Thượng tá Á Na đợi ở cửa ký túc xá một lúc, liền nhìn thấy Lê Phục xách
một túi quần áo nhỏ đến.
Mũi còn nhét một miếng bông. . .
Cô yên lặng nhận quần áo, không dám nhìn nhiều gương mặt ngượng ngùng
kia của Lê Phục.
Mặc dù thượng tá Á Na theo phái nam tính, nhưng tâm tư phụ nữ tinh tế,
liếc mắt một cái cũng đoán được chuyện gì.
Quả nhiên độc thân hơn bốn mươi năm, vẫn sẽ có khát khao gì đó nhỉ?
Bằng không cũng không có khả năng chỉ nhìn quần áo tắm rửa. . .mà đã
như này. . .
Nghĩ đến cái này, không hiểu sao thượng tá Á Na lại nổi lòng thương với Lê
Phục.
Chỉ có thể xem xem sẽ kéo dài bao lâu thôi.
. . .
Bạch Anh tắm rửa xong thay quần áo mới về nhà, huấn luyện một hơn một
giờ, cả người cô rơi vào trạng thái vô lực, vừa trở về vào phòng ngủ, quay
ầ ằ
đầu đi nằm ngủ.
Nếu không nhờ hiệp hội đầu bếp nghiên cứu công thức nên phải ăn nhiều
thứ, chỉ sợ tình trạng hiện tại của Bạch Anh sẽ còn tồi tệ hơn.
Vừa mệt đói lại vừa buồn ngủ, chỉ đơn giản là cải thảo nơi đất vàng.
Lương Ô Ô vốn dĩ muốn dặn dò cô mấy câu, nhìn thấy cô như vậy, nhất
thời chỉ có thể thở dài chịu thua.
Ngày hôm sau, Bạch Anh ê ẩm bò dậy trên giường như thực sự bị đánh một
trận.
Mặc dù cô không bị thương bởi dữ liệu mô phỏng, nhưng cường độ tập
luyện tăng đột ngột cũng khiến cô cảm thấy đau nhức các cơ.
Vì vậy sau khi đến địa điểm nấu ăn do Hiệp hội đầu bếp cung cấp, tất cả
mọi người đều nhìn Bạch Anh như động vật nhuyễn thể, không thể làm
được gì.
Di chứng huấn luyện quá đáng sợ, Bạch Anh chỉ có thể tạm thời nhận ra
thực vật, muốn chọn món không cần dùng dao.
Chu Trí Xuân thấy cô như vậy, nhịn cười, "Nếu không cô chỉ, tôi làm? "
Bạch Anh bơ phờ gật đầu, "Cũng được"
"Làm gì trước?"
"Làm gà đút lò trước."
"Làm thế nào?"
Bạch Anh chỉ huy anh ta, "Đầu tiên, làm sạch gà rồi cho vào nước nấu đi."
Chu Trí Xuân không hổ là người nhà họ Chu, trong vài phút, nội tạng của
gà được làm sạch, sau đó rửa sạch và cho vào nước lạnh.
"Tôi nhớ lúc trước cô thi đấu có nói, để bỏ bọt máu của thịt gà phải dùng
nước lạnh nấu."
Bạch Anh tán thưởng gật đầu.
Khi nước sôi ùng ục, một lúc lâu sau, khi con gà đã chín một nửa, Bạch
Anh truyền lệnh cho Chu Trí Xuân lấy gà ra, chặt thành từng miếng nhỏ.
Lúc này, Chu Trí Xuân đun nóng chảo dầu, đổ gà vào xào chín.
Đậy gà xào bằng một cái tô lớn, sau đó thêm giấm, rượu gạo và rất ít muối
dọc thành nồi, đun nhỏ lửa.
"Nước cạn có thể lấy ra?"
Bạch Anh lắc lắc đầu, "Anh phải lặp lại các bước vừa rồi cho đến khi thịt
gà thật mềm và giòn mới có thể ra khỏi chảo."
Chu Trí Xuân lấy thái độ nửa tin nửa ngờ làm lại vài lần như Bạch Anh nói.
Khi gà bắc ra khỏi nồi, mùi thơm của gà sẽ thu hút ngay sự háu ăn của mọi
người.
Do nước dùng được nướng khô nên bề mặt gà nướng có lớp da nâu và giòn,
rượu và giấm sẽ bay hơi khi đun nóng, bản thân gà không có khí chua mà
chỉ có một chút vị mặn nhẹ và rượu.
ẫ ồ
Da gà giòn cùng với thịt gà giòn vẫn giữ được vị nguyên bản của gà, đồng
thời mùi tanh cũng được giấm gạo và rượu loại bỏ.
Món gà nấu chỉ nêm nếm ba loại gia vị nhưng rất thơm ngon, một lần nữa
làm mới kiến thức nấu ăn của mọi người.
Chu Trí Xuân luôn cảm thấy mình đã lờ mờ nắm được thủ đoạn nào đó, vì
vậy không khỏi đuổi theo Bạch Anh, tiếp tục hỏi: "Món tiếp theo là gì?"
"Món tiếp theo là cua rửa tay, là một món đơn giản dễ học."
Cô yêu cầu Chu Trí Xuân xào gia vị trước, cho thảo quả, sa nhân, thì là, hạt
tiêu vào chảo khô nóng, xào trên lửa nhỏ để tạo mùi thơm, sau đó cho gừng
vào xào cùng.
Sau khi xào, cho gia vị vào máy xay thực phẩm, nghiền thành hạt mịn và để
riêng cho lần sử dụng sau.
Chu Trí Xuân nghe lời Bạch Anh, chặt con cua sống thành từng miếng lớn,
đổ một lượng lớn dầu mè vào nồi, đun trên lửa nhỏ, đổ phần cua vào, dùng
dầu nấu chín.
Vớt cua đã chín ra, đợi thịt cua nguội, đổ gia vị đã xay, hành lá, muối và
dấm vào trộn đều, là có món cua rửa tay.
Một ít gừng đã nấu chín được dùng để rửa tay thứ này đang được thực hiện
ở phía trước của cái chơi về muộn là điều đặc biệt tồi tệ, lại còn có những
ông chồng tham lam dính vào.
Bài thơ này của Vương An Trung, nói đến cua rửa tay.
Giống như mãn san hương lúc trước, nếu như hương liệu của cua rửa tay đã
làm trước, thì có thể làm ra món này rất nhanh.
Cái gọi là cua rửa tay, cũng chính là món mà chỉ cần tốn thời gian rửa tay
của một người cũng có thể làm ra.
Cua rửa tay nấu với dầu mè nên có mùi thơm của dầu mè, vị cay cay thơm
ngon, rất thích hợp để nhậu với rượu.
Các đầu bếp dần tìm lại được linh cảm của mình, bắt đầu bận rộn phục chế
các món ăn thời Tống.
Bạch Anh tự mình nghỉ ngơi một lúc lâu, cảm thấy cánh tay không còn đau
nữa, cô bắt đầu cố gắng làm bánh vui vẻ(hoan hỉ).
Bánh vui vẻ ban đầu không phải là một món ăn của Trung Quốc, nó được
du nhập vào Trung Quốc từ Ấn Độ vào thời nhà Đường.
Người dân thời Đường rất ngưỡng mộ đạo Phật nên đã tiếp thu rất nhiều
văn hóa từ Ấn Độ.
Bánh vui vẻ được gọi là "Mohudaka" ở Ấn Độ, có nghĩa là bánh vui vẻ, là
một loại cống phẩm cho con trai của Thần Shiva.
Hoan Hi Thiên sinh ra tham ăn lại háo sắc, theo truyền thuyết Ấn Độ, là
quan thế âm bồ tát hóa thành mỹ nữ, bắt lấy Hoan Hi Thiên, mới khống chế
anh ta, sự thèm ăn của anh ta bị điều khiển bởi bánh vui vẻ.
Bánh vui vẻ, chỉ dùng gạo nếp để làm thành.
ấ ổ ầ
Bạch Anh cho gạo đã vo sạch vào máy sấy cho khô, sau đó đổ một ít dầu
vào nồi, cho gạo vào và xóc vài lần rồi đậy nắp nồi lại.
Không bao lâu, trong nồi có tiếng nổ tanh tách.
Lúc này, để nồi không bị dính thì phải giảm nhỏ lửa.
Khi âm thanh trong nồi lắng xuống, bạn có thể mở nắp nồi, một đống hoa
gạo dính dầu trong nồi, mùi thơm của gạo rất hấp dẫn.
Bạch Anh đặt một cái nồi khác và đun sôi nước đường.
Đổ nước đường đã đun sôi vào hoa gạo, khuấy đều, khi còn nóng thì nhúng
hoa gạo vào nước lạnh, nhào hoa gạo thành hình quả trứng, rồi nhuộm vỏ
bánh bao bằng vỏ cam một chút màu cam là được bánh vui vẻ.
Bản thân Bạch Anh rất thích những món ăn tương tự.
Khi cô còn nhỏ, trong chợ luôn có những bà lão xách những chiếc thúng tre
nhỏ có kẹo gạo, làm bằng hạt kê hoặc gạo, bạn có thể mua vài miếng với
giá vài xu. Vị ngọt của caramen, quyện với mùi thơm của ngũ cốc, ăn hết
kẹo gạo rồi mới về nhà.
Có lúc, phụ huynh trong nhà nhìn thấy trên mép cô còn dính hạt gạo đường,
bật cười nói cô tham ăn.
Chỉ sau này, sự phát triển của công nghệ càng ngày càng phát đạt, những
món ăn vặt đóng gói rực rỡ dần thay thế vị trí của những món ăn vặt truyền
thống, ngày càng có ít những bà lão bán kẹo kéo cho đến khi biến mất
không thấy.
Cùng biến mất với bà lão bán kẹo gạo còn có ông lão bán hồ lô, kẹo kéo
trong các con hẻm
Những người bạn ham ăn tuổi thơ ấy cũng dần lớn lên, chỉ còn lại Bạch
Anh vẫn thích những món ăn vặt trước đây, kiên quyết chọn công việc chủ
phòng mỹ thực.
Cô cầm bánh vui vẻ mang theo chút hoài niệm, nhấm nháp, vị giòn của hoa
gạo và vị ngọt của nước đường nhanh chóng khiến cô quên đi nỗi sầu
thương nhớ mà trở về thực tại.
Những thứ ngọt ngào là niềm khao khát mà con người có được trong thời
kỳ nguyên thủy.
Buổi chiều, Bạch Anh lại đến phòng huấn luyện của Lê Phục lần nữa.
So với các tân binh khác, Bạch Anh thực sự tiến hóa thần tốc.
Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tinh thần lực của cô.
Nhận thức của cô rất nhạy bén, cô có thể nhanh chóng nhận ra nguy hiểm,
hạn chế duy nhất là cơ thể cô chưa được rèn luyện một cách có hệ thống
nên không thể theo kịp khả năng phản ứng nhanh của cô để tấn công, né
tránh nhanh chóng.
Bạch Anh huấn luyện, là để cải thiện thể chất, đồng thời rèn luyện tốc độ
phản ứng.
ấ ố ố
Với việc liên tục đấu tranh với dữ liệu hệ thống, tốc độ phản ứng của Bạch
Anh tăng nhanh một cách đáng kinh ngạc.
Ngược lại, cường độ tấn công của cô không tăng nhiều trong ngắn hạn.
Vẫn là nắm đấm meo meo trong mắt thượng tá Á Na. . .
Khi mấy người cùng nhau nghiên cứu tình hình huấn luyện của Bạch Anh,
họ nhìn vào số liệu, trầm ngâm.
Tốc độ tăng lên về mặt hình học, nhưng sức mạnh hầu như không tăng lên. .
.
Nghe không giống luyện tập chống lại kẻ địch, mà giống như luyện trốn. . .
Quả thật Bạch Anh đang luyện tập tránh.
Biết rõ thể chất của mình không được, mà vẫn còn cứng đối cứng với người
khác, chỉ có đồ ngu mới làm?
Bạch Anh luôn không lạnh nhạt với những. . . người dạy con gái một số
chiêu trò bắt người.
Với nhược điểm của phụ nữ, có tý quyền cước, lại muốn chế phục kẻ bắt
cóc, còn không bằng chạy nhanh một chút, luyện tập để nhân lúc đối
phương không chú ý tới mình thì nhanh chóng chạy trốn!
Không thể cứng đối cứng, chỉ có thể trái trốn phải tránh mới ổn.
Lê Phục nhìn về phía Bạch Anh, không chút thúc giục, "Như vậy cũng
không tệ." Anh đưa tay nhẹ nhàng mà xoa đầu Bạch Anh.
Bạch Anh nhịn không được phồng má.
Loại tiếp xúc thân thể này quá phạm quy !
Bởi vì Lương Ô Ô ba gọi năm nhắn, cuối cùng Bạch Anh chỉ nhẫn nhịn khó
chịu, về nhà tắm rửa.
"Được rồi! Lúc này mới nghe lời này!" Lương Ô Ô cảm thấy vô cùng an
tâm.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng trong cuộc sống ba mặt một
đường của hội đầu bếp, quân khu và gia đình.
Vào ngày này, Lê Phục đã tạm dừng việc huấn luyện của Bạch Anh và đi
theo Tần Dục để đón nhóm Leonard vừa cập bến đến Liên bang.
"Xin chào, Lê Phục." Lê Phục tự báo danh tính.
"Xin chào, Lê thiếu tướng, tôi là Leonard." Chiều cao của Leonard không
khác Lê Phục là mấy, thân hình lại gầy hơn anh một chút.
Anh ta lén lút đánh giá Lê Phục.
Chà, xương lông mày và sống mũi quá cao, mắt quá hung dữ chắc hẳn
không phải là kiểu mà những cô gái mềm yếu thích.
Điều này đã cho anh ta thêm chút tự tin.
Lê Phục không biết suy nghĩ của anh, nếu anh biết được, e rằng anh sẽ càng
chế nhạo.
Mặt trắng(tiểu bạch kiểm) thì có gì tốt? Nhìn y như con gà yếu ớt ấy.
Hừ! Không chịu nổi một đấm!
ồ ấ ể
Ngay khi hai người gặp nhau, đã có một luồng khí bất hòa không thể giải
thích được.
May mắn thay, trong những dịp trang trọng, dù trong lòng có nghĩ gì đi nữa
thì mọi người vẫn diễn ra tốt đẹp, không ai phát hiện ra hai con người này
đang khác thường, thậm chí chính họ cũng không nhận thấy sự thù địch của
nhau, mà âm thầm khinh thường phỉ nhổ nhau trong lòng.
Mãnh nam với tiểu thịt tươi, hình như từ xưa tới nay, chưa từng để nhau vào
mắt.
Bạch Anh lúc này hoàn toàn không biết gì.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ một ngày, cô đang nằm trên giường không tim
không phổi chơi trò chơi mô phỏng công việc kinh doanh của chính mình!
Cua rửa tay( 洗手蟹) Bánh vui vẻ