Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 75: Huấn luyện thể lực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Anh kết thúc một ngày nghiên cứu món ăn, ngồi trên phi toa về nhà.

Trong nhà, Lương Ô Ô ngồi trên sofa,khuôn mặt nghiêm trọng.

Vừa mới tỉnh giấc, bé yêu nhà mình biến thành kẻ hung ác cấp S, phải đối

mặt sao với em ấy?

Online chờ. . ., rất gấp.

Mà các học sinh nhỏ với mèo Nói Dối thì ngồi chung với nhau một cách

ngốc nghếch.

Phi Phi: "Chị nhất định là cao thủ bí ẩn trong truyền thuyết! "

Thần Tử: "Chúng ta phải qua được bài kiểm tra, sau này mới xứng là học

sinh của chị."

Lực Tử: "Có thể học võ công sao? "

Xuân tử: "Mình thấy trên TV, các nữ hiệp đều thích dùng kiếm."

Thông Tử: "Cũng dùng cả ám khí!"

Lời dối: "Meow!"

Nhân loại các ngươi căn bản không biết võ công!

Lương Ô Ô ở bên cạnh nghe thấy vậy đen mặt

Phim đám học sinh nhỏ xem hình như càng lúc càng lệch......

Bạch Anh vừa về tới nhà, liền nhìn thấy ánh mắt như tia X của Lương Ô Ô.

"? ? ? "

Xảy ra chuyện gì?

Bởi vì tinh thần lực của Bạch Anh, quân khu quyết định đối tiến hành huấn

luyện phù hợp với cô, dùng để đề cao năng lực tự vệ.

Ô Ô

Mà Bạch Anh ra ngoài không có khả năng tránh được LươnG Ô Ô với

nhóm học sinh, bởi vậy quân khu để lộ một tin nửa thật nửa giả cho Lương

Ô Ô, sửa cấp X của Bạch Anh thành cấp S.

Điều này sẽ không chỉ xua tan nghi ngờ của Lương Ô Ô, mà còn ngăn chặn

tin tức thực sự bị rò rỉ.

Dù sao đồ ăn Bạch Anh làm có khả năng nâng cao tinh thần lực, mỗi ngày

cô đều tự mình nấu cơm, tinh thần lực đề cao đến cấp S cũng không phải

không có khả năng.

Bạch Anh qua một lúc mới hiểu được, là quân khu để lộ tin tức cho Lương

Ô Ô.

"Chính em cũng không biết sao lại vậy nữa. . ."

Lương Ô Ô tự giúp cô làm tròn lời nói dối, "Chị đã nói chuyện này kỳ quặc

rồi! Lúc đó phát hiện Tiểu Vũ ở khoảng sau, bọn chị đều không phát hiện,

chỉ có em phát hiện, chắc chắn là sau lúc đấy rồi! "

Cô nắm tay trái, đập vào lòng bàn tay phải, "Trời ạ, sao lúc đấy chị lại

không nghĩ đến nhỉ?"

Bạch Anh thở ra một hơi, thầm cảm ơn Lương Ô Ô vì khả năng liên kết tài

tình của chị ấy.

Ngược lại là ánh mắt lấp lánh sùng bái của đám học sinh nhỏ có chút khiến

người chịu không nổi.

Bạch Anh ôm lấy ánh mắt của nhóm đậu đinh nhỏ, vội vàng trốn vào trong

phòng thay quần áo cho dễ di chuyển.

Thời gian vừa đến, Lê Phục liền đến trước cửa.

"Đi thôi, hôm nay để em thích nghi với môi trường."

Lê Phục nhìn tay chân nhỏ nhắn của ân nhân nhỏ, trong lòng bắt đầu hoài

nghi quyết định của mình có đúng hay không.

Trong sân huấn luyện của quân khu, một đám binh lính to lớn đang bí mật

theo dõi hai người.

"Vậy là thiếu tướng thực sự yêu đúng không?"

"Cậu nghĩ ngoài Bạch tiểu thư còn có ai có thể sánh ngang với thiếu

tướng?"

"Tinh thần lực cấp S, thượng tá Á Na cũng được mà...? "

Một tên lính lập tức rùng mình. "Đừng! Kết hôn lại không phải đánh nhau.

Tại sao phải có một thể chất tốt như vậy, đợi bạo lực gia đình à?"

"Khụ!" Mạnh Diệp Lâm nặng nề ho khan một tiếng phía sau đám người.

Mấy binh sĩ lập tức nhảy cao ba thước, bỏ chạy như một con sói.

Bên cạnh sĩ quan phụ tá Mạnh nhất định còn có thượng tá Á Na, lúc này

không chạy, khó giữ được mạng nhỏ này nha!

Mạnh Diệp Lâm ngượng ngùng cười cười nhìn thượng tá Á Na.

Trên thực tế, anh ngưỡng mộ một người phụ nữ mạnh mẽ như Á Na, người

ta định nghĩa sự nữ tính bằng vẻ đẹp nữ tính và chỉ ở nhà, nhưng bản thân



nó chỉ là một khuôn mẫu.

Phụ nữ với tư thế oai hùng thoải mái, rõ ràng cũng rất có mị lực.

Bản thân thượng tá Á Na cũng đã nghe những nhận xét tương tự hơn một

lần, nhưng không có phản ứng nào khác.

Dù sao cô cũng lao từ cấp A lên cấp S, không phải để lấy một người đàn

ông, giúp chồng dạy con.

Từ khi chọn đi bộ đội, cuộc sống gia đình liền cách cô rất xa.

"Đám tân binh kia không biết gì, miệng quen nói linh tinh, bọn họ nói cô cứ

coi như đang đánh rắm đi. " Mạnh Diệp Lâm ở bên cạnh cô.

"Tôi không để ở trong lòng." Thượng tá Á Na nhìn anh kỳ quái.

Là một người lính, sao tố chất tâm lý có thể mong manh như vậy được?

Mạnh Diệp Lâm đang thảo luận tẻ nhạt, theo sau thượng tá Á Na thì thầm,

đi tới đi lui đến phòng huấn luyện đặc biệt.

"Ừ, vậy đó. Em có thể thử trước. Nếu cảm thấy đau tay, chúng ta có thể hạ

mức độ xuống một bậc."

Trong phòng huấn luyện, giọng nói của Lê Phục dịu dàng như một nữ giáo

viên trong trường mẫu giáo.

Mạnh Diệp Lâm còn chưa vào phòng đã bắt đầu che mặt.

Phiền ngài chú ý hình tượng chút được không? Các cô gái của Liên bang

không biết sẽ vỡ mộng thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu!

Thượng tá Á Na dẫn đầu đi vào, nhìn lướt qua các thông số trong phòng

huấn luyện, im lặng một cách kỳ lạ.

Ngay cả quân đội yếu nhất trong Liên bang cũng không dùng giá trị

thấp như vậy. . .

Phòng huấn luyện tốt như vậy, anh dùng nó để dạy người khác chơi bông à?

Cô liếc nhìn Bạch Anh đang ngập ngừng đấm những cú đấm meo meo. . .

Ừ, giải thích hoàn hảo cho hoa quyền tú chân.

Thượng tá Á Na luôn thiết huyết nay lại cảm thấy bất lực với đau đầu.

-_-#

"Cảm giác thế nào?" Lê Phục căn bản không có thời gian chú ý tới phụ tá

đắc lực của mình, vô cùng lo lắng nhìn bàn tay nhỏ bé đỏ ửng của Bạch

Anh.

Bạch Anh trả lời tương đối ngay thẳng, "Không có cảm giác gì."

Thượng tá Á Na nghe thấy, đi lên trước chỉnh lớn huấn luyện phòng đếm

giá trị, "Bạch tiểu thư, lần này thử lại xem."

Cô không đếm xỉa đến ánh mắt Lê Phục, thẳng thắng nói: "Thiếu tướng,

nếu dùng phương thức của ngài, e rằng thể chất của Bạch tiểu thư sẽ không

thể đạt đến hạng C trước khi cô ấy đến tuổi trưởng thành, sau khi cô ấy đến

tuổi trưởng thành, độ khó sẽ tăng lên gấp trăm lần nếu cô ấy muốn tăng

cấp."

ấ ố

Dữ liệu tăng lên và đòn tấn công mô phỏng mạnh, nhanh hơn trước, tốc độ

càng cao hơn, Bạch Anh không tránh khỏi tình trạng lộn xộn, vài lần đến

giữa chừng phải nằm bẹp tại chỗ.

". . ."

Bỗng nhiên muốn để ba người này nhanh chóng rời khỏi......

Chỉ có một mình mình liên tiếp nằm sấp, quá mất mặt.

Bạch Anh nghẹn đỏ mặt nhỏ, lại một lần nữa bò lên đứng dậy.

Tuy rằng thể chất của cô thực sự không tốt nhưng sự kiên trì của cô cũng

không tồi.

Lại qua được nửa giờ, cuối cùng Bạch Anh cũng nhịn không được, vội vàng

chạy tới bàn điều khiển đóng chế độ luyện tập.

"Một mình tôi tự huấn luyện được, mọi người có thể ra ngoài trước không."

Cô nhìn Lê Phục một cách tức tối, "Nếu em đã nhìn chằm chằm anh lúc anh

đang luyện tập, anh vẫn có thể luyện tập được sao?"

Ánh mắt Lê Phục né tránh.

Sao có thể tiếp tục huấn luyện được?

Trực tiếp áp người lên tường hôn!

Anh nghĩ lại chiều cao của hai người, trong lòng lý bổ sung một câu.

Ôm lấy áp trên tường hôn.

"Khụ, chúng tôi ra ngoài trước." Chân bước ra một nửa, anh lại quay đầu

dặn dò Bạch Anh, "Đừng cậy manh."

Ba người bước ra khỏi phòng huấn luyện, bỏ lại Bạch Tiểu Anh yếu ớt đáng

thương mà hung dữ, đấm trái móc phải với kẻ thù mô phỏng.

"Thể chất là khuyết điểm của cô ấy, không thể bù đắp hoàn toàn bằng tinh

thần lực." Thượng tá Á Na nhận xét công bằng.

Mạnh Diệp Lâm nhìn Lê Phục, nói: "Chỉ cần Bạch tiểu thư đạt tới cấp C là

có thể sử dụng cơ giáp quân dụng, ccòn hơn nhiều so với sử dụng cơ giáp

dân dụng."

"Viện sĩ Đào đang nghiên cứu độ phóng đại tấn công của cơ giáp, chỉ cần

độ phóng đại đủ, sức tấn công không thành vấn đề." Lê Phục cũng đang

nghiêm túc xem xét vấn đề này.

"Loại cơ giáp đó tiêu tốn quá nhiều năng lượng. . . Cũng đúng, Bạch tiểu

thư không phải là quân nhân, vì vậy cô ấy không cần phải suy nghĩ về điều

đó." Thượng tá Á Na bật cười ha hả khi cô mới nói được nửa chừng.

Tại sao cô lại dùng tiêu chuẩn quân sự để đánh giá Bạch Anh? Đây không

phải lại là nghề của cô ấy.

Mấy người quyết định đi dạo quanh khu vực quân sự, sau đó quay lại xem

kết quả huấn luyện của Bạch Anh.

Trong phòng huấn luyện, Bạch Anh lại bị dữ liệu ảo đánh văng ra ngoài. . .

Tuy dữ liệu ảo chỉ mô phỏng cơn đau nhưng sẽ không thực sự khiến người

ta bị thương, nhưng việc bị đánh ngã liên tục như vậy vẫn khiến Bạch Anh

ế ấ

đau cả người, hình ảnh thục nữ biến mất.

Cô thò đầu ra, ngăn một người lính lại, "Anh thường huấn luyện bao lâu?"

Người lính đấy đỏ mặt khi cô nhìn thấy anh ta, lắp bắp nói: "Tám tám giờ."

"Nếu như muốn rút ngắn thời gian huấn luyện còn một giờ thì sao?"

"Cường, cường độ tăng lên, tăng lên gấp hai."

"Được rồi, cám ơn! "

Bạch · vô cùng cứng rắn · Anh đóng cửa phòng huấn luyện, dứt khoát quyết

nhưng mà đem huấn luyện đếm giá trị đề cao gấp hai. . .

Đợi đến lúc lê phức ki người chuyển quay về huấn luyện phòng cửa khẩu

sau đó, liền nghe thấy huấn luyện phòng lý không ngừng phát ra kêu thảm.

"Aaaaa. . .Con chó này ăn đấm đi!"

"A. . .! Mấy dữ liệu chết tiệt này! "

Lê Phục: ". . ."

Mạnh Diệp Lâm ". . ."

Thượng tá Á Na: ". . ."

Hình như còn ác hơn cả mình cũng lúc trẻ......

Lê Phục kinh ngạc trong chốc lát, vội vã mở cửa phòng huấn luyện, ôm

Bạch ngu ngốc lại.

"Không nên hung dữ......" Giọng anh rất bất đắc dĩ.

Mặt nhỏ Bạch Anh thấm mồ hôi, mệt mỏi kiệt sức nép vào lòng Lê Phục,

giọng rất không tình nguyện, "Bị đánh một giờ còn hơn bị đánh tám giờ."

Cô chớp mắt vs thượng tá Á Na: "Thượng tá Á Na, lúc trước cô huấn luyện

thế nào thêz? "

Thượng tá Á Na nhìn thoáng qua Lê Phục, không dám nói sự thật, "Khụ,

kém hơn cô một chút."

"Em xem, cường độ huấn luyện của em như vậy quá lớn, mọi người trong

quân cũng không chịu được." Lê Phục cho thượng tá Á Na một cái nhìn tán

thành, bắt đầu lừa Bạch Anh một cách công khai.

"Thật à? "

Bạch Anh lập tức hét lên.

Mình lợi hại thế á!

Đột nhiên cô có sức mạnh, nhảy ra khỏi vòng tay của Lê Phục, nắm tay

thượng tá Yana. "Chị Á Na, em muốn đi tắm."

Thượng tá Á Na chống lại ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của Lê Phục, dẫn

Bạch Anh đến ký túc xá của mình ở quân khu.

"Cô có mang theo quần áo để thay không?"

Bạch Anh sững sờ, "Không có. . ."

"Vào tắm trước đi, tôi tìm giúp cô một bộ quân trang nữ."

Thượng tá Á Na kéo tủ quần áo của mình ra, nhìn thoáng qua, xác định

chiều cao của mình, chắc chắn không có quần áo Bạch Anh mặc vừa.

Cô chuẩn bị đến ký túc xá nữ tìm thử.

ế ề ấ

Kết quả vừa ra khỏi cửa ký túc xá, liền nhìn thấy khuôn mặt Lê Phục đen

như đít nồi.

Du͙© vọиɠ muốn sống của thượng tá Á Na một lần nữa xuất hiện, "Bạch tiểu

thư không có quần áo để thay."

Mặt mày Lê Phục lập tức mờ mịt, "Tôi đi chuẩn bị."

Anh vào phi toa, đi tìm Lương Ô Ô.

Lần này đến lượt Lương Ô Ô đen mặt, "Lần sau phiền đưa Bạch Anh về

nhà tắm rửa."

"Tôi nghĩ em ấy không muốn lên xe khi người đầy mồ hôi." Lê Phục nhận

quần áo Bạch Anh, vui vẻ bước lên phi toa trên mặt đất.

Túi đựng quần áo được đặt trên phi toa, lộ ra hình con gấu màu hồng, hình

như là. . .

Lê Phục đang ngồi ở ghế lái đột nhiên cảm thấy sống mũi nóng ran.
« Chương TrướcChương Tiếp »