên con tàu vũ trụ đã cướp Bạch Anh đi, mấy người sao Musk đã khôi

phục lại vẻ ngoài xấu xí của mình.

ế ế

"Tại sao thiếu gia lại đem Bạch Đào theo? Làm Clone(nhân bản) chết thay

cô ta đã là tận tình tận nghĩa rồi."

"Sao chúng ta đoán được tâm tư của thiếu gia? Nhưng thiếu gia nhất định

có lý do của mình."

"Không chừng người phụ nữ kia còn có tác dụng khác."

Mấy người nói thầm vài câu, trái lại bắt đầu thảo luận về Bạch Anh.

"Ai mà ngờ cô gái đấy lại mạnh thế chứ! Kyle cũng xui xẻo, cứ thế mà chết.

. ."

"Chậc, chúng ta làm chuyện này đã phải có tâm lý chịu chết từ sớm rồi."

Bạch Anh lúc này nằm im thin thít trong kho hàng thủy tinh, không tỉnh lại.

Ngoài kho hàng thủy tinh, người đàn ông được gọi là "Thiếu gia", vẫn còn

giữ vẻ ngoài là người Liên Bang.

Anh ta rất thích bộ dáng này, nên bình thường cũng không để lộ vẻ ngoài

vốn có của mình.

"Phụ nữ Liên bang tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật phải không?"

Đám thuộc hạ xung quanh trầm mặc, biết người trước mặt không cần trả

lời.

"Nhưng nếu cô ta tỉnh lại mà không nghe lời thì phải làm sao đây? Bảo bối

quý giá như vậy, nếu hỏng mất thì thật đáng tiếc."

Ánh mắt anh nhìn Bạch Anh đang say ngủ, giống như đang nhìn một món

đồ đắt tiền, không phải vì yêu thích, mà vì giá trị của món đồ quá đắt.

Bạch Anh trong lúc mê man mới biết mình đang gặp nguy hiểm, lông mày

cau lại, không lâu sau liền tỉnh lại.

Cô mở to mắt, nhìn những người mặc đồ đen xung quanh, cũng không có

hành động hấp tấp.

Trong thời gian huấn luyện trong quân đội, cô cũng tham gia một số lớp lý

thuyết.

Càng bị cô lập thì càng phải giữ bình tĩnh.

Cô không có ý định tấn công ngay lập tức.

Hiện tại tuy rằng tinh thần lực của cô rất mạnh, nhưng cũng chỉ có thể ám

sát người khác trong chốc lát, phi thuyền lớn như vậy, nếu có tồn tại cấp SS,

vậy cho dù có thể tiêu diệt tinh thần lực của người khác, cô cũng không thể

chạy xa.

Hơn nữa, hiện tại cô ta cũng không biết vị trí cụ thể, cho dù có chạy trốn thì

cũng chỉ là ruồi không đầu chạy tứ tung.

"Anh là ai? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" Cô làm ra vẻ như được nuông

chiều thành thói.

Những người này cướp đoạt cô, mục đích duy nhất có thể đó là để cô cung

cấp thức ăn trong thời gian dài, sinh ra một chiến binh có tinh thần lực cao

hơn.

ấ ễ ế

Người đàn ông mỉm cười, có vẻ như rất dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế

những gì anh ta nói lại hoàn toàn khác: "Chúng tôi đã kiểm tra tinh thần lực

của Bạch tiểu thư trong lúc cô đang ngủ."

Anh ta phóng đại chữ "Oa" với biểu cảm trên khuôn mặt: "Lại là cấp X."

Bạch Anh liếc nhìn ánh sáng di chuyển trên kho hàng thủy tinh, đoán đó là

vật liệu có thể cô lập tinh thần lực.

"Hẳn là Bạch tiểu thư cũng biết những món cô nấu rất quý giá đúng

không?"

Bạch Anh ngẩng đầu ra vẻ tự đắc, "Vậy thì sao?"

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần Bạch tiểu thư thành thật ở đây, mỗi

ngày nấu cho tôi ba bữa là được rồi, đừng cố trốn. . . Tôi sẽ để Bạch tiểu

thư luôn được hưởng đãi ngộ cao nhất."

Người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Nhưng. . . Nếu như Bạch tiểu

thư không nghe lời lại muốn nghịch ngợm một chút thì tôi sẽ không thương

hương tiếc ngọc như bây giờ nữa đâu."

Bạch Anh nhìn theo thái độ của anh ta thay đổi, lộ ra vẻ sợ hãi, "Anh. . . sao

anh dám đối xử với tôi như thế! Lê Phục còn không dám đối xử với tôi như

vậy."

"Ah? Anh ta rất nghe lời Bạch tiểu thư à?"

"Đó là đương nhiên, tinh thần lực của anh ta kẹt tại S —— sao tôi phải nói

cho anh biết?" Bạch Anh nhanh chóng bịt miệng lại.

Sau đó cô vẫy vẫy tay, "Được rồi, tuy Lê Phục nghe lời, nhưng đâu phải

suốt đời đều tốt đâu? Anh nhớ kỹ hứa hẹn của mình đấy, nếu như tôi có một

chút xíu nào không hài lòng, thì đừng mong được ăn đồ ăn tôi làm!"

Người đàn ông không để mắt đến những lời đe dọa ác ý của cô, nhưng có

chút may mắn, người phụ nữ trước mắt ngu y hệt chị cô ta.

Khó trách Lê Phục không thể tìm ra điểm khác biệt giữa bóng lưng của

Bạch Đào với Bạch Anh.

Hai người kia ngu y hệt nhau.

Trên thực tế lúc Bạch Anh giả vờ ngu si, thật sự nghĩ đến Bạch Đào.

"Anh nhốt tôi thế này thì tôi nấu ăn thế nào?" Bạch Anh liếc nhìn kho hàng

thủy tinh đóng chặt xung quanh, than thở với người đàn ông: "Anh còn

chưa nói cho tôi biết tên của anh."

"Tên của tôi? Tôi tưởng cha tôi đã nói với cô rồi chứ."

Người đàn ông cười lạnh, "Tôi tên là Victor, còn cha tôi là Fays."

Đồng tử của Bạch Anh co rút lại, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

"Thì ra là ông ta à? Sao mà mấy người sao Musk lại muốn ăn món tôi nấu

thế?" Cô kiểm soát đôi tay run rẩy của mình, chậm rãi quan sát móng tay

như thể cô không quan tâm đến chuyện xảy ra với người khác.

Bộ dạng này đã xóa bỏ một phần nghi ngờ của Victor.

ẫ ế ố ố ầ

"Phía sau cô có một cánh cửa dẫn tới phòng bếp. Đừng cố trốn. Chỉ cần cô

ngoan ngoãn, tôi sẽ không khiến cô khó xử."

"Anh không sợ tôi phá hỏng tinh thần lực của người khác sao?" Bạch Anh

mở cửa, nhìn thấy một nhóm người sao Musk gầy gò trong nhà bếp, cô liếc

nhìn Victor.

"Những. . . tên nô ɭệ đó, tùy ý dùng đi. Khi buồn bực, đánh gϊếŧ một hai đứa

cho vui cũng chả sao."

Bạch Anh đóng cửa cửa phòng bếp, sắc mặt mới xụ xuống.

Cô nhẹ nhàng phóng ra một tia tinh thần lực, rất nhanh liền đập vào tường

phòng bếp.

Không có gì ngạc nhiên khi vật liệu của những bức tường này cách ly hoàn

hảo các cuộc tấn công về tinh thần.

Tuy nhiên, Bạch Anh có thể phát hiện ra bất kỳ thiết bị giám sát nào trong

nhà bếp, vì điều này nên Victor không cố vẽ vời thêm chuyện.

Dù sao thì, một người phụ nữ với một nhóm nô ɭệ nhỏ bé tay trói gà còn có

thể làm được hành vi nguy hiểm nào?

Bạch Anh liếc nhìn cổ tay trống rỗng của cô, đoán rằng quang não của cô

đã bị phá hủy —— thật cẩn thận.

Cô thở dài, điều quan trọng nhất lúc này là thoát khỏi cảnh giác của những

người này và sống thật tốt trước khi Lê Phục đến cứu.

Trong lòng Bạch Anh không mảy may dao động, cô tin Lê Phục nhất định

sẽ phá tan tất cả mọi khó khăn tới cứu cô.

Việc cô cần làm lúc này là nghỉ ngơi dưỡng sức và để kẻ địch bớt đề phòng,

để khi Lê Phục xuất hiện, cô có thể nội ứng ngoại hợp, thoát khỏi đây.

Nghĩ thông điểm này, dũng khí của Bạch Anh dần dần trở lại, cô liếc nhìn

tủ lạnh trong bếp, đã sẵn sàng để nấu ăn.

Dù sao các món ăn không thể cải thiện thực lực của một người trong thời

gian ngắn, Bạch Anh cũng cần ăn, cho nên đương nhiên không thể không

nấu ăn.

Cô liếc nhìn khoảng hơn chục nô ɭệ nhỏ bé đang thu mình trong góc, không

hề làm phiền bọn nó.

Bọn nhỏ như chim sợ cành cong này, so với những. . . Đứa trẻ bị ngược đãi

ở khu 19, chỉ có hơn chứ không kém.

Bạch Anh cũng không muốn làm phiền bọn nó, vì vậy cô mở tủ lạnh, lấy

bột mì, trứng và cà chua trong đó ra, chuẩn bị làm một món súp đơn giản để

ăn.

Những nô ɭệ nhỏ mang những thứ như khóa điện tử trên tay và chân, thấy

Bạch Anh không chú ý đến chúng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.