Ngay lập tức, bốn món ăn nhỏ thứ bảy lên, mọi thứ có vẻ êm đềm.
Mọi món ăn đã được dọn ra, thứ được dọn đi là một cái đĩa trống rỗng chỉ
có nước súp.
Tuy nhiên, bữa tiệc tưởng chừng như hòa thuận thực ra lại không bình yên
như vẻ bề ngoài.
Ít nhất thì Leonard cũng cảm nhận được ánh mắt bên kia, đồng thời, anh
cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu như vừa rồi ánh mắt của Lê Phục là sự tức giận khi đối diện với tình
địch, thì sự tức giận này dường như đã có chút thay đổi.
Lúc đầu, Leonard chỉ nghĩ rằng đối phương đang cố gắng đánh mình,
nhưng bây giờ có vẻ như mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn thế.
Nhưng Leonard cũng là thiên chi kiêu tử trên sao Newman, trời sinh tính
khí không chịu thừa nhận thất bại, Lê Phục càng nhìn chằm chằm anh càng
nhàn nhã ăn đồ ăn, tựa như muốn làm cho Lê Phục tức chết.
Bạch Anh bận rộn ở phòng bếp sau, cũng lo lắng không kém các đầu bếp
khác, suốt cả quá trình cô không có thời gian để nhìn vào sảnh tiệc. Đương
nhiên, cô không hề biết mạch nước ngầm đang dâng lên trong phòng tiệc.
Bữa tiệc ở phía sau dường như mất đi sức hấp dẫn đối với Lê Phục, ngay cả
những món ăn của Bạch Anh dường như cũng mất đi ma lực, khiến anh
không nếm ra mùi vị gì.
Dù Tần Dục có lớn tuổi thế nào thì cũng chỉ có một bán gái kiêm vợ là Tạ
phu nhân, bây giờ lông mày của Lê Phục nhíu chặt, không một lời phát
phản ứng, rất khó đoán được anh đang nghĩ gì
Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng khó đoán.
Thực ra, Lê Phục đột nhiên ngộ ra một vấn đề, sau đấy càng nghĩ càng tức,
bây giờ cả người như sắp nổ tung.
Sau khi yến hội kết thúc, Lê Phục dừng lại một lúc, đặc biệt đợi Leonard đi
cùng.
"Ngài Leonard, không biết có thể nói chuyện riêng không."
Mặc dù bề ngoài đang trưng cầu ý kiến, nhưng biểu hiện của Lê Phục lại
hoàn toàn khác.
Các nhân viên an ninh xung quanh Leonard lập tức hơi bối rối.
"Không sao đâu, tôi sẽ trở lại sớm thôi." Dù sao thì Leonard cũng là một
thái tử, thiên phú tuyệt vời, đương nhiên không phải một con chuột nhát
gan.
Anh ra hiệu cho vệ sĩ bình tĩnh, một mình bước đi ra xa với Lê Phục.
"Chúng ta cũng không nói vòng vo làm gì nhỉ? Lê thiếu tướng." Leonard
đứng dưới gốc cây, dựa vào thân cây, với vẻ mặt bất cần đời.
ế ầ ấ ố ắ ấ ấ
"Đừng đến gần cô ấy, đừng cố gắng bám lấy cô ấy." Lê Phục lạnh như băng
nói.
"Ha ha ha ha ha. . ." Leonard nghe xong như thể nghe được câu nói đùa nào
đó, "Thiếu tướng Lê, theo như tôi biết thì Liên Bang không phải phong
kiến. Có thể tới gần cô ấy không, phải do cô ấy tự nói chứ nhỉ?" Leonard
nghiêng đầu nhìn Lê Phục, đùa giỡn hỏi: "Hay là nói, ngài là của cô ấy?"
Anh ta cắn từ "ngài" này, tiếp tục chế nhạo Lê Phục với một chút tự đắc,
"Bạch tiểu thư năm nay có vẻ như mới 22 tuổi, còn tôi năm nay 28 tuổi,
Thiếu tướng Lê, ngài không nghĩ mình già hơn một chút sao?"
Lê Phục lúc này chỉ có một cảm giác —— nắm đấm cứng ngắc.
"Tại sao cậu muốn tiếp cận cô ấy, cậu nên tự biết chứ?" Lê Phục kìm nén
tức giận, bình tĩnh nhìn Leonard.
Leonard không để ý lắm, "Hôn nhân giữa các quốc gia không phải đều vậy
à? Theo nhu cầu."
"Cậu hiểu thứ mà cô ấy cần à? Những thứ. . . Quyền lợi xa xăm kia?"
Cuối cùng Lê Phục cũng bắt đầu phản kích, "Hôn nhân quả thật theo nhu
cầu. Nhưng mỗi người đều có những gì mình cần, Bạch Anh không phải là
công cụ cho liên hôn, cũng không phải là con bài mặc cả cho chính sách
ngoại giao của Liên Bang. Cậu sẵn sàng liên hôn là vì cậu có trách nhiệm
này, nhưng Bạch Anh thì không."
Anh nhìn đối phương rồi nghiêng mình, thật vô dụng, "Tôi thật sự không
biết cậu ngoài tuổi trẻ còn có ưu điểm gì nữa, chưa kể đôi khi còn trẻ cũng
không phải ưu điểm."
Một đấm có thể đánh bay mặt trắng.
Trong khi hai người nói chuyện, Bạch Anh vừa thu dọn đồ đạc vừa bước ra
khỏi bếp, chuẩn bị về nhà.
Sau khi huấn luyện, thể chất của cô đã được cải thiện một chút, thị lực cũng
được cải thiện.
Cách rất xa, cô nhìn thấy Lê Phục và một người đàn ông trông rất cao ráo,
giàu có, đẹp trai đang nói chuyện.
Đó là ai? Hình như chưa từng thấy người này bao giờ. . .?
Cô lặng lẽ tiếp cận vị trí hai người, dùng tinh thần lực che giấu chỗ của
mình.
Có thể nói bên ngoài, chắc không phải cái gì bí mật!
Bạch Anh có phần tinh quái đưa mắt nhìn từ phía sau một cái cây, lén lút
quan sát nơi hai người đang ở.
Lúc này Leonard mới nói: "Còn trẻ hơn bốn mươi tuổi."
Bạch Anh tự lẩm bẩm, hai người đàn ông ở đây so tuổi, nhìn kiểu gì cũng
thấy lạ.
Lê Phục có vẻ không tức giận lắm, thay vào đó, anh nói: "Tôi thích cô ấy,
nghĩ về cô ấy mọi lúc, tôi sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì cô ấy. Vì vậy, tất cả
ể ấ ồ ầ ế
những người có thể làm cô ấy buồn, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ không bao giờ
cho phép người đó xuất hiện trước mặt cô ấy."
"Cậu muốn tiếp cận cô ấy, cậu tiếp cận cô ấy với mục đích không tốt, đó là
điểm mà tôi khinh thường cậu nhất. Nếu tương lai của sao Newman, phải
dựa vào cậu tính toán thiếu nữ có thể trở nên xán lạn. Điều đó chỉ chứng
minh cậu không phải đàn ông."
Lê Phục không muốn nói thêm, bỏ lại một câu: "Tôi đã nói hết rồi, nếu như
cậu không nghe cảnh cáo, khư khư cố chấp, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá."
Muốn xoay người rời khỏi.
Chỉ là sau đó, ann đột nhiên phát hiện xunh quanh có người, "Ai?"
Anh đột nhiên nhìn về phía Bạch Anh.
Bạch Anh sợ hãi nhảy dựng, giẫm vào một cành cây khô, lúc này mới nhăn
nhăn nhó nhó đi ra từ phía sau cây.
"Em. . . Em thấy anh ở đây, cho nên mới đến xem thử."
Lê Phục nhíu mày nhìn Leonard, cản ánh mắt đối phương, vừa muốn đưa
Bạch Anh đi.
"Chúng ta về trước đi."
"Chờ đã!" Leonard ngay lập tức ngắt lời.
Anh đi đến trước mặt Bạch Anh, chào hỏi với cô, "Xin chào, Bạch tiểu thư,
tôi là Leonard đến từ sao Newman."
Bạch Anh vừa nãy nghe được một nửa, liền đoán được thân phận của anh ta
với đầu đuôi chuyện này, bởi vậy cũng không muốn ngó ngàng tới người
ngoại quốc này lắm.
Nhìn đẹp thì sao? Chỉ biết lừa gái thôi
Hừ! Nam cặn bã!
"Xin chào." Cô trả lời qua loa.
Leonard cũng nhìn ra cô không thích lắm, thế là làm ra vẻ như oan ức nói:
"Bạch tiểu thư cũng nghe lời của thiếu tướng Lê sao?"
"Đúng." Bạch Anh trực tiếp nói thẳng, "Anh ấy không làm chuyện gì gây
bất lợi cho tôi cả, cho nên tôi tin anh ấy."
Cô chủ động kéo tay Lê Phục, nói với Leonard ở đối diện: "Leonard điện
hạ, thật xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi."
Lê Phục bị Bạch Anh kéo đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn hai tay đang nắm chặt
của hai người, một giây chung cũng không nỡ dời đi.
Đến phi toa, Bạch Anh buông lỏng tay, nhìn Lê Phục như đang mất mát gì
đấy, hỏi: "Anh không có gì muốn nói với em à?"
Lê Phục mong chờ nhìn về phía cô: "Có, có rất nhiều."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Anh gượng gạo, " Vậy thì nói từng cái một,
tất cả."
"Đi ra ngoài." Lê Phục liếc qua lính cần vụ đang trợn mắt há mồm.
"Vâng!" Lính cần vụ lập tức làm quân lễ, dùng tốc độ ánh sáng ra khỏi đây.
ấ ồ
"Anh thích em, thích em rất lâu rồi. "
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Anh đỏ ửng, nghĩ thầm, lời tỏ tình này chẳng có
tý thành ý gì cả, cho nên bây giờ không thể động lòng!
"Anh không biết bắt đầu từ khi nào. Một khi anh rảnh rỗi, anh sẽ nghĩ đến
em. Anh nghĩ đến em khi tôi tập luyện, anh nghĩ đến em khi anh ăn, anh
nghĩ về anh khi anh mở họp. Ngay cả khi anh ra ngoài để gϊếŧ Zerg, anh
cũng muốn trở về sớm để gặp em. . ."
Má Bạch Anh đã đỏ bừng, "Đừng, đừng nói."
Buồn nôn thế, y như đã chuẩn bị chiến lược từ trước ấy, quá phạm quy. . .
"Không, lần này anh muốn nói xong. Anh chưa từng coi em là bạn, từ lúc
mới bắt đầu, mục đích của anh chính là cưới em về nhà, không có loại quan
hệ thứ hai."
Lê Phục như đang chờ cô tuyên án, "Anh không thể giả vờ nữa, kể từ khi
Leonard tiết lộ mục đích của mình, anh biết anh không có đường lui."
"Bạch Anh, anh muốn hẹn hò với em."
Nhịp tim đập dữ dội trong l*иg ngực, Lê Phục thề rằng ngay cả khi được
phong hàm thiếu tướng, nhịp tim của anh cũng không nhanh và hồi hộp đến
vậy.
Bạch Anh cúi đầu, nhìn Lê Phục đang nắm chặt tay ở thành ghế, nhẹ nhàng
đặt tay lên.
"Anh thật sự thích em sao?"
Lê Phục lật tay lại, bao bọc bàn tay nhỏ bé của Bạch Anh trong lòng bàn
tay, "Sẽ, mỗi ngày anh đều thích em hơn ngày trước."
Bạch Anh nâng má nở nụ cười, nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba, mặt
trời nhỏ hòa tan tuyết trắng.
Cô ngập ngừng ôm lấy khuôn mặt của Lê Phục, áp môi mình lên đó.
Dưới bàn tay, các cơ gần cổ căng lên trong giây lát.
Bàn tay Bạch Anh đưa xuống ấn vào động mạch của anh.
Cơ bắp dưới lòng bàn tay mạnh mẽ, uy lực hệt như một con báo săn sẵn
sàng tấn công với sức công phá khủng khϊếp.
Nhưng một người mạnh mẽ như vậy, lại không phòng bị trước Bạch Anh,
vạch trần nơi tổn thương nhất của cô, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đầu tiên Bạch Anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc cằm rắn chắc của anh, sau đó
đến khóe miệng, chóp mũi, rồi đến giữa lông mày của anh.
Do chênh lệch chiều cao, Bạch Anh gần như quỳ trên ghế mới có thể chạm
vào trán của Lê Phục.
Trong mắt Lê Phục có một tia kinh ngạc, quả táo Adam của anh không khỏi
lăn tăn, giống như một con thú khó chịu vừa mới được thuần hóa, đang lo
lắng đánh giá tâm trí của chủ nhân.
Bạch Anh hôm nay thực sự có chút xúc động nhất thời, nhưng cô không hối
hận.
Bởi vì ngay cả trước khi xuyên qua, không có người đàn ông nào quan tâm
đến cảm xúc của cô hay sẵn sàng cảnh cáo một nhân vật lớn nào đấy vì cô.
Nhìn thấy Lê Phục đối mặt với mình, không dám nhúc nhích, Bạch Anh
không khỏi cười thầm
Cô nhào vào trong vòng tay của Lê Phục như một con thỏ trắng, "Sao anh
lại nghe lời thế chứ!"
Lê Phục nhẹ nhàng dụi mặt vào cái cổ gầy gò trắng nõn của cô, "Anh không
hiểu làm sao để khiến một cô gái vui, nhưng chỉ cần là em nói, anh đều sẽ
nghe theo."
Bạch Anh lập tức hóa thân thành bé tinh quái, vùi mặt vào cổ anh: "Lừa
người, nói cái gì mà không biết dỗ con gái vui vẻ! Mấy lời lúc nãy rõ ràng
là lời con gái thích nhất!"
Dù sao Lê Phục cũng là một người đàn ông trưởng thành từ lâu, bị người
mình thích vuốt ve, hết lần này tới lần khác không chịu ngồi im cọ tới cọ
lui, không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể căng cứng.
Vì sợ Bạch Anh sợ hãi, anh chỉ có thể cứng đờ ngồi yên không dám nhúc
nhích, sợ cô gái nhỏ trong tay anh sẽ phát hiện ra sự khác thường của anh.
Anh nhìn mái tóc đen đẹp của Bạch Anh, trong lòng thở dài.
Thật là một gánh nặng ngọt ngào.