Chương 86: Valentine

Tết âm lịch vừa qua, tết nguyên tiêu còn chưa tới, lễ tình nhân lại tới trước.

Lúc này đây, Lê Phục không cần bí mật đặt khách sạn Valentine mà có thể

quang minh chính đại đón ngày lễ tình nhân bên Tiểu Anh Hoa bé nhỏ của

mình.

Lê Kiêu gần đây không biết thế nào, hình như con đường làm quan rộng

mở, còn có lòng dạ thanh thản bày ý tưởng cho Lê Phục.

Anh nhàn nhã dựa vào chiếc ghế sô pha màu đen, "Gần đây, một tuyến an

toàn mới đã được mở ở một nơi cách trái đất hơn 40 năm ánh sáng. Sao chú

không dẫn bạn gái nhỏ đến đó xem thử xem?"

"Tuyến đường an toàn có gì hay mà xem?" Lê Phục ngồi đối diện không

hiểu nổi nhìn anh ta.

Lê Kiêu đắc ý nói: "Thấy ngu chưa? Thế thì còn gì là điểm du lịch nữa, có

thể có người cố ý chạy đến chỗ đấy mở tuyến đường an toàn à? Không quản

lý việc nhà không biết củi gạo đắt, biết mở đường tuyến đường an toàn cần

bao nhiêu máy móc không hả? Khoản tiền lớn lắm đấy! Càng không nói tới

một số lượng lớn tinh thạch năng lượng tiêu hao nữa nhá."

ế

Lê Phục nhìn bộ dáng thừa nước đυ.c thả câu này của anh ta, quyết định tự

lên mạng tra.

Nhập "tuyến đường an toàn mới" vào khu tìm kiếm, lập tức phản hồi lại rất

nhiều tin tức.

Ấn mở cái thứ nhất, liền thấy quảng cáo của công ty hàng không.

Mánh lới quảng cáo hình như điểm cuối để có thể nhìn thấy Tinh vân

Aquarius NGC 7293.

"Tinh vân này còn được gọi là mắt thần. Có rất nhiều cô gái nhỏ muốn nhìn

thấy nó, chú đọc bình luận xem."

Lê Phục đã thấy, những bình luận bên dưới quả thực lấy hết tâm hồn các cô

gái.

Khi đi làm nhiệm vụ bên ngoài, thỉnh thoảng anh cũng có thể nhìn thấy tinh

vân, nhưng bản thân anh lại không có tâm trạng tốt để xem.

Không nghĩ tới mấy cô gái nhỏ lại rất thích xem cái này.

Lê Phục đổi ý định, valentine sắp tới đi xem cái này cũng không tệ lắm.

Lê Kiêu lại bỏ thêm một mồi lửa, "Tuyến đường an toàn lần này bỏ hết cả

vốn, tỷ lệ uốn khúc không gian cao dọa người, tỷ lệ còn nhiều hơn cả tuyến

đường an toán đến Đế Quốc, valentine hai người phải đi qua chỗ đấy mới

tới được tinh vân kia."

Đương nhiên, giá vé cũng đắt muốn chết.

Lê Kiêu nghĩ thầm tên này quanh năm có tiền không có chỗ tiêu, làm gì

quan tâm việc tiền đi đâu, nên anh không đề cập tới chuyện vé.

Sở dĩ anh tốt như vậy, là có mục đích riêng.

Lê Phục cũng có chút hoài nghi, nhịn không được nhìn về phía Lê Kiêu,

"Anh thấy mấy chuyện này thế nào?"

"Cũng vậy, tự chú cũng đọc một đống sách dạy tán gái còn gì?"

"Thế nhưng tôi không đọc tiểu thuyết ngôn tình."

"Bảo chú đầu óc đơn giản không sai đâu, tại sao tiểu thuyết lãng mạn này

lại được yêu thích? Còn không phải vì đấy là tình yêu mà các cô gái khao

khát à? Tôi gọi đấy là biết mình biết người." Nếu bàn về lý luận suông, Lê

Kiêu luôn rất có nghề.

Nhưng em trai của anh lại không giống, người ta không phải nhà lý luận,

mà là phái thực tế.

Lê Phục không biết anh ta theo đuổi ai, nhíu lông mày kỳ lạ, đi ra ngoài,

bấm video trò chuyện.

Bạch Anh ở bên kia đang ở nhà thảo luận với Lương Ô Ô về sản phẩm mới

đẩy ra, vừa nhìn thấy tên trên quang não, nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

"Mới mấy giờ. . . Dính nhau thế." Lương Ô Ô thấy hơi chua.

Mấy học sinh nhỏ ở bên cạnh hì hì cười, sớm thấy nhưng không thể trách.

Bạch Anh vừa về tới phòng ngủ, liền nhận cuộc gọi video.

ấ ắ

Toàn bộ hình ảnh Lê Phục vừa xuất hiện trước mặt cô, "Sắp tới Valentine

rồi, em có muốn đi đâu không?"

Mặc dù Lê Phục đã có ý định, nhưng vẫn muốn hỏi ý Bạch Anh. Nếu như

Bạch Anh đã có kế hoạch, thì đương nhiên anh sẽ không làm cô bạn gái nhỏ

của mình thất vọng.

Bạch Anh sửng sốt một chút, lắc đầu, có chút ngại ngùng cười cười nói:

"Em chưa từng đi chơi Valentine nên không biết đi đâu."

Sân chơi? Nhà hàng Tây?

Hình như không thú vị lắm.

Trong lòng Lê Phục ngòn ngọt, đưa ra đề nghị của mình, "Không bằng

chúng ta đi xem tinh vân, thế nào?"

"Đến đài thiên văn ư?" Bạch Anh nghiêng đầu nhìn về phía anh.

"Không, có thể trực tiếp đến chỗ ngắm tinh vân."

Bạch Anh cắn bờ môi, "Thế nhưng gần đây phải nhanh chóng đẩy sủi cảo

đông lạnh với nguyên tiêu đông lạnh ra. . ."

"Không phải đã có cách điều chế rồi à? Giao cho anh của anh với Lương

tiểu thư. . . Là được." Lê Phục đột nhiên hiểu ra.

Lê Kiêu đưa ý định này cho anh, chắc không phải là vì mục đích này chứ?

Trong lúc nhất thời, anh không biết nên mặc niệm vì ai.

Hai người quyết định cùng đi xem tinh vân, Lê Phục lập tức đi đặt vé máy

bay.

Chẳng qua anh không biết, tin anh ra ngoài mua vé máy bay đã bị người

chú ý.

"Mục tiêu đã đi theo kế hoạch, chuẩn bị lên lữ trình đến tinh vân Bảo

Bình."

Sau khi nghe cấp dưới báo cáo, người đàn ông mập mạp vui vẻ uống một

hớp rượu whisky đá, "Vậy thì cứ làm theo kế hoạch đi! Đúng rồi, người phụ

nữ cùng tộc kia?"

"Đã dựa xử lý xong theo phân phó của ngài."

Cùng lúc đó, trên mạng Sao xuất hiện tin hot.

"Nhật báo Liên Bang: Tờ báo này đưa tin chiều nay, đường bay từ Liên

bang đến Đế quốc gặp sự cố không rõ nguyên nhân. Phi hành đoàn của

chuyến bay đã không may thiệt mạng. Chúng ta hãy thương tiếc những

người đồng hương đã chết trong chuyến bay TK2643 và cầu chúc họ được

yên nghỉ ở thế giới. "

"Thật là đạo đức giả. . . Người Liên Bang. Tôi cược, khi bọn họ chứng kiến

tin tức này, nội tâm không hề có tý gợn sóng nào. Dù sao bản chất của tất cả

sinh vật, chính là ích kỷ."

Bọn thuộc hạ chỉ biết vâng lời, không có ai đi ra phản bác.

. . .

ổ ấ

Trong phòng khách, toàn thân Bạch Anh không ổn khi nhìn thấy tin tức.

"Mỗi một chuyến bay có đội ngũ nhân viên hơn một trăm người. . . Sao

tuyến đường an toàn có thể bị trục trặc được?"

"Tuyến đường an toàn giữa Đế quốc với Liên Bang đã dùng hơn một nghìn

năm rồi, chị đoán có lẽ là do nhân viên bảo vệ xơ xảy, cũng xui cho hành

khách lần này, ai, không biết lúc người nhà họ thấy tin tức sẽ đau lòng tới

mức nào đây." Lương Ô Ô lật xem danh sách người gặp nạn: "Còn có mấy

người là danh nhân này, ai đây? Em nhìn xem! Người này có phải chủ

phòng Ưu Tương không?

Bạch Anh đi qua nhìn, "Em nhớ Lê Phục đã từng nói, tên thật của Ưu

Tương là Lại Hộ Ưu."

Lương Ô Ô hít vào một ngụm hơi lạnh, hoảng sợ nhìn về phía Bạch Anh,

"Nếu không phải chị biết Lê Phục sẽ không làm mấy chuyện mờ ám này, thì

chị sẽ nghi ngờ là do anh ta báo thù cho em đấy. Một người hai người, sao

mấy người đắc tội em đều chết rồi. . . Phì phì phì! Gần sang năm mới nói gì

thế, điềm xấu!"

Học sinh nhỏ Khương Phi ở bên cạnh nói: "Không phải trên phim truyền

hình đều diễn vậy ạ? Có gì đặc biệt hơn người đâu, không phải tất cả đều bị

ác giả ác báo sao, người xấu vốn không có kết cục tốt!"

Lương Ô Ô buồn cười xoa nhẹ đỉnh đầu con bé: "Cho có em là biết nhiều

thôi!"

Bạch Anh thuận tiện nói chuyện phải tham gia lữ trình.

"Ai, con gái lớn không giữ được! Đi đi đi đi!"

Lương Ô Ô cũng không phải không có mắt nhìn, valentine đi ngăn cản làm

gì, mắc công khiến người ta khó chịu?

Vì vậy cứ thế, hôm sau Bạch Anh với Lê Phục đã đến phi trường quốc tế.

Sau khi đăng ký xong, Bạch Anh nhìn số người xếp hàng, có chút ngạc

nhiên, "Không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. . ."

"Vừa mở tuyến chính là như vậy, chờ thêm một thời gian ngắn, sẽ không

còn nhiều thế nữa." Chị gái nhỏ bên cạnh nghe vậy trôi chảy trả lời một

câu, nhìn kỹ lại, lập tức ngây dại.

"Cô cô cô là Anh Đào kia, cái kia. . ." Cô cứng ngắc nhìn hướng bên cạnh,

"! ! !"

"Xuỵt!" Bạch Anh đặt ngón trỏ trên môi, ý bảo cô đừng làm lộ.

Ở phi trường mà hét lên như vậy, rất xấu hổ nha!

Chị gái nhỏ một bộ "Tôi hiểu mà", làm dấu kéo khóa ngoài miệng, tỏ vẻ

mình sẽ giữ bí mật.

Không đầy một lúc sau, cô bắt đầu làm quen với Bạch Anh.

"Thật ra tôi cũng là chủ phòng, chẳng qua là không thể so với cô. Lần này

tôi đến đây đặc biệt để quay hướng dẫn du lịch. Mỗi khi mở một tuyến

ề ế

đường an toàn mới, tôi đều sẽ nhận được tin báo phát trực tiếp. Cô nhìn qua

kia xem, mấy người đằng kia đều là blogger du lịch."

Bạch Anh như có điều suy nghĩ gật đầu, "Công việc này nghe có vẻ không

tồi nha, vừa du lịch vừa làm việc."

Chị gái nhỏ không đồng ý: "Cô nghĩ đơn giản quá, nếu thực sự muốn đi du

lịch, ai mà tuyệt vọng như chúng tôi chứ? Có lần tôi đến một danh lam

thắng cảnh để thử dự án nhảy, phải nhảy từ một tòa nhà xuống. Khi tôi

xuống tới nơi, tôi thậm chí không thể đi được. Tóm lại, dù có muốn hay

không, thì cô đều phải đi lên và thử nó. May mắn thay, ở chuyến đi này,

chắc không có. . . Mấy thứ đáng sợ đấy. . ."

Chị gái nhỏ làm blogger du lịch này càng nói càng hăng, vừa mở máy hát là

không dừng nổi, lôi kéo Bạch Anh nói đông nói tây, để mặc Lê Phục đi theo

sau lưng một mình, mặt càng ngày càng đen.

Thật sự không có Ngụy Trăn Trăn, thì lại có Lương Ô Ô, vất vả đá được

Lương Ô Ô, lại xuất hiện một cái bóng đèn to khác.

Cũng may giá cả chuyến bay lần này đắt đến tắc luỡi, mỗi hành khách đều

có khu riêng của mình, lên phi thuyền, hai người Bạch Anh với chị gái nhỏ

liền tách ra.

Lê Phục đến một khu ghế đôi, là ghế của các cặp đôi có sử dụng chung

phòng vệ sinh, có thể đến ghế của nhau qua hai cửa phòng vệ sinh.

Phục vụ mang món tráng miệng và cà phê nóng đến, cả hai đã yên vị.

Trên phi thuyền không nhìn thấy một đám mây nào, chỉ có bầu trời đầy sao

vô tận trong vũ trụ bao la.

Hai người ngồi hai bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, vừa uống cà phê vừa trò

chuyện.

"Hôm qua em có xem tin tức. Trong số nạn nhân của chuyến bay đến Đế

quốc có Lại Hộ Ưu."

Tuy Lê Phục cũng xem tin tức, nhưng không mê chuyện phiếm như Lương

Ô Ô nên không quan sát kỹ danh sách nạn nhân.

Sắc mặt của anh có chút kỳ quái.

Bạch Anh không biết tình huống Lại Hộ Ưu, nhưng anh lại có thể biết rõ

mười mươi.

Lúc trước Lại Hộ Ưu thua kiện, phải bồi thường không ít tiền, ngay cả biệt

thự cũng bị thế chấp.

Tuy Lê Phục không quan tâm mấy đồng tiền dơ bẩn này, nhưng có thể xả

hận cho ân nhân nhỏ, đương nhiên là tốt.

Lại Hộ Ưu có thể nói là bồi thường tất cả tài sản, sao còn có lòng dạ thanh

thản đi du lịch đến Đế Quốc? Dù sao vé máy bay một chuyến cũng phải hơn

mười vạn, là một số chi tiêu không nhỏ.

Chuyện này tám phần có cái gì đấy kỳ quái.

ế ế

Lại liên tưởng đến cái chết của Bạch Đào, lông mày Lê Phục không khỏi

nhíu chặt.

Nếu như nói hết thảy đều là trùng hợp, vậy trùng hợp kia có vẻ rất đáng

ngờ.

Ạn lập tức gửi tin nhắn cho Mạnh Diệp Lâm, bảo cậu ta bắt tay vào điều

tra.

"Có cái gì không đúng sao?" Bạch Anh nhìn anh cả buổi không nói lời nào,

cũng bắt đầu lo lắng.

"Có lẽ là do anh nghĩ nhiều, nhưng cũng nên tra một chút mới biết được. Có

anh ở đây, đừng lo lắng."

Tuy nói thế, nhưng chuyến du lịch của hai người vẫn không thể tránh khỏi

một lớp sương mù mờ mịt.

Mọi người luôn coi ngày valentine là ngày kỷ niệm của các cặp đôi, nhưng

lại không hề biết valentine là lễ tình nhân đồng thời valentine còn là ngày

đau khổ của tình nhân.

Ngày hôm nay, valentine hy sinh tính mạng vì người mình yêu.